Hai đang chuyện, Lâm Tiêu phái truyền tin dùng xe đưa tới. Lâm Tiêu thấy Lâm Tập Tập cũng ở hiện trường, khỏi nhíu mày: “Sao cô cũng tới, bây giờ trời rét lắm.”
Lâm Tập Tập bảo: “Dù cũng tới .”
Cô kể những tin tức từ chỗ Tống Bình cho Lâm Tiêu một . Lâm Tiêu : “Tuy lan đến nhà kho, nhưng vì sự an , vẫn nên bảo dọn t.h.u.ố.c phiện đến nơi an thì hơn.”
Lâm Tập Tập liên tục gật đầu, cô cũng nghĩ đến chuyện , lập tức đầu căn dặn Tống Bình mau .
tiệm t.h.u.ố.c phiện chỉ bao nhiêu đó , múc nước dập lửa, dọn t.h.u.ố.c phiện, căn bản là cáng đáng nổi, cuối cùng cả tài xế và Lâm Tiêu cũng đều hỗ trợ. Lâm Tập Tập vốn cũng qua giúp, nhưng đám đàn ông kiểu gì thì kiểu cũng chịu cho cô , cô đành ở nơi tránh gió giám sát.
Qua một lúc, mấy chiếc ô tô chạy nhanh tới, đều là xe jeep quân dụng, Lâm Tập Tập tưởng là của cảnh sát tới nên đón, kết quả ngay từ cái đầu tiên thấy Quý Du Hồng tuốt đằng .
Quần bộ đội phối với ủng ống, là áo khoác da dày dặn ngắn đến thắt lưng, quả thực là mất tình em. Dáng vẻ bước dài đến chỗ cô hệt như mẫu trong TV.
Nửa đêm ngoài mà ăn mặc mát mẻ như thế, định quyến rũ ai?
Khi đến bên cạnh cô, Quý Du Hồng sốt ruột hỏi: “Không lạnh chứ?”
mèo méo meo
Lâm Tập Tập lắc đầu, hỏi: “Sao tới đây?”
Quý Du Hồng trả lời: “Lúc cấp của truy theo dấu vết của Phương Kiệt thì phát hiện bên cháy nên trở về báo cáo với , nghĩ trai em ở nhà, em nhất định sẽ chạy tới đây, nên tới.”
Lâm Tập Tập gật đầu, thấy vài lưng , bèn : “Nếu mang theo cấp thì mau bảo bọn họ đến nhà kho hỗ trợ dọn t.h.u.ố.c phiện , mấy thứ đó mà cháy thì phiền phức lắm.”
Quý Du Hồng xong lập tức xoay chỉ huy cấp hỗ trợ, cũng bảo bọn họ theo chỉ dẫn của phụ trách hiện trường.
Đột nhiên nhiều tới hỗ trợ như , bất kể là dập tắt lửa dọn hàng, đều tiến hành nhanh hơn. Quý Du Hồng xót Lâm Tập Tập, bảo cô trong xe, trong đó ấm áp hơn, nhưng Lâm Tập Tập khuyên bảo, một hai đòi ở hiện trường giám sát, Quý Du Hồng còn cách nào, đành cùng cô.
Lâm Tập Tập bảo: “Vừa cấp của theo tung tích của Phương Kiệt? Tiệm t.h.u.ố.c phiện của em tự nhiên bốc cháy, liệu Phương Kiệt ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dan-quoc-dai-tieu-thu-phao-hoi-nghich-tap/chuong-86.html.]
Quý Du Hồng ngẫm , : “Không ngoại trừ khả năng , theo lời cấp , cũng là nhận tin tức bảo Phương Kiệt lui tới vùng nên mới chạy tới, lúc bên các em bốc cháy , cũng vội vàng dập lửa.”
Lâm Tập Tập nghiến răng nghiến lợi: “Nếu tìm , nhất định thể tha dễ dàng!”
Mãi đến gần sáng lửa mới dập , t.h.u.ố.c phiện cũng rời bộ, lúc Lâm Tập Tập mới Quý Du Hồng đưa về nhà.
Quý Du Hồng yên tâm bảo: “Trở về nghỉ ngơi cho , thấy Lâm Tiêu cũng tự gánh vác , việc giải quyết hậu quả cứ để .”
Lâm Tập Tập ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em .”
Quý Du Hồng nhịn mà cởi bao tay , duỗi tay nhéo nhéo gương mặt cô, xong mới thoả mãn mà để cô xuống xe.
Lâm Tập Tập ở ngoài lạnh cả buổi tối, mệt buồn ngủ, về đến nhà mấy câu với Lý Ngọc xong là về phòng ngủ bù luôn. Lý Ngọc cũng thức cả đêm, giờ lửa bên tiệm t.h.u.ố.c phiện dập, tổn thất cũng lớn lắm mới yên tâm về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Tập Tập ngủ một giấc đến tận chiều, nếu đói bụng quá thì cũng chẳng nhớ . Cô lật , gọi Thuý Bình vài tiếng nhưng ai đáp , lúc cô mới lười biếng xoay xuống giường, đồng hồ bàn trang điểm, là buổi chiều, tiệm t.h.u.ố.c phiện thế nào , lát nữa ăn gì đó xong sang xem thử.
Rửa mặt xong, nghĩ định ngoài nên Lâm Tập Tập mở tủ quần áo chọn một bộ đồ ngoài, mặc chỉnh tề xong mới khỏi phòng xuống lầu.
Cô xuống cầu thang gọi vọng xuống lầu: “Chị dâu? Thuý Bình?” Không ai đáp , cô gọi: “Bà Trần? Bà Trần, ăn cháo hải sản.”
Dưới lầu vẫn ai đáp , cô thầm thấy kỳ lạ, dường như hôm nay trong nhà yên tĩnh quá, chẳng lẽ ngoài hết ? Không thể nào!
Xuống tới , phát hiện những khác trong nhà đều trong phòng khách như cọc gỗ, khỏi tò mò hỏi: “Sao ai cũng…” Chưa hết câu, cô trừng lớn hai mắt đàn ông giữa sô pha.
Đó là… Lâm Kính Đình.
“Anh… Anh, … Về ?” Lâm Tập Tập sợ tới mức cà lăm, nghĩ thầm còn hết 49 ngày mà, lão hoà thượng thả ?
Lâm Kính Đình đầu trọc khoanh tay, nét mặt lạnh lùng : “Sao, chẳng lẽ về ?”