Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 135: Sắp xếp của Lục Hành Chi
Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:17:00
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy Tông Tứ đáp lời, thuộc hạ : “Ti chức hôm ở Thành Hoàng Miếu, thấy t.h.i t.h.ể mặc y phục của Thế tử, mặt mũi hủy hoại, trong lòng liền đoán ý đồ của Thế tử, bởi mới tạo hiện trường như thể tự rơi từ vách núi mà chết.”
Làm xong việc , y men theo đường núi đến chỗ động huyệt , mới bước , liền thấy Tông Tứ tựa vách đá đó, trong lòng ôm một tiểu công tử đang say ngủ.
Dù rõ mặt, nhưng chỉ từ mu bàn tay mà xét, tiểu công tử vẻ quá đỗi trắng nõn mềm mại, mặt đè lên vết thương của Thế tử, thế nhưng Thế tử bất động, ánh mắt còn mang vài phần quyến luyến.
Tiểu công tử ngủ ngon.
Chỉ là vết thương của Thế tử, chắc hẳn đau.
Cũng hiểu vì , Thế tử cam tâm chịu khổ như , nếu tiểu công tử là thị vệ của Thế tử, thì Thế tử đối xử với thuộc hạ cũng quá mức chu đáo , nếu là tình nhân, nhưng Thế tử cũng hề sở thích Long Dương chi phong.
Y mang theo nghi hoặc lui ngoài, nhưng chỉ lát , Thế tử liền theo .
“Ti chức chuẩn xong xuôi, hôm nay thể đưa Thế tử rời .” Y cung kính với Tông Tứ.
“Mấy ngày , ngươi đừng xuất hiện.” Thế tử chỉ lạnh nhạt bỏ câu .
Sau đó y việc trở về Đạt Châu , nhưng những âm thầm bảo vệ Thế tử thì mai phục sẵn.
Chỉ là tiểu công tử , nay .
Thuộc hạ đang định hỏi về hành tung của tiểu công tử, trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, chợt nhớ “Phó phu nhân” cùng Lục đại nhân rời , trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ.
Đâu tiểu công tử nào.
Đó rõ ràng là tâm thượng nhân của Thế tử, thảo nào Thế tử khi , cam tâm tình nguyện đệm ngủ cho , còn việc đuổi y e là để ở thêm vài ngày với trong lòng.
Thuộc hạ khỏi thầm mừng, may mà nhiều lời hỏi .
Tông Tứ hờ hững : “Hãy báo tin gặp chuyện cho Mạnh Uyên.”
Khi trở về viện tử mà Ninh Phu ở hai ngày nay, bởi vì nàng rời , viện giờ đây trống hoác.
Tông Tứ chút cảm xúc bước trong, thấy bức thư nàng để , là thư từ biệt .
“Thế tử, mẫu chắc hẳn vô cùng lo lắng cho , đây.”
Nét mực đều, hiển nhiên là quá vội vàng, thời gian mài mực kỹ lưỡng.
Chàng lấy tờ thư , gấp gọn, thấy túi thơm nàng để , trải qua nửa tháng bôn ba, túi thơm dính vài vết máu, mấy ngày nay nàng hẳn giặt qua, nhưng thể tẩy sạch vết m.á.u đó.
Trong mắt Tông Tứ khỏi hiện lên vài phần ý , Ninh tứ cô nương rõ ràng là một nữ quân vô cùng lòng đồng cảm, đây là nỗi nhớ của , liền trả túi thơm cho .
Chỉ là nàng đối với càng , chấp niệm trong lòng càng sâu sắc, càng rõ ràng.
Ninh Phu là của .
Tông Tứ đeo túi thơm lên thắt lưng.
Rất lâu đó, trong kinh thành đều vô cùng tò mò, Thế tử Tuyên Vương phủ, vật nào mà từng thấy qua, cứ đeo mãi một chiếc túi thơm rách nát như , còn may vá cũng khéo, chẳng hề xứng với phận của chút nào.
Chỉ Tứ cô nương Ninh Quốc Công phủ, khi bàn tán, trong góc khuất, mỉm , vẻ mặt còn mang theo vài phần chột , một bộ dáng rõ ràng nhiều.
Còn lúc , Ninh Phu cùng Lục Hành Chi, đang cùng trong xe ngựa của .
Người qua Đạt Châu, đủ loại , dù là trong xe ngựa, tiếng chuyện bằng các thứ tiếng địa phương vẫn ngừng vọng tới.
Lục Hành Chi kiểm tra khắp nàng một lượt, chờ đến khi xác định nàng hề hấn gì, trái tim đang treo lơ lửng mới đặt xuống.
“Nàng cần vì Thế tử, mà đặt hiểm cảnh như .” Lục Hành Chi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-135-sap-xep-cua-luc-hanh-chi.html.]
