Đạo Quỷ Dị Tiên - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-11-20 18:21:14
Lượt xem: 0
Dương Na đứng chờ ở sân vườn. Khi nhìn thấy hắn, cả hai không kìm được mà ôm chầm lấy nhau, cảm xúc như vỡ òa.
Cô ghé sát tai hắn, giọng khẽ run nhưng rõ ràng:
"Hỏa Vượng, là thật. Miếng ngọc đó là thật!"
Lý Hỏa Vượng nghe xong, gần như hét lên trong sự phấn khích:
"Ta không bệnh! Ta không điên! Hahaha, ta không điên!!"
Hắn ôm chặt eo Dương Na, nhấc bổng cô lên rồi xoay vòng mấy vòng trong không trung, tiếng cười của cả hai vang vọng khắp khu vườn.
Sau một hồi phấn khích, cả hai cuối cùng cũng trấn tĩnh lại.
"Ta nhờ ngươi giúp thế này có ảnh hưởng gì tới cuộc sống và việc học không?" Lý Hỏa Vượng ngồi xuống cạnh bồn hoa, quay sang hỏi Dương Na, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
Dương Na không trả lời ngay mà chìa bốn ngón tay mảnh khảnh ra trước mặt hắn, lảng sang chuyện khác. "Ngươi có biết miếng ngọc bội kia trị giá bao nhiêu không? Bằng này nè!"
"Bốn… mươi nghìn?" Lý Hỏa Vượng thận trọng đoán.
"Bốn trăm nghìn! Chưa kể, ta chắc chắn cửa hàng đó còn định ép giá. Nếu bán cho chỗ khác, chắc còn được hơn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-quy-di-tien/chuong-19.html.]
"Bốn trăm nghìn… bốn trăm nghìn thật sao?" Lý Hỏa Vượng ngẩn người, rồi bật cười ngây ngô. Số tiền ấy không chỉ đủ để trả hết viện phí mấy năm qua, mà còn dư ra một khoản lớn. Quan trọng hơn, đây chỉ mới là khởi đầu.
Mộng lý vân thường phiêu nguyệt ảnh,
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm.
"Dương Na, ngươi chuẩn bị tinh thần làm phú bà chưa?"
Câu bông đùa của hắn khiến gương mặt Dương Na thoáng ửng hồng.
"Bớt ba hoa đi. Nói thật nhé, chuyện này kỳ lạ quá. Ngươi chắc chắn nó không gây hại gì cho cơ thể chứ?"
"Không sao cả, ta khỏe lắm!" Lý Hỏa Vượng cười tự tin, rồi đùa thêm: "Nhưng nếu vậy, có lẽ thời gian điều trị của ta phải kéo dài thêm chút nữa rồi. Đây là kho báu, sao ta có thể khỏi bệnh nhanh được chứ?"
Nghe hắn nói vậy, Dương Na lập tức nghiêm mặt, ánh mắt đầy lo lắng. "Hỏa Vượng, ngươi không được nói bừa! Tiền không quan trọng, nhưng ngươi phải điều trị đến nơi đến chốn. Hứa với ta đi, nếu không, sau này ta sẽ không giúp ngươi nữa!"
Lý Hỏa Vượng định phản bác, nhưng khi nhìn vào ánh mắt chân thành của Dương Na, trái tim hắn như được bao phủ bởi một làn hơi ấm.
"Được rồi, ta hứa."
Nghe vậy, Dương Na nở nụ cười, rồi xoa nhẹ đầu hắn. "Thế mới ngoan, em trai thối!"
Khi cả hai còn đang bàn bạc cách xử lý khối ngọc bội, vài người đàn ông cao lớn, mặc đồng phục và cầm khiên chống bạo động bất ngờ đi lướt qua mặt họ, vẻ mặt đầy căng thẳng.
"Anh Triệu, chuyện gì vậy? Có chuyện lớn xảy ra à?" Lý Hỏa Vượng vội chặn một người quen lại để hỏi.