Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 137

Cập nhật lúc: 2025-08-24 07:06:24
Lượt xem: 402

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dương Niệm Niệm phụ nữ bước từ nhà chính. Bà đen nhẻm, gầy gò, làn da thô ráp, má tóp , nhưng dù tươi như hoa thì tướng mạo vẫn toát lên vẻ lanh lợi, khôn ngoan.

Người phụ nữ nhanh đến mặt hai , Dương Niệm Niệm từ đầu đến chân, vẻ mặt đầy nịnh nọt: “Này, đây là vợ thằng Thời Thâm ? Trông xinh xắn quá!”

“Tiểu thím.” Lục Thời Thâm nhàn nhạt giới thiệu với Dương Niệm Niệm.

“Cháu chào tiểu thím ạ.” Dương Niệm Niệm lễ phép chào.

“Ai, ai.” Tiểu thím Lục càng tươi hơn, “Trông xinh như thế , đúng là hợp với thằng Thời Thâm nhà quá .”

Quan Ái Liên bế con khỏi nhà chính, mời nhà: “Đừng ở sân nữa, mau phòng .”

Lục Thời Thâm gật đầu, dựng xe đạp mái hiên xách đồ nhà chính.

Thấy  xách nhiều đồ như , mắt tiểu thím Lục sáng rỡ: “Này, các cháu mua nhiều vải thế để gì đấy?”

“Mua cho chị dâu và mấy đứa nhỏ  quần áo ạ.” Dương Niệm Niệm nhận đồ từ tay Lục Thời Thâm, xách thẳng căn phòng phía tây.

“May mà thông minh, bọc hết đồ ăn trong mấy cuộn vải,” cô thầm nghĩ. Nhìn dáng vẻ tiểu thím Lục liền  là ham hố của cải.

Quan Ái Liên vải là mua cho , vội : “Em dâu, chị quà mắt em mà, em mua vải cho bọn chị gì? Bọn chị quần áo để mặc , em cứ để dành mà may đồ cho .”

Chưa kịp để Dương Niệm Niệm gì, tiểu thím Lục tiếp lời: “Ôi chao, nếu vợ thằng Thời Thâm mua cho cô thì cô cứ nhận . Vợ chồng chúng nó chắc chắn kiếm nhiều tiền lắm.”

nháy mắt hiệu cho Quan Ái Liên, ý bảo cô cứ nhận lấy.

Quan Ái Liên lương tâm bất an, cô mặt dày đến thế. Kiếm tiền ai mà chẳng khó khăn, em trai giúp họ quá nhiều , đến cả căn nhà cũng cho họ ở. Giờ đây em trai lấy vợ, nếu họ còn tiếp tục chiếm tiện nghi của em thì còn thể thống gì?

Hiểu rõ con tiểu thím Lục, Quan Ái Liên tin lời bà , phản bác: “Vợ chồng nó mới cưới, nhiều tiền cho ?”

Tiểu thím Lục ngày thường vốn mạnh miệng, dù ở nhà cũng chẳng kiêng nể ai. Bà mỉa mai Quan Ái Liên:

“Cô đúng là điều. Thằng Thời Thâm quan to trong bộ đội, vợ nó buôn bán nhỏ, thì thiếu tiền kiểu gì ? Cái loại như cô, lương tâm sạch mấy còn tỏ vẻ thanh cao? Người cho thì cứ nhận .”

Mã Tú Trúc , vợ chồng Lục Thời Thâm một tháng kiếm ít tiền. Nếu thì trong nhà căn nhà như ? Tiền trợ cấp của Lục Thời Thâm chỉ tăng chứ giảm.

Dương Niệm Niệm nhíu mày, bực bội : “Chị dâu ý , nghĩ cho bọn cháu, qua lời thím thành khó thế?”

Tiểu thím Lục nghẹn lời. Bà ngờ Dương Niệm Niệm còn trẻ mà mồm mép sắc sảo đến , đầu gặp mặt mà dám cãi . Bà nhớ năm xưa khi mới về nhà chồng, bà cũng chẳng cái gan đó.

Thấy Lục Thời Thâm chẳng ý định ngăn vợ, rõ ràng là về phía Dương Niệm Niệm, tiểu thím Lục hiểu , hai vợ chồng đang còn mặn nồng lắm.

Vốn chuyện nhờ vả Lục Thời Thâm, nên bà cũng dám gây chuyện với Dương Niệm Niệm. Bà hềnh hệch, nịnh nọt:

“Nhìn cháu kìa, thím ý đó, tính thím vốn thế. Ngày thường thím với Ái Liên chuyện cũng , chắc cháu quen thôi.”

Nói , bà sang Quan Ái Liên: “Ái Liên, cháu mau giải thích cho em nó hiểu , đừng để em nó hiểu lầm thím.”

Quan Ái Liên phục Dương Niệm Niệm sát đất. Sống đến từng tuổi , khi cãi cô vẫn thường do dự, bao giờ cái gan lớn như Dương Niệm Niệm, thấy ai phục là cãi ngay.

