Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 166

Cập nhật lúc: 2025-08-25 01:11:08
Lượt xem: 377

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Dương thấy Lưu Thắng những lời khó , chút nóng mắt, “Hắn tư cách gì mà mắng Cù sư phụ như ? Cháu trai của ông chủ thì chứ?”

“Suỵt!” Dương Niệm Niệm dấu hiệu im lặng, kéo Khương Dương trong kho hàng. “Bây giờ chúng mà xông , chỉ Cù sư phụ hổ, còn khiến ông khó xử. Lại chừng, chuyện ăn với xưởng phân bón cũng sẽ đổ bể. Đây là chuyện nội bộ của nhà máy, chúng rõ tình hình, đừng xen .”

Trịnh sư phụ bên cạnh tán thành lời của Dương Niệm Niệm, “Ai mà chẳng vì miếng cơm manh áo, chịu đựng sắc mặt của ông chủ chứ? Này em, nên học hỏi chị thêm.”

Khương Dương Trịnh sư phụ khen Dương Niệm Niệm, thấy tự hào như chính khen .

“Đó là đương nhiên , chị thường.”

Dương Niệm Niệm đá nhẹ m.ô.n.g một cái. “Đừng hươu vượn nữa, mau khuân vác .”

Bị đá nhưng Khương Dương hề giận, ngược còn hề hề, xoa m.ô.n.g bắt đầu việc.

Dương Niệm Niệm định xắn tay áo giúp, nhưng ngăn . “Đây là việc của đàn ông, cô đừng nhúng tay , cứ .”

Khương Dương còn trẻ, khỏe, mỗi thể vác kha khá đồ. Tuy nhiên, bộ đội huấn luyện quanh năm như Lục Thời Thâm, chỉ một lát mồ hôi nhễ nhại.

“Cứ khuân thế thì mệt lắm, ngày mai mua hai cái xe kéo tay.” Dương Niệm Niệm nghĩ thêm. “Đợi khi công việc định, chúng sẽ thuê thêm phụ giúp.”

Khương Dương ý kiến, tin rằng những gì Dương Niệm Niệm đều lý. Dù hai chênh lệch nhiều tuổi, nhưng trong lòng Khương Dương, Dương Niệm Niệm như một chị cả .

Sau gần hai tiếng cặm cụi, cuối cùng họ cũng dọn xong đống phế liệu. Khi về, họ gặp Cù Hướng Hữu đang đổ nước, ông đống phế liệu dọn sạch sẽ thì tỏ hài lòng về hiệu suất việc của họ.

với ông chủ , từ giờ về , phế liệu trong xưởng sẽ giao cho các dọn dẹp. Cuối mỗi tháng đến dọn một , mỗi hai mươi đồng.” Lần là phế liệu tích tụ hai ba tháng nên giá cao hơn một chút. Hai mươi đồng mỗi tháng, công việc thật sự lời.

“Cù sư phụ, chúng thật sự cảm ơn ông.” Dương Niệm Niệm chân thành cảm ơn.

Cù Hướng Hữu lắc đầu, “ chẳng giúp . Ông chủ của chúng vốn dĩ hài lòng với bên ông Đỗ, nhưng vì ở Hải Thành trạm phế liệu nào khác, đành nhờ ông thôi.”

Giờ đây, cảm xúc của ông định, còn biểu lộ sự khó chịu nào, cứ như mắng lúc nãy là ông .

Dương Niệm Niệm định gì đó nữa thì thấy Lưu Thắng tới, cô liền nuốt lời . “Chúng phiền ông nữa, hẹn gặp .”

Cù Hướng Hữu gật đầu, “Hẹn gặp .”

Dương Niệm Niệm một đoạn, thấy tiếng Lưu Thắng vọng từ phía , “Một ngày ông uống bao nhiêu nước? Làm chẳng bao nhiêu mà lắm chuyện. Đừng tưởng là thợ già thì thể lười biếng. Nhà máy trả ông mức lương cao như thế là nể tình ông là công nhân lâu năm, ông việc cho xứng đáng với đồng lương đó…”

Những lời còn , họ xa nên rõ, nhưng chắc chắn là những lời mấy ho.

“Niệm Niệm, chúng chẳng đang tính thuê ? Chi bằng mời Cù sư phụ về việc với chúng , để ông chịu ấm ức.” Khương Dương còn trẻ, tính cách cương trực, nghĩ rằng Cù Hướng Hữu là từng giúp đỡ , nên thể chịu cảnh ông khinh thường.

Không đợi Dương Niệm Niệm lên tiếng, Trịnh sư phụ bật , “Việc các thuê nổi? Một thợ già hai mươi năm kinh nghiệm như ông , một tháng ít nhất cũng một trăm năm mươi đồng. Trạm phế liệu của các chỉ cần sức khỏe là , mời một đại sư phụ như ông về tốn tiền, trọng dụng tài năng.”

Trịnh sư phụ khi vay tiền mua máy kéo, thường xuyên nhận chở đồ cho các xưởng lớn. Trước đây, ông cũng từng đến đây chở hàng nên ông nắm rõ tình hình của nhà máy .

