Đạo Quỷ Dị Tiên - Chuong 33
Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:04:45
Lượt xem: 0
Lý Hỏa Vượng ngồi im lặng, đầu óc quay cuồng giữa thực và ảo. Những ký ức ùa về như một cơn lốc, nhưng chúng lẫn lộn, mờ nhòe, khiến hắn không thể xác định đâu là thật, đâu là hư. Sau sự việc lúc sáng, hắn bắt đầu nghi ngờ chính mình.
“Ngay cả khi đến nơi này, ta vẫn chỉ là một kẻ điên, một kẻ điên không thể phân biệt nổi đâu là hiện thực, đâu là ảo giác...”
Hắn lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ rối bời. Bất chợt, một cảm giác lạ lùng khiến hắn chú ý. Đưa tay lên đầu, hắn phát hiện những vệt m.á.u khô còn sót lại trên tóc, dấu hiệu cho thấy mình từng bị thương.
Thấy hành động của hắn, Bạch Linh Miểu cất lời, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa dè dặt:
Mộng lý vân thường phiêu nguyệt ảnh,
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm.
“Đó là do Vương sư huynh gây ra.”
Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ lại Vương sư huynh – gã mập sứt môi từng định động thủ với Bạch Linh Miểu. Hắn nhíu mày hỏi:
“Họ Vương đâu rồi?”
Bạch Linh Miểu ngập ngừng, ánh mắt né tránh:
“Bị ngươi… bị ngươi một chân đá c.h.ế.t rồi.”
Nghe đến đây, trong đầu Lý Hỏa Vượng thoáng hiện lên cảnh tượng lão Lưu bị hắn đá bay trong cơn cuồng loạn. Một nụ cười nhạt nhẽo, không tiếng động thoáng qua trên môi hắn. “Ta đúng là điên thật,” hắn thầm nghĩ, lòng dâng lên cảm giác vừa chua xót vừa trào phúng.
Hắn thò tay vào ngực, móc ra chiếc vòng chân bằng vàng quấn dây đỏ rồi đưa về phía Bạch Linh Miểu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-quy-di-tien/chuong-33.html.]
“Đây là của ngươi, lấy lại đi.”
Bạch Linh Miểu nhìn chiếc vòng, ánh mắt thoáng hiện sự xao động. Nhưng rồi, nàng lắc đầu, dùng cả hai tay đẩy nó trở lại:
“Lý sư huynh, ngày đó ngươi nói đúng. Thứ này ở chỗ ta chẳng có tác dụng gì. Ngươi cứ giữ lấy.”
Lý Hỏa Vượng cầm chiếc vòng trên tay, ngẩn người. Đối với hắn bây giờ, nó chẳng còn giá trị gì nữa. Những thứ hắn từng quan tâm, từng cố giữ, đều đã tan biến.
Bỗng nhiên, giọng nói rụt rè của Bạch Linh Miểu cất lên, phá vỡ sự im lặng:
“Lý sư huynh, ta có thể dùng thứ này làm thù lao, nhờ ngươi giúp ta một việc được không?”
Hắn ngẩng lên, ánh mắt chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của nàng.
“Nói đi.”
“Nếu ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi này… hãy giúp ta chuyển lời đến cha mẹ ta ở chân núi Ngưu Tâm, Lương quốc. Nói với họ rằng: Nữ nhi bất hiếu, không thể dưỡng lão, không thể tống chung...”
Giọng nàng nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe, ánh lên nỗi bi thương:
“Ta thật sự không muốn làm phiền ngươi, nhưng ta… ta không còn cách nào khác. Chắc họ sẽ sớm đưa ta đến phòng luyện đan… Ta…”
Nghe đến đây, ánh mắt đờ đẫn của Lý Hỏa Vượng bỗng sáng lên một tia hy vọng yếu ớt. Hắn nhìn chiếc vòng vàng, rồi liếc qua người mình đầy cỏ khô và những chiếc bánh bao nguội lạnh bên cạnh.