Ninh Phu : “Lục công tử sớm , cứu kiếp chính là Thế tử, đúng ?”
Lục Hành Chi khựng một chút, nhưng hề phủ nhận.
“Lục công tử từng , thể tự ý đổi vận mệnh của khác, cũng thể về chuyện tương lai cho ngoài, thảo nào Lục công tử giúp tìm võ phu đến cứu Tông Tứ, khi thực sự xảy chuyện, võ phu xuất hiện nữa.”
Ninh Phu mấy ngày hiểu rõ nguyên do trong đó, mà vẫn giúp nàng tìm võ phu đó, là để cứu Tông Tứ, mà là để chuẩn cho chính nàng.
Cũng chỉ những điều , còn đánh xe câm điếc , cũng là do sắp xếp từ , tính toán kỹ lòng trắc ẩn của nàng.
Suy nghĩ kỹ càng, liền đánh xe đơn giản, việc nàng và Tông Tứ gặp cũng quá đỗi trùng hợp, rõ ràng là nắm rõ hành tung của Tông Tứ.
Kiếp Tông Tứ nàng cứu, kiếp chỉ cần cũng nàng cứu, thì tính là Lục Hành Chi nhúng tay , đổi mệnh của Tông Tứ.
Nàng cũng là trùng sinh mà đến, thuộc về kiếp , bởi thể đổi quỹ đạo của nàng.
Nếu nàng gặp nguy hiểm, chắc hẳn võ phu sẽ xuất hiện.
Lục Hành Chi im lặng lâu.
“Tứ cô nương vì … khi đó là Thế tử, vẫn cam tâm tình nguyện dấn hiểm nguy?” Mắt vằn đỏ tia máu, mấy ngày nay lo lắng cho nàng, lâu nghỉ ngơi .
Ninh Phu ngẩn , nàng là vì tâm trạng gì mà đây?
Vì kiếp , giúp nàng thoát khỏi Mạnh Trạch?
Dường như vì .
Ninh Phu rũ mắt, : “Có lẽ là vì, vài phần thấu hiểu , ngay cả Tuyên Vương phủ cũng thể vì quyền lực gia tộc mà tiếc mạng , biến thành bộ dạng như kiếp , dường như cũng lý do thông cảm, cũng vô cùng đáng thương.”
Khóe miệng Lục Hành Chi khẽ động, nhưng nên lời, chỉ đôi mắt vốn đỏ hoe , dường như thêm vài phần xúc động.
“Trong lòng Thế tử, nhất định vô cùng cảm động.” Lục Hành Chi nhỏ.
28. Ninh Phu : “Ta cũng , kiếp vì cưới , hóa là để báo đáp ân cứu mạng của , chỉ đơn thuần là giúp thoát khỏi Lục điện hạ mà thôi, thế mà cứ luôn nghĩ, vài phần thích . Thực như , giống như hy sinh cuộc đời .”
Lục Hành Chi cau mày : “Thế tử hề nghĩ việc cưới Tứ cô nương là hy sinh, Thế tử thì đó chính là cam tâm tình nguyện.”
“Chàng lạnh lùng như , chỉ là mạc liêu của , rốt cuộc nghĩ thế nào?” Ninh Phu đồng tình , “Dù hối hận trong lòng, cũng sẽ biểu hiện ngoài, nếu thì ở Bắc địa, cũng sẽ nữ quân khác. Ngay cả khi chết, sự hối hận của , lẽ cũng vì thích, mà là vì cảnh còn mà thôi.”
Lục Hành Chi gương mặt nàng, đột nhiên kéo nàng lòng.
Vòng tay của Lục Hành Chi ấm áp, giống Tông Tứ của kiếp , lạnh lẽo như băng, cũng giống Tông Tứ của kiếp , luôn mang theo vài phần dục vọng chiếm hữu.
Chàng bao dung nàng đến .
“Tứ cô nương xinh đến nhường , cũng đủ để Thế tử hối hận khi cưới Tứ cô nương, huống hồ còn ân cứu mạng của Tứ cô nương.” Lục Hành Chi .
“Chàng từng thấy là tuyệt sắc.” Ninh Phu bĩu môi .
Lục Hành Chi nhớ về ngày hôn yến.
Chàng ở cửa, nữ quân trong bộ hỉ phục uyển chuyển tới, tất cả mặt, ai là thấy nàng , cũng khiến kinh ngạc.
Chàng trông vẻ lạnh nhạt, thực tế lén nàng nhiều .
Sau cõng nàng, tân nương kiều diễm hỏi : “Lang quân, hôm nay ?”
Chàng đáp lời, từ khi nhặt một mạng, tin tưởng bất kỳ ai.
Sau nàng qua đời, mỗi khi nhớ ngày hôm , đều vô cùng hối hận.
Chàng rõ ràng thấy nàng vô cùng.