“Một trăm năm mươi đồng ư?”

Khương Dương tròn mắt kinh ngạc. Theo , mức lương phổ biến của nhiều chỉ hai ba mươi đồng, cao lắm cũng chỉ bốn năm chục đồng. Lương của Cù sư phụ cao đến thế ?

Dương Niệm Niệm cũng ngạc nhiên Trịnh sư phụ. Một trăm năm mươi đồng, ở một thành phố lớn nhỏ như Hải Thành, mức lương thật sự hiếm gặp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/166.html.]

Thấy hai ngạc nhiên, Trịnh sư phụ thêm đầy tự hào. “Thế nên mới , học một nghề để cơm ăn áo mặc. Cậu đừng mắng ông là cháu trai của ông chủ, bề ngoài trông vẻ hào nhoáng, nhưng lương thực tế chắc chắn bằng Cù sư phụ . Hắn chỉ vì ghen ghét mà luôn kiếm chuyện với Cù sư phụ thôi.”

Dương Niệm Niệm và Khương Dương lặng thinh, nhưng trong lòng tâm đắc.

Kéo đồ về đến trạm phế liệu, hai em nhà Cù Hướng Tiền cũng tới giúp dỡ hàng, tiện thể kể cho Dương Niệm Niệm tình hình xây hàng rào.

“Theo tiến độ hiện tại, chỉ ba ngày nữa là thành.”

Dương Niệm Niệm . “Anh Cù, xin phép thanh toán tiền công cho nhé.”

Cù Hướng Tiền chút do dự từ chối. Ông rõ ràng, tình cảm là tình cảm, ăn là ăn.

“Chúng cứ theo thỏa thuận ban đầu, đợi khi xong việc, cô thấy hàng rào ưng ý thì hẵng thanh toán.”

Dương Niệm Niệm . “Được thôi.” Dù cô cũng sẽ để thiếu tiền công của Cù Hướng Tiền.

Xong việc ở trạm phế liệu, hai về đến khu nhà của quân đội thì trời gần sáu giờ. Mùa hè trời tối muộn, mặt trời lặn ngọn núi một lúc.

Vừa sân, cô thấy Lục Thời Thâm bước từ phòng khách. Cô liền dựng chân chống xe đạp vội vàng chạy đến chỗ , cứ như một con bạch tuộc, quấn chặt lấy .

Đôi chân thon dài ôm lấy eo, hai tay cũng vòng chặt qua cổ .

“Lục Thời Thâm, em tin cho . Trạm phế liệu… ơ… Đồng chí Tần, ha ha, đồng chí cũng ở đây ?”

Khi nhảy lên Lục Thời Thâm, Dương Niệm Niệm mới để ý phía còn Tần Ngạo Nam.

Thật sự thể trách cô , cửa phòng chỉ chút xíu, Lục Thời Thâm ở đó che khuất Tần Ngạo Nam. Cô thể thấy khác trong phòng.

Quá hổ, cô theo bản năng siết chặt đôi chân đang kẹp ngang hông Lục Thời Thâm. Sau khi bừng tỉnh, cô vội vàng buông chân xuống.

Lục Thời Thâm lo cô ngã nên theo bản năng ôm lấy eo cô. Hắn ngờ cô một hành động bất ngờ như , cơ bắp cả căng cứng, ánh mắt cũng lóe lên.

Đối với một đàn ông gần ba mươi năm độc như Tần Ngạo Nam, cảnh tượng thật sự gây chấn động mạnh. Lục Thời Thâm những kéo Dương Niệm Niệm xuống, mắng cô mà ngược , còn ôm lấy cô, sợ cô ngã. Điều thật sự thể tin nổi.

Ai cũng Lục Thời Thâm ngày thường ít ít , nghiêm túc hơn cả thủ trưởn. Mọi lưng chỉ gọi là Diêm Vương mặt sắt, mà còn là khúc gỗ ngàn năm mục rữa, cứng đầu thể hòa tan.

Nếu tận mắt chứng kiến, tuyệt đối sẽ tin Lục Thời Thâm thể cưng chiều Dương Niệm Niệm như con cái .

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc Dương Niệm Niệm c, Tần Ngạo Nam đột nhiên hiểu . Cưới một vợ như thế về nhà, ai mà say mê?

Hắn chắc mắt vấn đề , nhưng cảm thấy hôm nay Dương Niệm Niệm chút khác so với . Giống như “phù dung xuất thủy” , vẻ tuy khác nhưng bây giờ thêm phần dịu dàng, quyến rũ.

Hai vợ chồng son gặp ngọt ngào như thế, Tần Ngạo Nam cảm thấy ở đây còn thích hợp nữa, bẽn lẽn hắng giọng.

đến nhà chính ủy Trương .”

Lục Thời Thâm bất động thanh sắc nghiêng , đối diện với Tần Ngạo Nam, lạnh nhạt .

“Được.”

 

Loading...