Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 523
Cập nhật lúc: 2025-08-31 01:43:29
Lượt xem: 232
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một trong phòng, Dương Niệm Niệm càng nghĩ càng thấy bất an. Cảm giác lo sợ cứ thế lớn dần, nuốt chửng sự bình thản của cô. Lần đầu tiên trong đời, cô thực sự cảm nhận nỗi sợ hãi của Lục Thời Thâm khi nghĩ đến việc cô gặp chuyện.
Khi Lục Thời Thâm trở về, kịp cởi quân trang, cô lao ngay lòng . Vòng tay siết chặt lấy thắt lưng rắn chắc của , cô chôn mặt lồng n.g.ự.c ấm áp, buông chút nào.
Nhận thấy cảm xúc cô , Lục Thời Thâm khẽ nhíu mày. Hắn đặt hộp cơm lên bàn vỗ nhẹ lên vai cô, giọng trầm ấm mà trấn an: “Có chuyện gì ?”
Nước mắt đột nhiên dâng lên, Dương Niệm Niệm nức nở, giọng nghẹn : “ Phong Ích... thương , chân ... cắt .”
Hắn vẫn im lặng vuốt tóc cô, ánh mắt phức tạp, “Cha nuôi gọi điện báo cho .”
Dương Niệm Niệm ngẩng đầu , đôi mắt ướt đẫm, thở dài một tiếng, “Lý Phong Ích mà, khổ thế nhỉ?”
Lục Thời Thâm nhấp môi, khẽ an ủi: “Cậu vẫn là may mắn đấy. Nếu may hơn một chút nữa, kịp thấy con gái chào đời .”
Nghe , Dương Niệm Niệm bỗng mỉm trong nước mắt. Vừa nãy còn nghẹn ngào, giờ nín mà hỏi : “Cả chuyện cũng ?”
Hắn gật đầu, dịu dàng lau nước mắt má cô, “Ừm.”
Cô hít hít mũi, bằng ánh mắt lo lắng đầy ắp cảm xúc. Bất an : “Lục Thời Thâm, nhất định bảo vệ bản thật . Đừng để thiếu cái 'linh kiện' nào , một hảo như mà thiếu tay thiếu chân thì ảnh hưởng đến ‘hiệu ứng thị giác’ lắm đấy!”
Biết cô là trọng vẻ ngoài, Lục Thời Thâm bật . Hắn chắc chắn cam đoan: “Yên tâm , bây giờ cần ngoài nhiệm vụ nữa.”
Dương Niệm Niệm xong, trái tim như tiếp thêm sức mạnh, vững chãi hẳn lên. Cô quên bẵng mất việc Lục Thời Thâm Nhược Linh sinh con, vui vẻ khoe: “Anh bác đấy! Nhược Linh sinh một bé gái, đáng yêu lắm, giống hệt em . Em mua cho bé một cái khóa bình an và một cái vòng tay vàng, còn đưa cho Nhược Linh một trăm đồng.”
Nhớ điều gì, cô bổ sung thêm: “À, em còn mua khóa bình an cho An An, Duyệt Duyệt và Khương Dương nữa. Mình ở Kinh Thị, ít về Hải Thành, nên vẫn nhờ Khương Dương quan tâm tới mấy đứa nhỏ nhiều hơn.” Cô thừa nhận, đúng là chút ý đồ “mua chuộc lòng ”, nhưng cô cũng thật lòng quý mến hai em Khương Dương.
“Em đúng đấy.” Lục Thời Thâm phản đối cách của cô. Thấy tay và cổ cô trống trơn, nhướng mày hỏi: “Sao mua gì cho ?”
Nhắc đến chuyện , mắt Dương Niệm Niệm sáng lên, tâm trạng u ám lúc nãy lập tức tan biến. Cô hào hứng: “Em định để kỳ nghỉ hè về mua, lúc đó sẽ mua thêm một cái két sắt thật to, tích trữ thêm nhiều trang sức vàng trong nhà.”
Lục Thời Thâm im lặng một lát đề nghị: “Thứ mà dùng xe kéo bên ngoài chở về thì dễ gây chú ý lắm. Để khi nào em nhập học, sẽ đưa em về, tiện thể mua luôn.”
Dương Niệm Niệm vui vẻ mặt, “Thế thì quá ! Đến lúc đó em sẽ mua thêm vài thỏi vàng nữa. Em thích nhất là tích trữ những món đồ giá trị sưu tầm như thế .”
Nhìn thấy tâm trạng cô lên, mặt Lục Thời Thâm cũng nở một nụ ấm áp. “Đừng mua một ở một tiệm quá nhiều.”
Dương Niệm Niệm định khen chu đáo, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Đôi mắt cô sáng rực lên, đầy mong đợi hỏi: “Anh hiểu về đồ cổ, thư pháp tranh vẽ ? Có phân biệt thật giả ?”
Cô thầm nghĩ, kiếp chắc chắn từng tiếp xúc qua ít đồ quý giá, hẳn chút hiểu .
Lục Thời Thâm đáp một cách nghiêm túc: “Về thư pháp thì rành lắm, đồ cổ thì chút ít. Ngọc thạch cũng một vài.”
Dương Niệm Niệm thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên vì sung sướng. Cô nghĩ rằng khiêm tốn .
“Khi nào nghỉ phép? Chúng dạo phố đồ cổ !”
Lục Thời Thâm thấu suy nghĩ của cô. Hắn cô mất hứng, gật đầu đồng ý: “Khi đưa em về, sẽ xin một ngày nghỉ.”
