Dân Quốc: Đại Tiểu Thư Pháo Hôi Nghịch Tập - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:57:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng hôn buông xuống, nhiệt độ khí càng lúc càng lạnh, cách đó xa, khói trắng lượn lờ ống khói các căn nhà, Lâm Tập Tập dắt ngựa từng nhà gõ cửa, hai nhà thấy lạ đến, còn mặc quân trang đều vội đóng cửa, mãi đến căn nhà thứ ba, một ông chú già lớn tuổi mở cửa, Lâm Tập Tập hy vọng quá nhiều mà với ông : “Đại thúc, hai em chúng gặp bọn mã phỉ đường, thương , thể mượn chỗ của ngài nghỉ ngơi một lúc ?”

 

Đại thúc nương theo ánh chiều tà mờ ảo bọn họ, do dự mà gật đầu cho bọn họ nhà luôn.

 

Lâm Tập Tập đóng cửa từ chối hai , khó khăn lắm mới gặp lòng , suýt thì mừng , liên tục lời cảm ơn xong thì đỡ Quý Du Hồng nhà.

 

Ngôi nhà thấp và tồi tàn, đồ đạc gì, chỉ một cái giường gỗ đơn sơ dùng hai băng ghế dài, cộng thêm vài tấm ván gỗ tạo thành cạnh vách tường, giữa nhà một cái bàn bốn cạnh, kế bên bàn hai cái ghế dài, bàn đặt một ngọn đèn dầu, ánh sáng yếu, chỉ cần một luồng khí lưu chuyển thôi là đốm lửa sẽ lay động ngừng, lúc mờ lúc tỏ.

mèo méo meo

 

Lâm Tập Tập đỡ Quý Du Hồng để bàn, lúc mới xoay hỏi đại thúc: “Xin hỏi trong thôn đại phu chân trần(2) ? Anh thương , cần đến cầm m.á.u giúp.”Đại phu chân trần

 

Bác sĩ (đại phu) chính phủ đào tạo để khám chữa bệnh cho dân làng ở vùng sâu vùng xa, nơi mà các bác sĩ đào tạo chính qui ít đặt chân đến

 

 

 

Đại thúc cau mày, : “Có thì , nhưng tác dụng gì với vết thương của các nữa.”

 

Lâm Tập Tập vội vàng lên tiếng: “Chỉ cần thể tiêu viêm cầm m.á.u là , những việc khác chúng sẽ nghĩ cách.” Nói xong cô lấy 5 đồng đại dương từ trong túi , ngẫm nghĩ một chốc lấy thêm 5 đồng nữa, cuối cùng đưa 10 đồng đại dương cho đại thúc: “Đại thúc, ông cầm tiền .”

 

Đại thúc tiền trong tay Lâm Tập Tập, hoảng sợ, vội : “Không , chỉ xin chút thảo d.ư.ợ.c cầm m.á.u thôi, cần tiền .”

 

Lúc Quý Du Hồng mới mở miệng : “Ông cầm , phiền ông giúp chúng tìm chút thức ăn nữa.” Cũng do Quý Du Hồng mặc quân trang chút uy nghiêm của nhà quan, đại thúc như mới nơm nớp lo sợ nhận lấy tiền, đó lập tức với bọn họ: “Các chờ một lát nhé, tìm t.h.u.ố.c và đồ ăn về.”

 

Lâm Tập Tập : “Cảm ơn.”

 

Chờ đại thúc khỏi, Lâm Tập Tập mới cầm đèn dầu xổm xuống miệng vết thương của , m.á.u nhuốm đỏ chiếc khăn tay bên ngoài, cô nhíu mày : “Anh cởi giày .”

 

“Vãn Nhi.” Quý Du Hồng đột nhiên nhẹ giọng gọi tên cô, đợi cô ngẩng đầu cùng đối mặt, mới : “Đêm nay thể chúng sẽ về nhà kịp, cô sợ ?”

 

Lâm Tập Tập lắc đầu: “Có ở đây, sợ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dan-quoc-dai-tieu-thu-phao-hoi-nghich-tap/chuong-63.html.]

 

Quý Du Hồng mím môi, thở dài một tiếng: “Xin , liên luỵ cô .”

 

Lâm Tập Tập đặt đèn dầu lên bàn xổm xuống giúp cởi giày, như , nhạt đáp: “Sao bọn họ đến vì ? Nói chừng là đến vì đấy?”

 

Quý Du Hồng hề nghĩ ngợi : “Những đó nhất định là nhắm , bọn chúng súng, ngựa cao lớn, hẳn là mã phỉ gần đây, là quân nhân mà vẫn đuổi theo buông, thậm chí còn nổ s.ú.n.g lộ rõ ý định mưu sát, bây giờ nhiều mã phỉ kinh doanh mua bán đầu .”

 

“Vậy đêm nay bọn họ sẽ còn đến nữa ?”

 

“Vừa bọn họ loanh quanh ở lối thôn rút lui, hẳn là điều kiêng kỵ, thế nhưng đêm nay chúng vẫn cẩn thận.”

 

Lâm Tập Tập phân tích chí lí, rõ ràng nên phản bác, cúi đầu giúp cởi đôi bốt cao cổ, ống quần và vớ bên trong sớm m.á.u thấm ướt.

 

Không bao lâu , đại thúc mang theo thảo d.ư.ợ.c và một ít đồ ăn về, Lâm Tập Tập đặc biệt đống đồ ăn một cái, phát hiện bên trong khoai lang đỏ, mì sợi, thịt khô, rau dưa, thậm chí còn một con gà sống, xem đại thúc cầm tiền thu mua bộ đồ trong thôn.

 

“Đây là t.h.u.ố.c trị thương đại phu đưa, dùng nước t.h.u.ố.c rửa miệng vết thương giã nhuyễn thảo d.ư.ợ.c đắp lên.” Những lời là đại thúc với Lâm Tập Tập, tuy Lâm Tập Tập tự xưng hai em, nhưng đại thúc dùng ánh mắt của từng trải, liếc một cái thấu, bọn họ chắc chắn là đôi vợ chồng son, chừng là vì bỏ trốn nên mới thương…

 

Lâm Tập Tập cầm lấy chiếc cối giã t.h.u.ố.c nhỏ mà đại thúc đưa cho, liên tục lời cảm ơn, đại thúc : “Đường ngoài thôn dễ , trời tối càng dễ xảy chuyện, đêm nay hai tạm ở đây một đêm , sáng mai rời cũng muộn, cửa một cái bếp lò bằng đất, hai thể tự nhóm lửa nấu cơm.”

 

Quý Du Hồng hỏi ông : “Xin hỏi đại thúc, từ thôn về hướng Đông quân doanh ?”

 

Đại thúc gật gật đầu, : “Cách hơn hai mươi dặm.”

 

“Sáng mai đại thúc thể tìm một đến quân doanh báo tin giúp ?”

 

Người dân bình thường thấy quân đội vẫn chút sợ, đại thúc do dự một chút, : “Sáng mai tự .”

 

Lâm Tập Tập chuẩn bỏ tiền cảm ơn ông , ông quyết đoán từ chối: “Các cho nhiều tiền lắm .”

 

Chờ đại thúc rời , lúc Lâm Tập Tập mới bắt đầu thu xếp giúp Quý Du Hồng đắp thuốc, trong lúc giã t.h.u.ố.c cô nhận : Đêm nay bọn họ qua đêm chung một căn phòng!

Loading...