Đế Thai Kiều - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-03-27 11:28:50
Lượt xem: 12

Trăng lên trăng xuống, thủy triều thay đổi.

Sắc thu khắp vườn hiu quạnh lạnh lẽo, ánh trăng sáng trong suốt chiếu xuống chân Ngu Ấu Ninh, nhưng không đổi được nụ cười của nàng.

Bên tai hỗn độn, tựa như nghe thấy tiếng thổn thức của chính mình, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Ngu Ấu Ninh.

Tâm tư đầy ắp tràn ngập trong những giọt nước mắt lộn xộn, Ngu Ấu Ninh đưa tay lau lệ nơi khóe mắt.

Khi tay buông lỏng, con tiểu quỷ lông nỉ lại một lần nữa rơi xuống đất.

Tiểu quỷ không khóc không cười, gương mặt trắng trẻo ít nhiều bị dính bụi.

Ngu Ấu Ninh mắt hạnh tròn xoe, vội vàng đưa tay ra đón.

Ngón tay dừng lại giữa không trung, Ngu Ấu Ninh đột nhiên ngây người.

Một bàn tay bất ngờ xuất hiện trước mặt Ngu Ấu Ninh, ngón tay thon dài, khớp xương cân xứng.

Chiếc áo lụa xanh thẩm nhẹ nhàng phe phẩy, ánh trăng trải khắp mặt đất, dịu dàng mượt mà.

Sương bạc ngưng trên đầu cành, cách đó không xa có chim sẻ kêu khan.

Con tiểu quỷ rơi trên đường lại được nhặt lên, Thẩm Kinh Châu một tay để sau lưng, một tay cầm tiểu quỷ.

Ánh mắt hắn mệt lừ, có vẻ không mấy quan tâm.

Cơn giận chưa nguôi, Ngu Ấu Ninh vẫn nhớ sự tức giận khi bị Thẩm Kinh Châu từ chối ở cửa.

Nàng bĩu môi, từ tay Thẩm Kinh Châu giật lại con tiểu quỷ: “Trả lại cho ta!”

Cuối cùng do thiếu kinh nghiệm, Ngu Ấu Ninh lại quên mất việc ngồi lâu sẽ tê chân.

Chân nàng loạng choạng, thân hình nhỏ bé ngã về phía Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh không có chút lòng áy náy nào, còn tranh thủ đạp lên chân Thẩm Kinh Châu một cái.

Dấu giày in rõ trên đôi ủng đen, như một cái tát trên mặt Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy hối hận trong một khoảnh khắc, nhưng sau đó lại ngẩng đầu, tỏ ra mạnh mẽ gây sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-95.html.]

Giống như một chú mèo con đang giương nanh múa vuốt, phô trương thanh thế.

“Ta đã nghe thấy, ngươi nói không muốn gặp ta.”

Tôn ti cấp bậc lễ nghĩa bị ném ra sau đầu, Ngu Ấu Ninh keo kiệt không thèm thốt ra một chữ “bệ hạ”.

Thẩm Kinh Châu chỉ đáp một tiếng nhẹ nhàng, không phủ nhận.

Tay hắn vẫn chắp ở sau lưng, Thẩm Kinh Châu đứng đó, mặc cho Ngu Ấu Ninh giật lại con tiểu quỷ lông nỉ trong tay.

Trang phục hắn mặc không phải là áo lông cừu đỏ sẫm mà Ngu Ấu Ninh đã thấy trước đó, hương hoa bay trong không khí, hòa quyện với hương thụy lân trên áo Thẩm Kinh Châu.

Mỗi bước mỗi xa

Mùi hương có vẻ nồng hơn những ngày trước một chút.

Ngu Ấu Ninh khó hiểu nhíu mày, lòng nảy lên nghi ngờ.

Ngón tay Thẩm Kinh Châu lạnh lẽo, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt Ngu Ấu Ninh.

Nước mắt thấm vào đầu ngón tay Thẩm Kinh Châu, hắn nhẹ giọng: “Ta sẽ bảo Đa Phúc đưa ngươi về.”

Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, không thể tin.

Nàng tưởng Thẩm Kinh Châu sẽ phản bác, sẽ giải thích, nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng Thẩm Kinh Châu lại để Đa Phúc đưa mình về.

Nỗi uất ức và chua xót như sương thu, từ cành cây rơi xuống, đổ lên người Ngu Ấu Ninh.

Nàng đứng đó với con tiểu quỷ lông nỉ trong tay, đôi mắt đỏ hoe thể hiện sự buồn bực phẫn nộ vô hạn.

“Không cần, tự mình ta cũng đủ rồi, không nhọc lòng bệ hạ phải lo lắng.”

Ngu Ấu Ninh mặt mày nghiêm nghị, không biểu lộ cảm xúc, ném lại một câu, quay người, không ngoái lại bước lên Hồng kiều.

Bóng mây ngang qua cửa sổ, ánh trăng tròn lặng lẽ vắt ngang giữa núi.

Đa Phúc mặt đầy bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đi đến bên Thẩm Kinh Châu.

Hình bóng xinh đẹp dần hòa vào ánh trăng m.ô.n.g lung, Thẩm Kinh Châu im lặng thu hồi ánh mắt.

Đa Phúc cung kính, khoanh tay cúi người: “Bệ hạ, Lưu thái y đang chờ ở bên ngoài, có cần nô tài cho truyền ông ấy vào không?”

Thẩm Kinh Châu gật đầu.

Loading...