Dân Quốc: Đại Tiểu Thư Pháo Hôi Nghịch Tập - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:56:39
Lượt xem: 9
Sáng sớm, ánh bình dần ló rạng phía chân trời, Thái Hồ mênh m.ô.n.g gợn sóng như một mặt gương lớn, yên ả tĩnh lặng.
Tô Thành bên Thái Hồ cũng chậm rãi tỉnh giấc trong nắng sớm, giống như một cô nương phấn trang trắng ngần, uyển chuyển soi trong gương.
Bên trong Tô Thành, sương mù vẫn tan hết, thỉnh thoảng tiếng bán hàng rong cất lên nơi đầu đường cuối ngõ, quấy nhiễu giấc mộng của bao . Người bán hàng rong đẩy xe qua từng đường lớn ngõ nhỏ, mỗi một ngõ hò hét vài câu là thể kiếm mười mấy đồng tiền.
Phu xe kéo tay lôi chiếc xe kéo tà tà qua chiếc cầu đá hình vòm, bánh xe lăn qua con đường đá xanh phát tiếng kêu cót két, chỉ cần nhanh chân một chút là thể nhân giờ cao điểm học và mà kéo thêm vài cuốc.
Không nàng dâu mới nhà ai ôm một thùng quần áo đến bờ sông nhỏ, nước sông trong vắt khiến cô nàng nhịn mà ngắm ảnh phản chiếu của mặt nước, nhớ tới chuyện gì mà khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng. Hai bên bờ sông liễu xanh rủ xuống, chiếc thuyền mái hiên nhẹ nhàng lắc lư dấy lên gợn sóng lăn tăn.
Không đứa trẻ nghịch ngợm nhà ai thức dậy quá sớm mà vẫn tỉnh táo, quấy om sòm, lớn đến nhức cả đầu bèn bế lên ầu ơ vỗ m.ô.n.g vài cái, kết quả nó càng gào to hơn.
Thuý Bình cầm một cái bọc nhỏ trong tay, qua hậu hoa viên của Lâm trạch cửa , chiếc áo khoác vải bông cô là đồng phục hầu ở Lâm trạch, mái tóc thắt b.í.m vắt qua một bên, điểm nhấn duy nhất chính là một sợi dây buộc tóc màu hồng. Lúc qua hoa viên, cô tiện tay bứt một chùm hoa quế cài lên tai, hương thơm tức khắc lan bốn phía.
Ra khỏi cửa là phố Tư Bình trải dài từ Đông sang Tây, con phố rải rác những toà nhà lớn nhỏ, nơi đây đều là những thu nhập cao nên bình thường tương đối yên bình.
Đi thẳng về hướng Đông phố Tư Bình, rẽ trái là đến hẻm Tư Thuỷ, đây là một con đường dài lát đá xanh, đường rộng, hai bên cũng là nhà ở, nhưng các nhà cao thấp khác , là thu nhập mỗi nhà khác biệt. Đi trong hẻm Tư Thuỷ để ý , một chậu nước hắt từ nhà nào đó, xui xẻo là hắt cho ướt hết cả .
Ra khỏi hẻm Tư Thuỷ rẽ một khúc cua nữa là đến một con phố náo nhiệt.
Sắc trời vẫn còn sớm, nhiều cửa hàng vẫn mở cửa buôn bán, nhưng các gian hàng ăn uống tấp nập từ sớm.
Bánh bao, hoành thánh, mì vịt tiềm, mì Dương Xuân,…
Thuý Bình ngửi thấy mùi đồ ăn khắp con đường thì chảy cả nước miếng, đến tiệm may mặc Tập Xuân Đường, đúng lúc gặp thợ may trẻ trong tiệm đang mở cửa. Cánh cửa ghép từ vài tấm ván gỗ, mỗi một tấm ván rộng hai bàn tay, dày một đốt tay, khi đóng cửa lắp từng tấm theo thứ tự, lúc mở tháo từng tấm , ván cửa của Tập Xuân Đường dùng gỗ đỏ(1), cho nên mỗi một tấm ván đều nặng, thợ may trẻ cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, cơ thể gầy yếu, khiêng lên vài phần khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dan-quoc-dai-tieu-thu-phao-hoi-nghich-tap/chuong-1.html.]
Thuý Bình ở bên cạnh một lúc lâu thì đối phương mới phát hiện, vội vàng tiếp đón cô : “Đây chị Thuý Bình của nhà họ Lâm ? Mới sáng sớm đến mở hàng , hôm đúng là ngày mở cửa may mắn!”
Thuý Bình mím môi : “Dẻo miệng quá .”
Thợ may trẻ nhanh nhẹn tháo ván cửa khiêng trong tiệm mời Thuý Bình .
Tập Xuân Đường thường nhận may đồ theo yêu cầu, để thợ đến nhà đo kích cỡ đem về xưởng thành phẩm, mới gửi đến tận nơi. Loại hình kinh doanh thường phục vụ cho các gia đình giàu , một năm bốn mùa đều đơn hàng, kiếm ít tiền. Cũng khi nhà bình dân đến tiệm đo kích cỡ đặt , chỉ tết nhất lễ lạc mới . Cũng đến mua thành phẩm lấy gấp, nhưng hiếm khi, ngàn năm hoạ chăng mới một . Cho nên mặc dù Tập Xuân Đường tiếng ở Tô Thành, nhưng cửa hàng lớn, trang phục trưng bày cũng nhiều, điều kiểu dáng nào cũng , áo choàng dài, áo choàng ngắn, váy, quần tây, áo lót, còn cả các kiểu quốc phục, vải dệt càng đa dạng, vải bông, vải trơn, vải dệt máy, gấm vóc tơ lụa loại nào cũng .
mèo méo meo
Thuý Bình lấy hai cái áo choàng ngắn bằng gấm, áo may tỉ mỉ và tinh xảo, một cái màu xanh lam thêu hoa mẫu đơn, một cái màu xanh nhạt, cổ áo và cổ tay thêu thuý trúc, kiểu cách vẻ là đồ dành cho các cô gái trẻ tuổi.
Anh thợ may trẻ liếc mắt một cái là nhận đó là đồ do ông chủ của Tập Xuân Đường đích , vội vàng hỏi: “Quần áo mới may lâu, chỗ nào hài lòng ?”
Thuý Bình : “Anh trai đừng nóng vội, chỉ là phu nhân cảm thấy cái nút tự(2) khó coi, đổi thành nút như ý.”
Anh thợ may trẻ nhận lấy cái áo xem xét thử, tủm tỉm : “Với màu sắc và hoa văn thế thì dùng nút tự vẫn hơn, sẽ vẻ cầu kỳ rối mắt.”
Thuý Bình đáp: “Lão phu nhân đổi, chúng nên lắm miệng, bảo sư phó(3) sửa .”
“Được , cô để quần áo đây, khi nào sửa xong đưa qua sửa luôn cô mang về?” Anh thợ may trẻ hỏi.
Thuý Bình ngẫm nghĩ: “ chờ ở đây.”
Thợ may trẻ : “Vậy thì cô chờ một chút , lát nữa sư phó mới việc.” Nói xong thì mời Thuý Bình đến chỗ ghế , bảo cô một lát. Thợ may trẻ vốn định pha cho cô , nhưng bữa sáng Thuý Bình chỉ mới ăn vội hai cái bánh bao, dám uống sáng sớm nên bảo cần.