Dương Niệm Niệm giận run cả , cơn tức xộc thẳng lên não, suýt chút nữa thì ngất . Nhìn vẻ mặt đầy toan tính của Mã Tú Trúc, cô chỉ vơ hết đồ đạc, tống cổ bà khỏi nhà ngay lập tức.
Cứ tưởng hơn một năm gặp, bà chồng điều mà yên phận. Không ngờ bà nung nấu một kế lớn đến thế, sợ rằng đủ cô tức chết. Quả đúng là một lớn tuổi mà trong đầu lúc nào cũng chỉ những chuyện thiếu đạo đức.
Tức giận đến tột cùng, Dương Niệm Niệm bất ngờ bình tĩnh trở . Cô lạnh mặt hỏi.
“Chuyện ba chồng và chị ?”
Mã Tú Trúc híp mắt, lắc đầu quầy quậy, tỏ vẻ bí mật.
“Làm mà cho họ ? Mẹ chỉ bảo là nhớ hai đứa, tiện thể Hồng Lệ xin việc nên cả hai cùng . Vậy là họ đồng ý cho đến đây thôi.”
Dương Niệm Niệm thấy trong lòng nhẹ nhõm một chút. May mà ba chồng và chị dính líu , nếu cô còn giận hơn.
Hít sâu một , cô .
“Chuyện với con cũng chẳng tác dụng gì. Mẹ thẳng với Thời Thâm thôi! Nếu mà đồng ý, tìm thêm bao nhiêu nữa con cũng ý kiến.”
Cô mang tiếng là kẻ ác, ngăn cản con đường nối dõi tông đường của nhà họ Lục. Cứ để Lục Thời Thâm tự mặt giải quyết, dứt khoát công bằng. Bà chồng kỳ lạ , thể để cô gánh chịu một .
Mã Tú Trúc , mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Trong suy nghĩ của bà , Dương Niệm Niệm vui là chuyện đương nhiên, đổi ai cảnh cũng thể vui vẻ , nhưng miễn là phản đối thì chuyện coi như xong.
Tâm trạng lên, Mã Tú Trúc còn quên nịnh bợ Dương Niệm Niệm.
“Vẫn là con dâu thông minh giác ngộ. Mẹ chỉ vì thương con với Thời Thâm nên mới lặn lội đường xa đến tìm hai đứa.”
Dương Niệm Niệm lúc giọng bà thôi thấy đau đầu, một chữ cũng thêm. Cô cố nén sự thôi thúc giật tóc bà xuống mà .
“Mẹ nghỉ sớm . Sáng mai con sẽ đưa và cô đến đơn vị tìm .”
Mã Tú Trúc hớn hở, mục đích đạt thành, cũng ở nán . Bà dậy, vui vẻ trở về phòng khách.
Bà , Trịnh Tâm Nguyệt liền chạy nhà, lo lắng hỏi.
“Niệm Niệm, bà chuyện gì mà mặt mày hớn hở ? Bà như thể trúng xổ ?”
Dương Niệm Niệm bực bội kể .
“Chồng của cô Hồng Lệ thể con, " chồng tớ" , cho cô Hồng Lệ "mượn giống" Thời Thâm , để kiếm đứa con nối dõi cho nhà họ Lục.”
Đôi mắt Trịnh Tâm Nguyệt trợn tròn, cô tức giận xắn tay áo lên mà chửi.
“Bà già thật đúng là nghĩ chuyện xa! Sao bà cho cô Hồng Lệ "mượn giống" bố chồng , gần gũi hơn !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/532.html.]
Càng nghĩ càng giận, cô lo lắng hỏi tiếp.
“Niệm Niệm, bà vui như , là đồng ý đấy chứ?”
Dương Niệm Niệm lắc đầu.
“Tớ đẩy việc sang cho giải quyết. Nếu tớ trực tiếp từ chối, bà sẽ chẳng bao giờ chịu từ bỏ. Cứ để mặt thì chuyện sẽ giải quyết triệt để. Cũng để cho cô Hồng Lệ , dù tớ ngăn cản, cô cũng chẳng thể nào mơ tưởng đến .”
Trịnh Tâm Nguyệt phì phò thở một , .
“Cái cô Hồng Lệ cũng chịu soi gương xem là bộ dạng gì, Lục đại ca thể để mắt tới cô ? Cho dù đây ý định , thấy xong chắc cũng dập tắt chứ? Cô lấy cái tự tin nhỉ?”
Dương Niệm Niệm thở một dài, đáp.
“Nếu cô tự rước lấy nhục, cứ để cô .”
...
Trong phòng khách.
Mã Tú Trúc phòng liền vỗ đùi ha ha, khoe khoang với Hồng Lệ.
“Con xem, cô sai ! Con dâu út đồng ý . Sáng mai nó sẽ đưa chúng đến đơn vị tìm thằng Thời Thâm.”
“Này nhé, khi tin vui thì cứ ở đây, đừng về vội. Con dâu út đến thăm Thời Thâm lúc nào thì con cứ theo. Bình thường thì cứ ở đây, nhà nhiều phòng mà, thiếu một chỗ cho con .”
Hồng Lệ vui mừng mở to mắt.
“Cô ơi, em dâu thật sự đồng ý ạ?”
Mã Tú Trúc như thể đó là một chuyện đương nhiên.
“Nó cưới mấy năm mà con , chừng là đẻ chứ? Con mà mang thai con của thằng Thời Thâm thì ảnh hưởng gì tới nó mà nó đồng ý?”
Hồng Lệ vẫn còn chút thể tin .
“em dâu giận ạ?”
Lúc , Mã Tú Trúc trở thành một khôn ngoan. Bà khẩy.
“Chuyện mà rơi ai thì trong lòng cũng ấm ức cả thôi, nhưng qua một thời gian nghĩ thông suốt là . Cứ đồng ý là . Đợi gạo nấu thành cơm, con thai, nó hối hận cũng vô dụng thôi.”