Đôi mắt Dương Niệm Niệm lấp lánh như trời, lóe lên ánh vàng lấp lánh, “Vậy hẹn thế nhé! Đến lúc đó sẽ cùng em mua két sắt, mua trang sức vàng, dạo phố đồ cổ nữa.”
“Được.” Hắn gật đầu, thấy cô vui vẻ trở , mới lên tiếng: “Ăn cơm thôi.”
Ban đầu Dương Niệm Niệm hề khẩu vị, nhưng bây giờ tâm trạng lên, cô mới nhận thật sự chút đói. Cô cũng chợt nhận thấy ôm eo Lục Thời Thâm chuyện nãy giờ, cổ ngửa mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/523.html.]
Nghĩ đến việc thể mua nhiều đồ cổ quý giá, tâm trạng cô thể nào hơn nữa. Những ngày tiếp theo, cô đếm từng ngón tay mong đến ngày dạo phố đồ cổ.
Để vội vàng, cô và Lục Thời Thâm thống nhất rời quân khu sớm hơn một ngày. Trước khi , họ tiện thể đưa cả Tiểu Hắc theo về.
Hơn một tháng gặp, Tiểu Hắc gầy trông thấy. Vừa thấy Dương Niệm Niệm, nó vẫy vẫy đuôi, rên rỉ bên chân cô, vẻ mặt như đang mách tội.
Đến khi Lục Thời Thâm liếc mắt một cái, nó lập tức ngoan ngoãn, yên bên chân cô dám nhúc nhích.
Dương Niệm Niệm trừng mắt Lục Thời Thâm, oán trách: “Anh là ngược đãi nó ? Sao nó gầy như , còn sợ đến thế?”
Đôi mắt Tiểu Hắc tròn, vẻ mặt ủy khuất hiện rõ khuôn mặt chó, khiến Dương Niệm Niệm càng thêm chắc chắn suy đoán của .
Lục Thời Thâm lắc đầu, “Không , chỉ là dạy nó vài quy tắc thôi.”
Dương Niệm Niệm bán tín bán nghi, “Thật ?”
Lục Thời Thâm liếc Tiểu Hắc một cái, đó mở cửa xe phụ. “Lên xe , còn phố đồ cổ ? Đi sớm sẽ dạo lâu hơn.”
Vừa thấy lời , Dương Niệm Niệm kích động , còn để ý đến việc Tiểu Hắc ngược đãi , vội vàng lên xe.
Lục Thời Thâm đóng cửa xe, vòng qua phía ghế lái.
Dương Niệm Niệm Tiểu Hắc vẫn đó, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Không mang Tiểu Hắc về ? Sao bế nó lên xe?”
Nghe , Lục Thời Thâm nghiêng đầu ngoài cửa sổ xe, trầm giọng lệnh: “Lên xe.”
Nhận mệnh lệnh, Tiểu Hắc bỗng nhiên bật nhảy một cái, trực tiếp từ cửa sổ nhảy thẳng trong xe. Sau đó, nó ngoan ngoãn ngay ngắn ghế .
Dương Niệm Niệm sững sờ cảnh tượng . Nuôi Tiểu Hắc lâu như , cô bao giờ nó còn bản lĩnh .
“Lục Thời Thâm, truyền thụ võ công gì cho nó thế hả?”
Lục Thời Thâm nghiêm túc trả lời: “Không , chỉ huấn luyện nó một thời gian cùng với quân khuyển thôi. Nó ngộ tính cao, học nhanh, ý thức bảo vệ chủ nhân.” Hồi đó chọn nó đưa về tứ hợp viện cũng là vì trúng điểm .
Dương Niệm Niệm tủm tỉm, đầu Tiểu Hắc, “Tiểu Hắc, mày tuyệt quá, về nhà tao sẽ thưởng cho mày một cái xương to.”
Tiểu Hắc như hiểu , lập tức “gâu” một tiếng.
...
Lục Thời Thâm đưa Tiểu Hắc về tứ hợp viện , đó đưa Dương Niệm Niệm mua két sắt và vàng thỏi. Để tránh gây chú ý, cố ý đặt két sắt trong phòng chứa đồ tạp nham, dùng các đồ vật khác che .
Chuẩn xong xuôi thứ, Dương Niệm Niệm lòng vỗ vỗ lớp bụi tay, “Có trộm thì cũng nghĩ là chúng giấu đồ ở chỗ .”
Cô lùi một bước, định , nhưng một viên gạch lỏng lẻo chân vướng , suýt ngã nhào.
Lục Thời Thâm kịp thời vươn tay đỡ lấy cô, “Cẩn thận một chút.”
Dương Niệm Niệm vững , lắc đầu: “Em .” Cô viên gạch vênh lên, “Viên gạch lỏng , may mà ở phòng chứa đồ thôi. Thôi, chúng rửa tay nhanh đến phố đồ cổ nào!”
Mua thêm nhiều đồ cổ về mới là việc chính.
Lục Thời Thâm vẫn yên, chăm chú chỗ viên gạch lỏng. Hắn lên tiếng, giọng phần nghiêm túc: “Em sang một bên . Dưới viên gạch gì đó.”
Dương Niệm Niệm còn tưởng rằng con quái vật nào sắp chui từ gạch, sợ hãi, vội vàng nấp lưng . “Không là ổ rắn đấy chứ?”
Lục Thời Thâm lắc đầu, “Không .” Vừa , xuống, động tay nhấc viên gạch lên.