Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 486
Cập nhật lúc: 2025-08-30 11:31:27
Lượt xem: 230
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Thời Thâm nghĩ những lời ngọt c.h.ế.t mà cô từng thốt , há miệng định , nhưng cuối cùng vẫn cất lời .
“Cách thể hiện tình cảm, nhất thiết dùng lời .”
Dương Niệm Niệm đồng tình, hừ hừ hai tiếng: “Không thì khác nghĩ gì? Em trong lòng em ?”
“Chỉ dựa suy đoán dễ nảy sinh hiểu lầm. Em thấy gì thì nên thoải mái thẳng , đừng giấu trong lòng, dễ sinh bệnh lắm.”
Kiếp , mỗi xem tiểu thuyết phim truyền hình, thấy nam nữ chính cứ như cấm khẩu, cô thấy sốt ruột. Rõ ràng là xong, cứ im lặng gì, như thể miệng dán keo 502, chẳng tự khổ ? Có sức lực đó, chi bằng nghĩ cách kiếm tiền, tận hưởng cuộc sống cho .
Lục Thời Thâm cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: “Ngôn ngữ cơ thể cũng là một cách biểu đạt.”
Dương Niệm Niệm đột nhiên , nhón chân, khoác tay lên cổ , cố ý trêu chọc. Cô nũng nịu hỏi: “Là thế ? Hay là mật hơn một chút?”
Vừa dứt lời, cả cô Lục Thời Thâm đẩy mạnh cánh cửa. Hơi thở dồn dập của gian trong phòng càng thêm mờ ám.
Như thể uống thuốc thúc tình, đè cô cửa, ghì chặt lấy cô. Sau một hồi ân ái dữ dội, vùi đầu cổ cô, tham lam hít hà hương thơm thoang thoảng cô.
Trên Dương Niệm Niệm mùi nước hoa, mà là một mùi hương thanh khiết, nhẹ nhàng, khiến lòng cảm giác bình yên, giống những lính như , quanh năm suốt tháng chỉ mùi mồ hôi.
Dương Niệm Niệm cố ý dùng ngón tay, chọc chọc bắp tay rắn chắc của : “Được rèn luyện khác, bắp tay săn chắc thật đấy, mấy sinh viên trong trường thể nào so với .”
Lời rõ ràng trúng tim đen của Lục Thời Thâm. Hắn vòng tay xuống, ôm bổng cô lên, giọng khàn khàn: “Cơ bụng cũng phát triển.”
Dương Niệm Niệm chớp mắt, nũng nịu : “Ân, eo cũng .” Nói xong, cô còn cố tình l.i.ế.m môi một cái.
Ánh mắt Lục Thời Thâm đột nhiên trở nên mãnh liệt, con ngươi đen láy như dải ngân hà về đêm, mang theo một sức hấp dẫn thần bí.
Rất nhanh đó, Dương Niệm Niệm nhận sai, quá sai. Người căn bản thể trêu chọc, một khi trêu là sẽ bùng cháy.
Không qua bao lâu, trong phòng mới trở tĩnh lặng. Lục Thời Thâm vẫn tràn đầy sức lực, kéo cô lòng. Dương Niệm Niệm khó chịu dùng mũi chân đá cẳng chân , yếu ớt oán giận: “Cái gì mà ngôn ngữ cơ thể, đây là mê vì sắc , đắm chìm trong nữ sắc …”
Buổi đêm ở Kinh Thành lạnh, Lục Thời Thâm là chiếc lò sưởi tự nhiên, Dương Niệm Niệm ngủ ngon. Sau khi thức dậy lâu, cô cũng lạnh mà tỉnh giấc. Mở mắt , cô mới phát hiện chiếc áo khoác quân đội của cô vô tình đá xuống đất. Hèn gì lạnh như .
Hôm nay là mùng Một Tết. Ngủ nướng . Cô chống chọi với cái lạnh, bò dậy khỏi giường, tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng của Đào Hoa: “Đại tử, dậy ?”
“Dậy !” Dương Niệm Niệm vội vàng mặc áo khoác, mở cửa phòng.
Đào Hoa thấy tóc cô vẫn còn rối bời, liền giục: “Mau thu dọn , chúng cùng xuống nhà ăn nấu sủi cảo.”
Dương Niệm Niệm chớp mắt: “Hôm nay còn nhà ăn ạ?”
Đào Hoa gật đầu: “Hôm nay là ngày đầu năm mới, ngày mai thì cần nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/486.html.]
“À, .”
Dương Niệm Niệm vội vã rửa mặt, theo Đào Hoa xuống lầu. Mọi đều tập trung cửa phòng Lâm Màn Chi. Chẳng đêm qua Lâm Màn Chi ngủ ngon , mí mắt cô sưng húp, quầng thâm mắt cũng rõ ràng.