Phải , tiểu thím thể cãi với chồng ba ngày ba đêm nghỉ. Vậy mà giờ xin Dương Niệm Niệm. Mặt trời mọc ở đằng Tây !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/137.html.]

Vui thì vui thật, nhưng Quan Ái Liên cũng thể để Dương Niệm Niệm và tiểu thím cãi . Dù Dương Niệm Niệm cũng đang bảo vệ cô, nên cô vội hòa giải:

“Em dâu, cứ để đồ ở đây, chúng nhà chính .”

Tiểu thím Lục gật đầu: “, đúng, đúng. Đi, nhà chính . Nhà chính thông gió mát hơn.”

Tiểu thím Lục đến đây chủ yếu là vì chuyện con trai lính. Bà quên chính sự, vẫn mở lời mà mặt nở nụ tươi như hoa:

“Thời Thâm , chúng đều là một nhà, gì thím cũng lòng vòng nữa, cứ thẳng. Thật thím đến đây là chuyện lính của thằng Mãn Viễn. Lần cháu về, thể đưa thằng Mãn Viễn đơn vị lính ?”

Lục Thời Thâm cau mày: “Muốn lính qua thẩm tra chính trị.”

Tiểu thím Lục bĩu môi thầm, nếu mà qua thì bà đến đây gì?

cũng là cầu xin, bà nghĩ thế nhưng dám . Vẻ mặt nịnh nọt càng lộ rõ: “Người theo quy trình thông thường là vì bộ đội quen. Thằng Mãn Viễn họ quan to trong bộ đội, cần gì cái thủ tục phiền phức ? Cháu đúng ?”

Không đợi Lục Thời Thâm trả lời, bà tiếp tục: “Cháu cứ đưa thằng Mãn Viễn đơn vị, chăm sóc nó một chút, đừng sắp xếp cho nó nhiều huấn luyện quá. Cứ cho nó tiểu đội trưởng gì đấy cũng , đợi thêm một hai năm thăng lên phó liên trưởng. Cháu đấy, nó nuông chiều từ bé, chịu khổ.”

Nghe cách bà cứ như quân khu là Lục gia mở, đưa ai thì đưa .

“Đây là lời suy nghĩ ?”

Dương Niệm Niệm nổi nữa, bực buồn với bà : “Thím coi bộ đội là võ quán của Thời Thâm ?”

Còn đòi đưa tiểu đội trưởng ngay, phim truyền hình cũng dám như thế. Bố ruột là thủ trưởng cũng cái quyền đó.

Tiểu thím Lục chẳng thấy lời vấn đề. Bà vẫn hùng hồn: “Thời Thâm quan to trong bộ đội ?”

Dương Niệm Niệm: “Thế theo lời thím, thì thôn trưởng quyền chia hết đất canh tác trong thôn cho nhà trồng trọt ?”

“Làm gì chuyện đó!” Đối với chuyện tổn hại lợi ích của bản , tiểu thím Lục là phản ứng ngay: “Thế thì những khác c.h.ế.t đói ? Một thôn trưởng quyền lực lớn thế?”

Quan Ái Liên cũng chuyện nữa: “Tiểu thím, thím còn thôn trưởng quyền lực lớn như thế, thì Thời Thâm ?”

Tiểu thím Lục vẫn lý lẽ: “Cho dù quyền lực lớn để cho thằng Mãn Viễn chức quan nhỏ, thì đưa nó bộ đội thì chứ?”

“Muốn lính theo quy trình thẩm tra chính trị.” Lục Thời Thâm lặp

Thấy thế nào cũng , sắc mặt tiểu thím Lục đổi: “Vậy thì thật với các , thằng Mãn Viễn đó đánh thương tay, ngón tay út đứt nối , thẩm tra chính trị qua .”

Lục Thời Thâm trực tiếp dập tắt ảo tưởng của bà : “Cơ thể khuyết tật thể lính .”

Nghe con trai khuyết tật, tiểu thím Lục lập tức khó chịu: “Nó chỉ đứt một ngón tay, thiếu ngón út thì ảnh hưởng gì ? Đi vệ sinh lau chùi cũng cần dùng đến ngón út mà. Cái đó mà gọi là khuyết tật ? Bộ đội các yêu cầu cao quá đấy!”

Dương Niệm Niệm lạnh: “Chậc chậc. Thím ngày xưa thím kiếm cho Mãn Viễn một ba quan to ? Đến bây giờ đỡ tốn công sức đường vòng ?"

Quan Ái Liên: “...” “Em dâu cái gì cũng dám .”

Tiểu thím Lục ấm ức trong bụng. Xin xở , bà lập tức trở mặt, mỉa mai:

cũng đoán phần nào , thì thằng Thời Thâm chẳng bản lĩnh gì. Ngày nào vợ chồng ông thứ hai cũng khoe khoang nó năng lực nọ, cứ tưởng nó to lắm, ai ngờ bao nhiêu năm qua cũng chỉ là một thằng lính quèn..”

Nói xong, bà hậm hực bỏ .

Loading...