Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 154: Cuối Cùng Trở Về Vương Phủ
Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:23:23
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Phu khỏi Tông Tứ, nàng chỉ nghĩ vô sở bất năng, chuyện đều trong kế hoạch, nếu đến Quốc công phủ, nàng thậm chí sẽ nghĩ đến tâm trạng hiện giờ là gì.
cũng là phàm nhân, giờ đây trở về phủ đối mặt với cận nhất, nhưng cũng là phụ và trưởng mong chết, e rằng vương phủ , cũng khiến chút kháng cự.
Nếu là nhà của , nhưng nơi trú ẩn an của , nếu nhà của , thiên hạ rộng lớn, Tông Tứ nên ?
Chàng dường như trở thành cô nhi, một cây bèo vô căn, kiếp trong cảnh , bước vương phủ , hẳn là tâm trạng bi lương mong đợi đến nhường nào.
Nghĩ thì là trong Tuyên Vương phủ, vẫn khiến lòng lạnh giá.
Cho nên ở trong vương phủ, từng đến chỗ Tông nhị phu nhân, cũng từng tham gia bữa cơm đoàn viên của vương phủ, khi năm mới đến, cũng luôn việc quan trọng bận.
Thậm chí từng thêm một lời với nào ngoài Tuyên Vương phi và Tông Ngưng, đối với thứ đều tỏ vẻ thờ ơ.
Ninh Phu chợt nhớ , năm đầu thành hôn, nàng ăn xong bữa cơm tất niên của vương phủ, khi trở về Cảnh Hoa Cư, ở đó , lúc đó nàng chỉ tiện miệng hỏi trở về lúc nào, lạnh nhạt .
"Thế tử dùng bữa ?" Ninh Phu liền hỏi .
"Nàng cần bận tâm về ." Tông Tứ .
"Ta dặn tiểu trù phòng, chuẩn ít điểm tâm cho Thế tử nhé." Nàng .
Chàng cũng từ chối.
Sau đó ăn nhiều, rõ ràng là đói bụng, Ninh Phu liền bên cạnh , dường như còn lạnh nhạt như thường ngày, nghiêng mắt sang nàng, "Có xem hoa đăng ?"
Mắt Ninh Phu sáng lên, đương nhiên vui vẻ đồng ý, suy nghĩ một chút, , "Thế tử thích đón năm mới ?"
Tông Tứ lạnh nhạt : "Không thích."
Chỉ là đó xem hoa đăng, cũng chẳng mấy vui vẻ, nửa đường Tông Tứ liền vì việc quan trọng mà rời .
Ninh Phu cố gắng nhớ tình hình hôm đó, hôm đó, gặp Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch hề gọi nàng là biểu tẩu, Thế tử phi, mà là mỉm gọi nàng "Tứ cô nương".
"Ta quả thực trở về vương phủ." Tông Tứ cùng nàng chậm rãi bước , bày tỏ sự bất an trong lòng, "Vương phủ đối với mà , còn là vương phủ ngày xưa nữa, nên chuyện với ai, nghĩ nghĩ , chỉ nàng mới khiến yên tâm."
Chuyện Tuyên Vương ám sát , chỉ thể chôn giấu trong lòng, bằng vương phủ ắt sẽ chiêu tai họa, thể màng Tuyên Vương và trưởng, nhưng cơ nghiệp tổ tiên, thể màng.
Vả nếu vương phủ xảy chuyện, cũng thể ngoài cuộc.
Trong mắt ngoài, cần một vương phủ đoàn kết.
"Ta Thế tử, kẻ tham sống sợ chết, nếu vì vương phủ mà hy sinh, Thế tử tự nhiên sẽ thản nhiên chịu chết, chỉ là Tuyên Vương đạt đồng thuận với Thánh thượng, thậm chí đích phái ám sát Thế tử, tổn thương lòng Thế tử. Chuyện chỉ là Thế tử, đổi là , cũng sẽ trở thành một kẻ điên."
Ninh Phu bừa, sự phản bội như , nàng ngay cả tưởng tượng, cũng sẽ cảm thấy nghẹt thở.
"Chỉ là, cuộc sống vẫn tiếp diễn, tiền đồ Thế tử vô hạn, vì lầm của khác, mà trở thành một kẻ điên, là chuyện đáng." Ninh Phu nghĩ nghĩ , "Còn về Vương phi và Ngưng , cực kỳ quan tâm đến Thế tử."
Tông Tứ nàng, dường như cái "cực kỳ quan tâm đến " mà nàng là ý gì.
“Kiếp , mỗi Thế tử xuất chinh, Vương phi và Ngưng sẽ cùng đến chùa Hàn Hương để cầu phúc cho Thế tử, món ngon cũng sẽ vội vàng mang về Cảnh Hoa Cư cho . Chỉ là kiếp , các nàng Thế tử trong lòng vướng mắc, nên dám đến gần Thế tử. Mà Thế tử rõ ràng cũng quan tâm các nàng, nhưng vì trở nên lạnh lùng vô tình, từng bày tỏ sự quan tâm.”
