Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 268
Cập nhật lúc: 2025-08-26 13:29:22
Lượt xem: 303
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn Dương Tuệ Oánh khuất, Trương Vũ Đình tiến gần Dương Niệm Niệm, giọng nhỏ nhẹ: "Niệm Niệm, cô... cô thừa nhận chuyện gian lận chứ?"
Rõ ràng Lục Thời Thâm là chính trực, sẽ bao giờ giúp Dương Niệm Niệm gian lận.
" càng sốt ruột giải thích, cô càng hả hê. Sao thể để cô toại nguyện ?" Dương Niệm Niệm bình thản đáp. "Vàng thật sợ lửa. ngại bất cứ ai tố cáo. Cùng lắm thì thi một nữa."
Trương Vũ Đình bật , đoán suy nghĩ của cô. "Chúng trung tâm thương mại dạo phố !" Cô đào sâu thêm chuyện riêng của khác. Dù Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm kết hôn, chuyện gì xảy đó với Phương Hằng Phi cũng là chuyện cũ. Nếu cô cứ hỏi mãi, thật sự thiếu lễ độ.
Hai khoác tay bước trung tâm thương mại. Dương Niệm Niệm mua thêm một bộ đồ ngủ và cả vớ cùng đồ lót cho Lục Nhược Linh. Trương Vũ Đình từ nhỏ đến lớn từng thấy ai tiêu tiền hào phóng như , còn chi cho bản .
"Niệm Niệm , bao giờ thấy chị dâu nào với em chồng như cô. Mấy đứa bạn và họ hàng của than phiền chị dâu với em chồng hợp , suốt ngày đấu đá y như phim cung đấu ."
Dương Niệm Niệm mỉm : "Ôi dào, sống cùng bố chồng , nhà chồng cũng chẳng tranh chấp tài sản gì. Nhược Linh để bụng. Không mâu thuẫn thì dĩ nhiên là sống hòa thuận ."
"Tớ thấy vẫn là do tính cách của cô , so đo còn hào phóng nữa." Trương Vũ Đình thật lòng khen ngợi. Chợt cô thấy một bộ quần áo , vội reo lên: "Niệm Niệm, cô xem , thấy bộ hợp với cô đấy."
Dương Niệm Niệm ngắm nghía: "Thật ? thử xem ."
Hai dạo chơi đến tận trưa, mua sắm nhiều đồ đạc, cùng ăn mì thịt bò. Khi Dương Niệm Niệm trở trạm phế liệu, Khương Dương về một . Trên bàn một tờ giấy, rằng chỗ ông Trịnh xem hàng.
Đọc xong mẩu giấy, Dương Niệm Niệm khóa cửa đạp xe về khu gia đình bộ đội. Các chị em quân tẩu thấy cô liền nhiệt tình hẳn, từ xa cất tiếng chào hỏi:
"Niệm Niệm về ?"
"Ôi chao! Lại sắm đồ mới đấy ?"
" là mùa , mua thêm quần áo mới thôi. Cậu xinh thế , mặc đồ chứ."
Dương Niệm Niệm gật đầu với các chị: "Vâng, em mua vài bộ để đổi thôi ạ." Cô đạp xe vài bước, phía vẫn thấy các chị bàn tán rôm rả:
"Đồng chí Lục Thời Thâm phúc khí thật, cưới cô vợ xinh thông minh."
" đấy, Niệm Niệm dáng thế , khoác bao tải lên cũng thấy xinh."
"Ai , con trai mà phúc cưới cô con dâu thế , sẽ cúng như cúng Bồ Tát..."
Những lời khen ngợi nhiều hơn cả mấy tháng cộng . Thực tế chứng minh, phận sinh viên đúng là ma lực riêng.
Khi về đến nhà, Lục Nhược Linh đang cùng An An và Duyệt Duyệt xem tivi. Ba đứa trẻ tập trung đến mức Dương Niệm Niệm đến cửa mà chúng vẫn .
"Ba ăn cơm trưa ?"
"Chị dâu về ?" Lục Nhược Linh dậy. "Bọn em ăn mì ạ."
Duyệt Duyệt phấn khích kêu lên: "Chị ơi, xem tivi cùng bọn em , cái tivi lắm."
An An chạy ngoài khiêng một cái ghế nhỏ nhà: "Thím, xuống , để cháu đ.ấ.m bóp cho thím."
Dương Niệm Niệm đưa quần áo và đồ ăn vặt cho Lục Nhược Linh: "Đây là đồ ngủ và đồ lót chị mua cho em, còn cả đồ ăn vặt nữa." Nghe thấy đồ ăn vặt, mắt An An và Duyệt Duyệt sáng rực lên.
Dương Niệm Niệm xoa đầu hai đứa trẻ: "Mọi cứ ăn vặt và xem tivi nhé! chuẩn bữa tối. Tối nay chúng ăn sủi cảo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/268.html.]
"Chị, em thích ăn sủi cảo nhất!" Duyệt Duyệt reo hò.
"Cháu cũng thích ăn!" An An theo.
Lục Nhược Linh đặt đồ lên giường: "Chị dâu, để em giúp chị nhé."
Dương Niệm Niệm lắc đầu: "Còn sớm mà, một chị cũng . Em cứ chơi với các cháu ."
