Lão quản gia : “Tâm tư Đại thiếu gia, chúng thể đoán , lẽ bọn họ chẳng qua mới gặp hoặc là Đại thiếu gia nỡ để Vãn nhi tiểu thư xuất giá?”
Lão phu nhân thở dài, chán ghét : “Kính Đình đứa bé , chính là quá cưng chìu , còn nuôi nó cả đời, một chút cũng giống đùa, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, đây là lẽ thường ?”
Lão quản gia thế mà : “Trên đời cũng tìm thấy tình cảm như bọn họ, phu nhân phúc lớn ạ.”
Lão phu nhân xong thì đắc ý hơn, “Xế chiều ngươi phát điện báo cho Kính Đình, hỏi trong nhà Hoài An một chút, nếu nhà điều kiện thì sẽ mai cho hai , Hoài An đứa nhỏ , thật thuận mắt.”
Lão quản gia vẫn còn lý trí, nhắc nhở: “Người chẳng qua tới khách, đến hôn phối, vội quá ạ?”
Lão phu nhân cho là gấp, : “Cho nên mới bảo ngươi phát điện báo, hỏi thăm một chút nha.”
Lão quản gia đáp , đó ông ngoài việc của .
Bên lão phu nhân đang ung dung uống thì Lâm Tập Tập bên một đoạn đường lúng túng.
Hai ngày nay thời tiết , còn tới trưa thì mặt trời ban những tia nắng ấm áp, chính là thời điểm thích hợp để ngắm cảnh, trong viện đình đài lầu gác độc đáo, cỏ cây hoa lá cũng tươi , nửa điểm là mùa đông.
Cảnh sắc tuy nhưng bầu khí lắm, ba tới, Lâm Tập Tập dẫn đường, Quý Du Hồng ở giữa phía cô, Lưu công t.ử cuối cùng.
Thật nhiều Lưu công t.ử vượt qua Quý Du Hồng nhưng Quý Du Hồng là hình to lớn cùng phản ứng nhanh nhẹn, mỗi Lưu công t.ử ý định vượt lên thì đều Quý Du Hồng tinh tế chặn , Lưu công t.ử còn cách nào khác, chỉ thể ngoan ngoãn theo .
Bởi vì ngọn núi Quý Du Hồng ở giữa, mong trò chuyện với Lâm Tập Tập của Lưu công t.ử biến thành một điều ước xa xỉ, điều khó chịu hơn nữa là ngọn núi chiếm địa thế thuận lợi tận dụng. Trên đường , khiến khác khó hiểu, lời nào cả, quả thực là hỏng hết phong cảnh, tại một thức thời đến như ? Biết rõ bọn họ đang xem mắt còn cứng rắn cùng, đúng là ghê tởm.
Đáng tiếc thức thời là Lưu công tử, mới là cái tự tiện xen !
Sở dĩ Quý Du Hồng chuyện là bởi vì đang giận Lâm Tập Tập, mà Lâm Tập Tập lên tiếng, chính là đang suy nghĩ biện pháp dỗ , mặc dù hai lời nào nhưng tâm tư từ đầu tới cuối đều đặt đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dan-quoc-dai-tieu-thu-phao-hoi-nghich-tap/chuong-96.html.]
Lâm Tập Tập bước chút bất cẩn, cẩn thận vấp cục đá, trượt chân một cái, cả ngã về phía .
Quý Du Hồng vẫn đang chằm chằm bóng lưng của cô, thấy cô ngã sợ hãi, tuy nhiên thể phản ứng nhanh hơn đại não, chỉ thấy sải bước tiến tới, vươn tay bắt lấy thể Lâm Tập Tập một cách vững vàng.
Hai bốn mắt , Lâm Tập Tập lập tức ủy khuất, thấp giọng : “Ngài đỡ em gì, để cho em té c.h.ế.t .”
Quý Du Hồng nhỏ giọng : “Em cố ý chọc giận ?”
Ánh mắt Lâm Tập Tập lưu chuyển, giả vờ đáng thương: “Ngài cho rằng em nguyện ý .”
Cô dứt lời thì Lưu công t.ử liền chạy tới, “Lâm tiểu thư, nàng chứ?” Hắn tình huống bên cạnh, chỉ là chú ý mà bỏ lỡ cơ hội hùng mỹ nhân, đáng giận.
Thấy hai tay Quý Du Hồng như cũ ôm lấy thắt lưng cô, Lưu công t.ử nhịn : “Nam nữ thụ thụ bất , ngươi còn buông Lâm tiểu thư .”
Quý Du Hồng thể nhịn nữa, với : “Phiền ngươi tránh mặt một chút, vài lời với Lâm tiểu thư.”
Lưu công t.ử phục, : “Dựa cái gì, hôm nay đến đây xem mắt, là ngươi tránh mới đúng.”
Quý Du Hồng đỡ Lâm Tập Tập dậy, bản cũng thẳng, từ cao xuống Lưu công tử, đồng thời siết chặt nắm đấm, “Dựa nắm đ.ấ.m của tương đối cứng rắn.”
Từ khi tên xí đến xem mắt, Quý Du Hồng vẫn luôn đ.á.n.h .
Lưu công t.ử nghĩ trở mặt liền trở mặt, hơn nữa còn đ.á.n.h , dáng vẻ thật sự đáng sợ, Lưu công t.ử dọa sợ nên lắp bắp: “Ta, … Ta gọi, gọi, gọi… Gọi ….”
mèo méo meo
Quý Du Hồng : “Ngươi tin khi ngươi gọi đến, thể đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi ? Qua lương đình , cho phép thì rời .”
Cuối cùng Lưu công t.ử cũng lựa chọn phục tùng mệnh lệnh, ngoan ngoãn ở lương đình, bất quá lương đình mùa đông lạnh, ghế đá lạnh đến nổi m.ô.n.g cũng đông cứng theo!