Mà nếu đôi bên giãi bày tâm sự, tình hình liền ngày càng tồi tệ, vĩnh viễn thể hòa giải.
Giờ đây nàng ở thời điểm rõ, hy vọng con họ còn đau khổ như nữa, kiếp thể sớm hòa giải.
Ninh Phu là ngoài cuộc, nhưng thể con họ quan tâm lẫn . Kiếp nàng chỉ cho rằng là do tính cách của Tông Tứ, cận với ai, nhưng trải qua điều gì.
Vậy thì khác gì với việc sống sót từ địa ngục?
Tông Tứ nàng khuyên hòa giải, liền mẫu phi đối với , chân tâm.
“Ngươi kiếp , thật sự con ?” Chàng đột nhiên hỏi một câu.
Tông Tứ hy vọng , con , liền còn dũng khí để sống , đến mức bi thảm như , cho dù hóa điên cuồng đến mấy, cũng tuyệt đối sẽ yêu thương con cái của .
Vả , tình yêu của con cái đối với cha , đôi khi mới là vô tư nhất.
Ninh Phu cho rằng đang nghĩ chuyện đắn, nhíu mày : “Giờ phút , Thế tử đang nghĩ gì thế?”
Tông Tứ nàng , nhưng cũng tức giận: “Ta hề nghĩ chuyện đó.”
“Vậy là suy nghĩ ti tiện .”
“Chuyện thể tính là ti tiện? Lấy vợ sinh con, động phòng hoa chúc, đều là lẽ thường tình của con .” Tông Tứ , chỉ cần mặt , những lời đều coi như là lời ý .
Ninh Phu gì, im lặng bước tới.
“Giận ?”
Ninh Phu giận, chỉ là trả lời thế nào, trầm ngâm một lát, đột nhiên tủm tỉm : “Tính cách của như , Thế tử giờ cho là ti tiện nữa? Trước Thế tử từng nữ nhân như , e rằng sẽ đeo bao nhiêu sừng cho phu quân .”
“Khi đó là hiểu lầm A Phù, giờ đây mới , A Phù là nữ quân nhất đời.” Tông Tứ .
Lời , vô cùng nghiêm túc.
Cũng chính vì quá nghiêm túc, nên Ninh Phu mới cảm thấy chút ngượng ngùng.
“Thế tử lát nữa hãy về Vương phủ , Vương phi và Ngưng , chắc chắn vẫn luôn mong sớm trở về.” Nàng .
“Lần mang đến lễ vật tạ ơn cho Ninh Quốc Công phủ, đều là do tinh chọn, nàng hãy giữ .” Tông Tứ , “Nàng từng đến Bắc Địa, nàng mang về một ít đồ chơi của Bắc Địa.”
“Ta sống một kiếp, còn là nữ quân ham chơi nữa.” Ninh Phu .
“Cho dù nàng trọng sinh, cũng vẫn còn nhỏ tuổi, chỉ mới hai mươi, đối với mà , vẫn là tiểu nữ quân. Kiếp Tuyên Vương phủ nợ , mà tính cách của như , do nàng gây , nhưng nàng , cũng trăm bề nghi ngờ nàng, bình thường cũng lạnh nhạt, quả thật là nợ nàng.” Tông Tứ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-154-cuoi-cung-tro-ve-vuong-phu.html.]
Ninh Phu từng nghĩ tới, sẽ lời xin của mặt một từng ký ức tiền kiếp như , nhất thời tâm cảnh phức tạp.
“Thế tử chẳng qua chỉ vì ân tình mà cưới , cần bận tâm.” Nàng chậm rãi.
“Bất luận vì cưới nàng, nàng đều là thê tử của , phu quân đối với thê tử như , chính là đúng, của hiện tại, là lạnh lùng như kiếp nữa.”
“Thế tử hãy về Vương phủ .” Ninh Phu cúi mắt .
Tông Tứ cũng , chuyện ngày một ngày hai là thể khiến nàng gạt bỏ hiềm khích. Nếu , lời xin của chỉ vì nàng vui trong Vương phủ, thì giờ đây thêm nhiều tự trách.
“Ừm, hôm nay đa tạ Tứ cô nương khai sáng.” Tông Tứ .
“À , ân cứu mạng của đối với Thế tử, còn mong Thế tử thể giấu vài phần, chỉ cần tiện đường đưa Thế tử một đoạn, và cũng nhận Thế tử.”
Tông Tứ tự nhiên lời nàng: “Chuyện nàng mạo hiểm cứu , tự nhiên tiện truyền ngoài, cứ theo lời nàng .”
Ninh lão thái thái và Vệ thị, cách hồ, hồi lâu.
“Ánh mắt Thế tử A Phù, đúng lắm ? Ta thấy dịu dàng như nước ?” Ninh lão thái thái càng càng thấy đúng.
Ngày thường, Thế tử với ai cũng như giữ cách hai mươi dặm, hôm nay chẳng chút câu nệ điều đó.
