Đầu gối liên tiếp trúng vài mũi tên khiến Lâm Tập Tập suýt thì khuỵu xuống, cô định tin thần, giãy giụa tự cứu bản , : “Thực cuốn truyện của đó vẫn đón , dẫu thì kỹ năng của cô cũng coi như bàn tay vàng.”
Tần Mộng bày bộ dạng sống còn gì luyến tiếc nữa, : “Bảo một thiên kim tiểu thư cửa lớn thể , cửa nhỏ thể bước chế tạo phi cơ đại pháo cứu vớt thế giới ? Không khả thi mấy!”
Lâm Tập Tập:…
Bóp c.h.ế.t nữ chính do tính là phạm pháp ?!
Tần Mộng Lâm Tập Tập : “Thế cô tiến ?”
Cuối cùng cũng câu đối thoại bình thường, Lâm Tập Tập thở dài, đáp: “ cũng , ngủ một giấc tỉnh tới nơi .”
Tần Mộng đồng cảm sâu sắc với những gì cô trải qua, nắm tay cô: “Cô đừng quá tuyệt vọng, hãy nghĩ về điểm , cô xem như hack , ít nhất cô cốt truyện.”
mèo méo meo
“Thực xin , truyện cũng chỉ mới một nửa thôi.” Điểm cô dối, truyện của cô đúng thật chỉ mới một nửa.
Tần Mộng:…
Đôi chị em cá vàng bụng bọ cứ cùng như thế, bi ai ba giây cho sự bi t.h.ả.m mà cả hai trải qua.
Tần Mộng hổ là bước từ phòng nghiên cứu, tố chất tâm lý cực kỳ , dù cho thế giới quan đập xây thì khi bình cảm xúc, chẳng mấy chốc nàng khôi phục lý trí.
Tiếp theo đó chính là thời gian hai đồng hương kết nối ám hiệu trao đổi tin tức với .
Vì để che giấu phận tác giả của nên một vài chuyện Lâm Tập Tập hết , nhưng về cơ bản vẫn kể đại khái cốt truyện cho Tần Mộng .
“Cho nên mục tiêu bây giờ của cô là giúp Lâm Kính Đình tẩy trắng?” Tần Mộng buồn cô: “Cô thật sự t.h.ả.m hơn nhiều, rằng bao lâu nữa Lâm Kính Đình sẽ hắc thành than củi, tẩy bao nhiêu cũng là nước mực mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dan-quoc-dai-tieu-thu-phao-hoi-nghich-tap/chuong-45.html.]
Lâm Tập Tập nhíu mày : “Thật cũng khoa trương như , chỉ cần để rời xa một vài , dẹp quán t.h.u.ố.c phiện, ít đối đầu với bọn Quý Du Hồng thì hẳn là sẽ nữa.”
Tần Mộng lạnh: “Vài chuyện mà cô , tuỳ tiện lấy một cái cũng là khó như lên trời.”
Lâm Tập Tập lập tức nhụt chí: “Chẳng lẽ chúng chiến hữu ? Chuyện còn bắt đầu cô đả kích như mà coi ?”
Trước đó khi cô về Tần Mộng phát hiện, Tần Mộng chỉ là thần đồng, là phúc hắc, mà nàng còn độc miệng nữa , mỗi mở miệng đều khiến bóp c.h.ế.t nàng!
Hai chuyện đến tận trưa, Tần Mộng tất nhiên thể thả Lâm Tập Tập dễ dàng, nhưng Lâm Tập Tập lo lắng cho Lâm Kính Đình, trở về xem tình hình, vì thế hai giằng co một hồi, mãi đến khi Tần Mộng : “Lần bà nội Quý Du Hồng ngã bệnh, cứ cách hai ngày sẽ về nhà thăm bà một chuyến, hôm qua đến gặp , chắc chắn hôm nay sẽ về, cô tới trả áo choàng ? Không gặp ?”
Hôm nay Lâm Tập Tập đặc biệt cầm áo choàng tới tìm Tần Mộng là tìm hiểu hành tung của Quý Du Hồng, bây giờ thể gặp Quý Du Hồng, nhất định cô sẽ bỏ qua cơ hội , vì liền ỡm ờ ở ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, hai dời bước đến giường La Hán trong phòng khách nghỉ trưa, Tần Mộng lải nhải về chuyện mà nàng thấy khi đến đây, còn đám nhà kỳ lạ của nàng nữa, những chuyện đó Lâm Tập Tập đều , tối qua cô ngủ ngon, giờ Tần Mộng lảm nhảm bên tai, tiếng lảm nhảm khiến cô mơ màng buồn ngủ.
“ bảo đến nhà họ Quý truyền lời với Quý Du Hồng, bảo nếu về thì sang đây một chuyến.” Cuối cùng Tần Mộng cũng câu khiến Lâm Tập Tập thấy hứng thú.
Cô xoay dậy, với Tần Mộng: “Anh thể tự do viện của cô ?”
Tần Mộng gật gật đầu, bất đắc dĩ : “Anh là “ ngoài” mà gặp nhất, cô cũng đấy, hai nhà chúng đều hy vọng chúng thể ở bên , cho nên nào tới tìm cũng chẳng ai ngăn trở cả.”
Lâm Tập Tập đột nhiên nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt trong mơ , tim đập lỡ một nhịp nên ho nhẹ một tiếng, hỏi Tần Mộng: “Vậy rốt cuộc cô ý gì? Cứ kéo dài ?”
Tần Mộng thả tay: “ chẳng cảm giác gì với cả, đó vì để tỏ thành ý nên đề nghị chuyện yêu đương với , cô thế nào ?”
Lâm Tập Tập buồn hỏi: “Nói thế nào?”
“Anh rảnh!” Tần Mộng nhạo : “Có buồn lắm , khi kết hôn thái độ cho lệ như , cô bảo khi kết hôn thể hơn chỗ nào? Dù cũng hứng thú gả cho , thể kéo dài một ngày thì cứ kéo , may mà bận bịu công chuyện nhiều, vốn chẳng thời gian cưới vợ.”
Những điều Tần Mộng cô đều , nhưng lúc Tần Mộng chính miệng bày tỏ ý kiến cá nhân về Quý Du Hồng thì trong lòng Lâm Tập Tập chút khó chịu, thầm nghĩ nam chính kém như , chẳng qua tinh thần trách nhiệm tương đối nặng yêu nước mà thôi.