Lâm Tập Tập híp mắt, hết sức qua loa lệ chỉ từng hình, “Người quá gầy, quá ốm, quá lùn, mắt ? Người mặt vuông vức thế …”
Lão phu nhân khó chịu, tức giận : “Được lắm, Lâm Vãn nhi, con đây là chê chê ánh mắt của nương con? Những đều là tỉ mỉ lựa chọn, con thử xem, y là trưởng nam của lão bản Phúc Lâm, lớn hơn con một tuổi.”
Lâm Tập Tập cẩn thận một chút, : “Nương, nương chắc là lớn hơn con một tuổi ? Con so với ca ca còn già hơn.”
Lão phu nhân trợn mắt cô, “Chẳng qua để râu thôi.”
“Đang êm đềm tự dưng để râu quai nón gì!” Lâm Tập Tập ghét bỏ.
mèo méo meo
Lão phu nhân còn cách nào, chỉ thể đem hình của một khác, “Nhìn một chút, Đại thiếu gia của Dụ Đức y quán, y thuật cao minh, của cải phong phú, mập ốm cũng thấp, ánh mắt còn lớn.”
Lâm Tập Tập một tay ôm má, hỏi lão phu nhân: “Y lỗ mũi a!”
Lão phu nhân bộ đ.á.n.h cô, “Người chổ nào lỗ mũi, chẳng qua là tẹt một chút mà thôi.”
“Nếu mà con gả qua, ôm cháu ngoại ngoài khoe, liền hỏi ‘Cháu ngoại bà lỗ mũi nha’, như thế thì nương thấy ? Nam hài thì , nếu là một tiểu cô nương thì nàng lớn lên thương tâm!”
Lão phu nhân:…
“Người , cũng , là con !”
“Nương, bây giờ cả con đau nhức, cho con về tắm , đó ngủ một giấc, sáng mai con sẽ bồi xem hình, ?”
Lão phu nhân thở dài, : “Nếu thì con tắm ở đây , buổi tối ngủ với nương, chúng cùng .”
“Nương, con cũng lớn , còn cùng ngủ chung, con ngủ !”
Lão phu nhân chỉ thể thỏa hiệp: “Được , con về phòng nhưng cầm hình theo về, trở về phòng xem từ từ.”
Lâm Tập Tập trợn mắt từ chối: “Đem những thứ về thì con nhất định ngủ !” Nói chừng còn gặp ác mộng.
Lần lão phu nhân thật sự cách nào ép cô .
Sau khi lời tạm biệt với lão phu nhân, Lâm Tập Tập bất chấp gió lạnh về viện t.ử của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dan-quoc-dai-tieu-thu-phao-hoi-nghich-tap/chuong-92.html.]
Thúy Bình, Thúy Liễu sớm thu xếp chuyện đó, đốt lò sưởi, thấy Lâm Tập Tập phòng, Thúy Liễu vui vẻ tiến lên hỏi thăm sức khỏe, Lâm Tập Tập : “Lần trở về chút vội, mang quà về cho em, sẽ bù.”
Thúy Liễu vui vẻ thỉnh phúc, câu cảm ơn.
Thúy Bình nháy mắt vài cái, hỏi: “Lần ? Chẳng lẽ chúng thể về Nam Kinh ạ?”
Lâm Tập Tập nhíu mày trả lời, chỉ phân phó các nàng chuẩn nước nóng, cô tắm.
Thúy Bình chịu, “Trời lạnh như thế thì thể ngâm chân, thể tắm ạ, cảm lạnh là phiền lắm.”
Thúy Liễu một bên phụ họa gật đầu.
Lâm Tập Tập , cô chỉ bảo bọn họ đem thùng tắm trong phòng, bên trong địa long, một chút cũng lạnh. Bọn nha còn cách nào, đành theo những gì cô , cuối cùng Lâm Tập Tập cũng như ý nguyện, thoải mái ngâm nước nóng. Không , ngâm trong thùng gỗ hơn nhiều so với bồn tắm.
Kết quả của việc đam mê hưởng lạc, chính là ngày thứ hai cô bệnh rời giường .
Lâm Tập Tập dáng vẻ đáng thương hề hề ở trong chăn, ngừng nhảy mũi, chảy nước mũi nước mắt, chật vật đến .
Thúy Bình sớm mời đại phu đến, đại phu bắt mạch, chẳng qua là trúng gió cảm mao bình thường, uống mấy thang t.h.u.ố.c là nữa.
Thuốc sắc vị đắng kinh khủng, Lâm Tập Tập nắm lấy cái mũi, uống xuống. Uống xong chỉ cảm thấy đầu choáng váng thêm, những triệu chứng bệnh khác cũng giảm bớt.
Cứ như cơn đau đầu choáng váng trải qua hai ngày , triệu chứng cảm bình thường bắt đầu chuyển biến dần dần lên, khi Lâm Tập Tập chút khí lực, buồn suy nghĩ: Bệnh cảm lạnh đến cũng tệ nha, ít nhất thì tạm thời cô cần xem những tấm hình dưa vẹo táo nứt* , mặc dù mấy dáng dấp cũng khá nhưng so với Quý Du Hồng thì quả thật khác gì dưa vẹo táo nứt.
*Dưa vẹo táo nứt: ý chỉ xí.
Thời tiết buổi sáng hôm nay tệ, Lâm Tập Tập đặt cái ghế trong sân phơi nắng, khi bệnh miệng cô nhạt, suy nghĩ một chút cô bảo Thúy Bình mua giúp cô ô mai, cũng dặn dò là nhất định đến cửa hiệu lâu đời mà mua.
Thúy Bình nhanh khỏi nhà.
Ánh nắng mặt trời cô miễn cưỡng tắm nắng, Lâm Tập Tập tự nhiên nhớ đến Tần Mộng, cô nàng cả ngày ở nhà, hẳn cũng giống như cô, vô cùng nhàm chán !
Cũng Quý Du Hồng bức thư , đưa cho Tần Mộng xem , cô trở về mấy ngày , động tĩnh bên một chút cũng ?
Không qua bao lâu, trong lúc cô mơ mơ màng màng tắm nắng, Thúy Bình trở , chỉ thấy nàng một mạch chạy đến bên cô, tỏ thần bí tai cô: “Tiểu thư, ở đường em gặp Quý công tử!”