Vệ thị : “Quả thật là dịu dàng như nước.”
Đều là phụ nhân thành gia, sự khác biệt của nam tử.
Thế tử bây giờ, e rằng A Phù nhà chỉ cần một câu gả, ngày mai kiệu hoa đỏ thể chuẩn sẵn.
“Thế tử giờ đây quyền thế Vương phủ cũng nắm trong tay, A Phù nếu gả qua đó, cũng xem như là chuyện .” Vệ thị đây là đang tính toán cho con rể và con trai , tuy đạo đức, nhưng cũng chắc thể mạo hiểm thử một .
Thế tử thể xử lý chuyện danh tiếng của Quốc Công phủ, chẳng ?
Ninh lão thái thái nhíu mày : “Hành Chi cũng là đứa trẻ ngoan, ngươi đừng bại hoại danh tiếng Quốc Công phủ. So với Nhị phòng, ngươi thực sự gì. Ngươi A Dụ tiền đồ , thì hãy để nó tự nỗ lực việc thực tế, cứ mãi nghĩ đến việc cửa , cũng khó trách Quốc Công phủ ngày càng suy tàn.”
Vệ thị lúng túng, gì nữa.
Chỉ là trong lòng nàng cho là đúng, nỗ lực việc thực tế, chỗ dựa, chẳng vẫn vô dụng , vả cửa dễ dàng hơn nhiều.
về lúc Tông Tứ trở về Vương phủ, Lục Hành Chi đang cùng Tông Đạc chuyện vui vẻ.
Tình địch gặp mặt, tuy thần sắc đạm nhiên, nhưng những xung quanh thể nhận sự biến hóa giữa họ.
Lục Hành Chi thản nhiên tự tại, hề tính công kích như Tông Tứ.
Chuyện trong Vương phủ, Tông Đạc đều rõ ràng, tuy từng tham gia, nhưng giờ đây cũng sinh vài phần cảm giác lúng túng.
Chàng tán đồng những việc của Đại ca!
Chỉ là trong tình thế đó, cũng thực quyền, nên cũng chỉ thể ngầm chấp nhận, Vương phủ tự nhiên là quan trọng hơn.
Tông Đạc há miệng, , chỉ là thấy xa cách như , lời liền thốt .
Tông Tứ liếc mắt qua một cái, về phía Cảnh Hoa Cư.
“Tam ca!” Tông Ngưng chạy đến, dùng hết sức lực để gọi .
Tông Tứ nhớ lời Ninh Phu , bước chân khẽ dừng .
Cũng chính vì dừng đó, lời Tông Ngưng liền dũng khí thốt , Tam ca đối với nàng, vẫn còn chút để tâm. Điều nàng sợ nhất, chính là Tam ca ngay cả cũng nhận.
Điều Tông Tứ là, kiếp , hề dừng bước, mà Tông Ngưng lầm tưởng cũng ghét bỏ , nên hề mở lời.
Mọi thứ, một chút đổi nhỏ nhặt, mang đến kết quả khác biệt.
Khoảnh khắc kế tiếp, nước mắt của Tông Ngưng liền từng giọt từng giọt rơi xuống đất, tủi , đau lòng cho Tam ca nhà .
“Chàng về , thật quá.” Tông Ngưng , ý nàng là, còn sống trở về, thật quá.
“Ta vốn định cùng Chương , cùng đến Bắc Địa tìm , Đại ca chuyện như , liền từng gọi một tiếng Đại ca nào nữa.”
Thật ngay cả Tuyên Vương, Tông Ngưng cũng còn gọi nữa. “Ta cho nhiều thư, nhận ?”
Tông Tứ ánh mắt chợt lóe lên: “Không .”
“Ta hạ quyết tâm , nếu Tam ca trở về, từ nay về , liền còn là nữ quân của Vương phủ nữa, cho dù là xin ăn, cũng sẽ ăn một miếng cơm nào của Vương phủ.”
Tông Ngưng hít hít mũi, khi tin trưởng qua đời, nàng tuyệt thực đến hôn mê, đó Tuyên Vương ép nàng uống.
Cho đến khi mẫu phi cầu xin nàng, hãy sống , mẫu phi mất con trai, thể mất thêm con gái nữa.
“Tam ca nếu còn coi Vương phủ là nhà nữa, thể dẫn cùng ? Tam ca ở , liền ở đó.” Tiểu nữ quân nước mắt giàn giụa.
Tông Tứ ánh mắt thâm trầm, đó vươn tay về phía nàng.
Tông Ngưng lao nhanh về phía .
Lục Hành Chi một bên, ở góc khuất , đỏ hoe mắt.
Ninh Phu chỉ cứu rỗi ở kiếp .
Chàng của kiếp , cũng thấy cái kết khác biệt .
Vết thương hoang vu, dần dần khép miệng.
Chàng cứ ngỡ trọng sinh là để bảo vệ nàng.
Nào ngờ, đến cuối cùng, vẫn là nàng đang cứu rỗi chính .