Thấy đông đủ, cả đám cùng đến nhà ăn, gặp Lục Thời Thâm đang định lên đón cô.
Mọi đều lễ phép chào: “Lục đoàn trưởng!”
Lục Thời Thâm gật đầu, điềm tĩnh đáp: “Mọi ăn cơm !”
Từ Ánh Liên bĩu môi, thầm nghĩ: Người khác đều tự đến, chỉ Dương Niệm Niệm là kiêu quý, ăn một bữa cơm mà cũng chồng đón. Rõ ràng cũng chỉ là vợ của một đoàn trưởng thôi, cao cái gì chứ? Phu nhân của tư lệnh còn chẳng vẻ như .
Nghĩ là , nhưng cô dám , hôm qua Dương Niệm Niệm dằn mặt xong, cô cũng khôn hơn một chút .
Dương Niệm Niệm đang định cùng các quân tẩu, thì Lục Thời Thâm gọi : “Em cùng .”
Cô trong nhà ăn, thấy các quân tẩu đều chỗ cũ, đoán chừng hôm nay cũng giống hôm qua, các cặp vợ chồng sẽ chung. Cô gật đầu, theo Lục Thời Thâm đến bàn của họ.
Bữa sáng là sủi cảo nhân hẹ, các quân tẩu ăn ngon miệng, ăn uống vui vẻ. Sau khi ăn xong, từng tốp nhỏ trở về khu tiếp khách. Dương Niệm Niệm cùng Đào Hoa và Tống Phân.
Đào Hoa cố ý chậm , chờ xa, cô mới thần thần bí bí nhỏ: “Tối qua Mãn Chi và phó đoàn trưởng Ngụy cãi , các cô thấy ?”
Tống Phân tỏ vẻ lạ lùng: “Lại cãi ?”
Dương Niệm Niệm hai họ chắc chắn ít ầm ĩ. cô tiện thừa nhận là thấy, dù phòng cô ở tận tầng ba, nếu thì vẻ ... cố tình lén. “Vì cãi ?”
Đào Hoa cảm thấy Dương Niệm Niệm lắm lời, liền kể: “Mãn Chi tính tình quái gở lắm, dựa việc xinh mà mẩy. Mỗi cãi là xách túi về nhà đẻ.”
Dương Niệm Niệm nghĩ đến vẻ ngoài của Lâm Mãn Chi, cô mắt to mày rậm, hợp với gu thẩm mỹ của thời đại . Tuy đại mỹ nhân, nhưng khí chất. Mười tám đôi mươi chắc chắn xinh , khó trách tự tin như . Cô chân thành nhận xét: “Phó đoàn trưởng Ngụy tính tình cũng khá đấy chứ.”
Đào Hoa chuyện thấu đáo, hơn nữa tuổi cũng lớn, chuyện cũng thẳng thắn hơn: “Sống với cả đời, chẳng cũng thôi. Chẳng lẽ ngày nào cũng cãi ?”
“Hơn nữa phó đoàn trưởng Ngụy ở nhà ít. Lâu lâu mới gặp vợ một , ôm vợ ngủ thì dỗ dành cô chứ. Giờ tuổi cũng lớn , còn cái nhiệt huyết những năm mới cưới nữa, chắc chắn sẽ chiều cô như nữa. Hồi xưa, tối qua phó đoàn trưởng Ngụy sẽ chẳng cãi , chỉ dỗ dành cô thôi.”
Tống Phân chút ngượng, mặt ửng hồng gì.
Dương Niệm Niệm cũng suy nghĩ, nếu cô và Lục Thời Thâm ở với lâu, con, liệu mất kiên nhẫn với cô ? Nghĩ , cô cũng sẽ mẩy như Lâm Mãn Chi, thế là cô thấy yên tâm.
Đào Hoa thấy cô im lặng, tưởng cô ngại ngùng, nghĩ cũng , mới cưới, còn con, mặt còn mỏng lắm. Cô liền chuyển chủ đề khác, khen ngợi: “Đại tử, hôm qua em dẫn chương trình lắm. Chị Thủ trưởng Đỗ mời em năm tiếp tục MC đấy. Chị ở đơn vị nhiều năm như , đầu tiên thấy Thủ trưởng Đỗ khen quân tẩu.”
Tống Phân cũng theo khen: “ đấy, chị còn là sinh viên, nâng cao đẳng cấp của các quân tẩu lên đấy.”
Trong lòng Dương Niệm Niệm chút kinh ngạc, cô còn Lục Thời Thâm chuyện . Ánh mắt cô lóe lên, giả vờ thẹn thùng : “Em chỉ cố gồng lên thôi, cũng dám xuống , lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.”