Đế Thai Kiều - Chương 58

Cập nhật lúc: 2025-03-18 07:02:20
Lượt xem: 16

Ngu Ấu Ninh chột dạ quay đi, nhìn xem rèm trúc rủ xuống, nhìn bóng nắng dưới chân, chính là không dám ngẩng đầu nhìn lên Thẩm Kinh Châu.

Ánh sáng nhạt như lụa trải dài dưới chân.

Một lúc lâu, Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm: “Ta sai rồi.”

Là nàng đã không phân biệt tốt xấu, đã trách lầm Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh bước đi, nâng váy lên.

Sàn xe ánh sáng mờ ảo, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng di chuyển đến bên Thẩm Kinh Châu.

Điểm tâm mà thái giám vừa mang đến chưa ai động vào, Ngu Ấu Ninh đẩy hộp bánh về phía Thẩm Kinh Châu.

“Đây là chịu lỗi.”

Ngu Ấu Ninh với đôi mắt sáng quắc, trên tóc cài một chiếc trâm khảm ngọc. Viên ngọc trên trâm to bằng quả long nhãn, không có chút tạp chất nào.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi thu ánh mắt lại: “Nếu trẫm không nhận thì sao?”

Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu: “Nếu bệ hạ không nhận, thì chính là món quà này không hợp ý bệ hạ.”

Ngu Ấu Ninh cười tươi như hoa, một tay nâng mặt cười, “Vậy ta sẽ ăn điểm tâm này thay bệ hạ, cũng coi như giúp bệ hạ giải quyết một nỗi lo.”

Dù sao cũng đều là Ngu Ấu Ninh có lý, Thẩm Kinh Châu chỉ cong môi, cười mà không nói gì.

Hành cung Nhiệt Hà được xây dựng ở sơn trang tránh nắng Thừa An, mọi người đến sơn trang, đúng lúc hoàng hôn buông xuống.

Mặt trời ngả về tây, chim sẻ về rừng.

Hành cung mát mẻ ẩn mình giữa những ngọn núi xanh, hai bên đường có vài cây phong đỏ, đưa mắt nhìn lại, rừng phong như lửa, rực rỡ như ánh chiều tà.

Tiểu thái giám cầm đèn dương giác, đứng chờ dưới mái hiên, khom người thỉnh an Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh.

Gương mặt lạ lẫm, Ngu Ấu Ninh chưa từng gặp qua ở trong cung.

Ngu Ấu Ninh chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “... Đa Phúc đâu?”

Kể từ sau Trung Thu, Ngu Ấu Ninh như chưa từng gặp Đa Phúc, nàng còn tưởng rằng do mình đến không đúng lúc, vừa khéo ngay lúc Đa Phúc không trực.

Tiểu thái giám tái xanh mặt mày, run rẩy, suýt nữa thì cầm theo đèn lồng quỳ luôn xuống đất.

“Đa, Đa Phúc công công...”

Tiểu thái giám muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Kinh Châu, kinh hồn bạt vía.

Hắn ta cúi đầu nói nhỏ.

“Đa Phúc công công gần đây không được khỏe, bệ hạ nhân từ rộng lượng, đặc biệt cho phép ông ấy ở lại cung nghỉ ngơi. Nếu điện hạ có việc, cứ tìm nô tài là được.”

Trong lúc hắn ta nói, Ngu Ấu Ninh vẫn đứng sau Thẩm Kinh Châu, chỉ lộ ra một con mắt, tự nhiên cũng không thấy được sự hoảng loạn bất an dưới chiếc mũ của thái giám.

Hai tay cầm đèn lồng của hắn ta đã bị bản thân nắm chặt đến nổi in cả dấu đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-58.html.]

Đã bị ốm, Ngu Ấu Ninh cũng không hỏi thêm.

Cúi đầu, từng bước theo sau Thẩm Kinh Châu vào nhà.

Tiểu thái giám có giọng nói nhỏ nhẹ kịp thời vang lên bên tai Ngu Ấu Ninh: “Điện hạ, tẩm điện của điện hạ ở tây viện, xin mời điện hạ theo nô tài.”

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên: “Vậy... bệ hạ thì sao?”

Tiểu thái giám cung kính, mặt mày tươi cười: “Bệ hạ tự nhiên ở tại đông viện, trong điện Bồng Lai.”

Ngu Ấu Ninh tròn xoe mắt, mặt đầy vẻ không thể tin.

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu: “Ta không đi.”

Ngu Ấu Ninh vào những ngày này thường ở thư phòng cùng Thẩm Kinh Châu phê duyệt tấu chương.

Thẩm Kinh Châu phê tấu chương, Ngu Ấu Ninh ăn trái cây.

Chưa đầy nửa canh giờ, Ngu Ấu Ninh đã mệt mỏi đến mức suýt ngủ gật. Ngày hôm sau tỉnh dậy, trong thiên điện chỉ còn lại mình Ngu Ấu Ninh.

Nàng không biết Thẩm Kinh Châu dậy từ lúc nào, cũng không biết Thẩm Kinh Châu vào triều lúc nào.

Nhưng tóm lại là có người bên cạnh mình.

Ngu Ấu Ninh đánh bạo nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ, ta không đi tây viện.”

Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm: “... Ta, ta, ta sợ bóng tối.”

Thẩm Kinh Châu cười: “Trong điện có nến.”

“Nhưng, nhưng...”

Ngu Ấu Ninh cúi đầu rũ mắt, răng cắn chặt môi đỏ, rỉ nhẹ từng đợt tơ máu.

Mùi m.á.u nhàn nhạt lan tỏa trong miệng.

Ngu Ấu Ninh giương mắt, đôi mắt sáng ngời chứa đầy sự thất vọng cô đơn.

“Bệ hạ, ta thật sự không thể ở lại sao?”

Thẩm Kinh Châu nhìn Ngu Ấu Ninh thật sâu, đôi mắt đen tối sâu xa.

Trong hành lang gỗ mun không còn âm thanh thừa thãi, chỉ còn lại hai bóng dáng Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu đứng cạnh nhau.

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng lẩm bẩm, như đã bất chấp: “Hơn nữa, ta sợ quỷ.”

Những cung nhân đứng hầu dưới mái hiên nghe thấy chữ “quỷ”, lập tức quỳ rạp xuống đất.

Mỗi bước mỗi xa

Tây viện tuy cách đông viện chỉ một khoảnh vườn, nhưng rốt cuộc cũng là tẩm điện của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh nói như vậy, rõ ràng đang nói tẩm điện của Thẩm Kinh Châu có quỷ.

Tẩm điện của thiên tử lại có chuyện ma quỷ, nói ra chẳng phải để người ta cười đến rụng răng hay sao?

Đám cung nhân quỳ rạp xuống đất, run rẩy như cầy sấy.

Loading...