"Vâng!" Lục Nhược Linh gật đầu. Cô mở gói đồ ăn vặt , An An và Duyệt Duyệt rướn đầu xem.
"Oa, là que cay với bánh quy, còn cả hạt dưa nữa." Duyệt Duyệt kinh ngạc.
An An l.i.ế.m môi, hỏi: "Que cay ngon ?" Ở căng tin trường, chỉ bán kẹo vặt thôi, nó bao giờ ăn que cay.
Duyệt Duyệt gật đầu lia lịa: "Ngon lắm. Bạn em cho ăn thử ." Lục Nhược Linh cũng từng ăn mấy thứ . Ba chị em chụm đầu , ăn đến môi đỏ lựng, xuýt xoa vì cay ăn ngừng.
Tối đó, Lục Thời Thâm về ăn cơm. Dương Niệm Niệm gói sủi cảo xong thì cho tủ lạnh để bảo quản. Mãi đến hơn tám giờ tối, khi Lục Nhược Linh và hai đứa trẻ ngủ say, mới từ đơn vị trở về.
Trên còn vương mồ hôi, sợ cô khó chịu nên tắm . Dương Niệm Niệm tranh thủ luộc sủi cảo, mang bàn lớn cho nguội bớt. Hắn bên bàn ăn, còn cô thì chống cằm bên lẩm bẩm:
"Thảo nào Dương Tuệ Oánh thi đậu đại học xong thì vênh váo đến thế. Hóa đều sinh viên bằng cái 'lăng kính' khác. Giờ họ đối xử với em hẳn. Đi từ xa em thấy họ khen ngợi ."
Cô chút khó hiểu, thắc mắc: "Không đúng a ! Trước họ cứ nghĩ em là Dương Tuệ Oánh, tưởng em cũng đại học , nhưng cũng niềm nở như ? Lẽ nào đây là sức mạnh của Kinh Đại?”
Lục Thời Thâm hiểu "lăng kính" là gì, đoán chừng là một loại kính mắt. Hắn nghĩ cô vẫn rõ thi đậu Kinh Đại ý nghĩa gì, nên nghiêm túc cho cô cô ưu tú đến mức nào: "Thi đậu đại học là khó , thi Kinh Đại càng hiếm như 'sừng tê giác, lông phượng hoàng'. Sau xã hội, những nghiệp ở đây đều là trụ cột, nhà nước trọng dụng, công việc cũng khác một trời một vực so với các trường đại học bình thường." Nói cách khác, Dương Niệm Niệm bước cánh cổng của một tương lai tươi sáng.
Dương Niệm Niệm chớp chớp mắt, tủm tỉm : "Anh đang khen em đấy ?"
Lục Thời Thâm nghiêm nghị gật đầu: "Phải." Khi thấy giấy báo trúng tuyển, ngỡ ngàng kém gì những khác ở khu gia đình. Lão thủ trưởng đến giờ vẫn ngừng khen cô, may mắn là lúc lên tiếng xin suất dự thi cho cô. Bằng thì bỏ lỡ một nhân tài.
Dương Niệm Niệm vui sướng rạng rỡ, ôm cổ Lục Thời Thâm, hôn chụt vài cái lên má . "Lục Thời Thâm, quả nhiên con mắt ."
Ánh mắt Lục Thời Thâm trở nên sâu thẳm, nghiêm túc hỏi: "Eo em còn đau ?"
Chủ đề nhảy cóc quá nhanh, Dương Niệm Niệm sửng sốt một lát, mới nhớ đêm qua cô than phiền đau lưng. Hắn hỏi câu , nghĩ bằng đầu ngón chân cũng là ý gì. Cô trừng mắt trách móc : "Đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện đắn! Đêm nay cấm đụng em! Mai em dậy sớm đưa Nhược Linh thành phố."
Lục Thời Thâm: "..." Hắn chỉ thật lòng quan tâm sức khỏe của cô thôi mà, cô nghĩ ?
Ngoài miệng đụng , nhưng khi hai về phòng nghỉ ngơi, khí trò chuyện cứ dần trở nên mờ ám... Trước khi ngủ, cô bực đạp : "Lần mà còn thế nữa thì ngủ riêng giường nhé!"
Ngày hôm , Dương Niệm Niệm đưa Lục Nhược Linh và Duyệt Duyệt trở trạm phế liệu. Khương Dương đang khom lưng trong bếp, loay hoay với thứ gì đó.
Dương Niệm Niệm nhíu mày hỏi: "Cậu đang gì đấy?"
Khương Dương "suỵt" một tiếng, hạ giọng: " đang đặt thuốc chuột. Phải nhẹ nhàng để chuột thấy, nếu chúng sẽ ăn."
Khương Duyệt Duyệt ghé đầu cửa, thò đầu hỏi: "Anh, nhà chuột từ bao giờ thế ạ?"
Khương Dương lấy một mẩu bánh bao nhỏ đặt lên giấy, rải thuốc chuột lên: "Trưa qua mua bánh bao , định tối ăn với cháo, ai ngờ tối về thấy . Chìa khóa vẫn ở cửa hỏng, chắc chắn là chuột ăn vụng."