[Đam Mỹ] Em chỉ nhìn thôi chứ không chạm vào anh đâu [Xuyên nhanh] - CHƯƠNG 8: Bảo vệ, thiếu nữ mèo! (8)
Cập nhật lúc: 2025-10-02 17:05:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đến đến đến !" Nghe tiếng quát lạnh, Tân Thiều bật thẳng lưng, mắt ánh lên vẻ phấn khích. Người đồng đội đầu tiên của nữ chính xuất hiện, nam thần của còn xa !
Vài lưỡi d.a.o băng cao hơn hai mét vù vù rơi xuống, nhốt con ch.ó khổng lồ trong trận băng, đó một bóng dáng yêu kiều từ trời giáng xuống, nhẹ nhàng đáp một lưỡi d.a.o băng.
Người đồng đội mới xuất hiện mái tóc đen óng dài đến eo, đầu là một đôi tai mèo màu xanh mực. Cô ăn mặc vô cùng nóng bỏng, gồm áo quây ngực, quần short và bốt cao đến gối cùng tông màu với tai mèo, nhưng vẻ mặt lạnh lùng vô tình như lưỡi d.a.o băng chân.
"Làm bậy!" Đôi mắt mực của cô gái mèo xanh khóa chặt con ch.ó khổng lồ, "Chậc, lạc lối ?"
Đáp cô là một tiếng sủa điên cuồng và một cú cào sắc lẹm.
Cô gái mèo xanh nhón mũi chân, nhảy sang một lưỡi d.a.o băng khác, đồng thời bóp cò nỏ trong tay, từng mũi tên băng b.ắ.n về phía con ch.ó khổng lồ. Người đồng đội mới đến quả là lợi hại, con ch.ó khổng lồ mà Bạch Hiểu Hiểu đ.á.n.h mãi xi nhê nhanh chóng đóng thành một tảng băng lớn những mũi tên băng của cô.
"Còn ngẩn đó gì?" Cô gái mèo xanh Bạch Hiểu Hiểu, "Tịnh hóa nó!"
Bạch Hiểu Hiểu đang ngẩn ánh mắt lạnh lẽo của cô cho bừng tỉnh, lập tức lấy tinh thần, chân đạp một cái, nhanh như cắt lướt qua Dương nhảy lên một lưỡi d.a.o băng khác cạnh cô gái mèo xanh. Miệng cô lẩm nhẩm thần chú tịnh hóa, quyền trượng trong tay tỏa ánh sáng trắng ấm áp bao trùm lấy con ch.ó khổng lồ.
Thân hình con ch.ó khổng lồ dần thu nhỏ kích thước bình thường. Hai mắt nó thương, lông lá bẩn thỉu, màu lông vốn . sự chữa trị của ánh sáng trắng, nó dần khôi phục dáng vẻ ban đầu, là một chú ch.ó nhỏ lông trắng. Nó mở đôi mắt đen láy, rên ư ử một tiếng về phía hai Bạch Hiểu Hiểu, cơ thể dần hóa thành những đốm sáng.
Trợ thủ khó khăn lắm mới chọn đ.á.n.h bại, Dương khó chịu nheo mắt, lạnh giọng khẩy: "Cũng chút bản lĩnh."
Mất con ch.ó khổng lồ, Dương đành tự trận. đừng thấy Bạch Hiểu Hiểu và cô gái mèo xanh đầu phối hợp, hai vô cùng ăn ý. Đặc biệt là cô gái mèo xanh võ lực cao, Dương vốn Trái Đất áp chế thực lực nên đ.á.n.h một hồi liền rơi thế yếu. Trong một phút sơ sẩy, một lưỡi d.a.o băng sượt qua mặt, rạch một vết má của .
Bị hai con nhóc mà chẳng coi gì thương, Dương nóng tính thể kìm nén cơn giận nữa, các đòn tấn công cũng trở nên hỗn loạn, dần hai Bạch Hiểu Hiểu áp đảo. Ngay lúc sắp tóm gọn, Mị Ảnh mà Tân Thiều mong mỏi cuối cùng cũng tỏa sáng xuất hiện.
Mị Ảnh đến giải cứu đáp xuống một cành cây, vung chiếc roi dài trong tay, cuốn lấy Dương đang đông cứng nửa kéo về bên cạnh.
"Ai đó?" Bạch Hiểu Hiểu vốn tưởng sắp tóm Dương, ngờ một đàn ông tóc bạc đột nhiên xuất hiện cứu mất. Khoảnh khắc rõ Mị Ảnh, Bạch Hiểu Hiểu bất giác ngẩn , vì gì khác, chỉ tại Mị Ảnh quá trai.
"Gào thét vì nam thần của !" Khoảnh khắc thấy Mị Ảnh, Tân Thiều kiềm chế mà nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.
Mị Ảnh để tâm đến Bạch Hiểu Hiểu, ánh mắt lướt qua cô và cô gái mèo xanh, dừng Tân Thiều.
Bạch Hiểu Hiểu tưởng cũng như Dương, tay với Tân Thiều, liền lập tức chạy đến bên cạnh , cảnh giác Mị Ảnh: "Các là của hành tinh Rắn, ?" Từ lúc đàn ông xuất hiện, Bạch Hiểu Hiểu cảm nhận một áp lực đáng sợ, nhưng nghĩ đến Tân Thiều đang hôn mê lưng, cô đành c.ắ.n răng đối diện với Mị Ảnh.
"Phải thì thế nào, mà thì thế nào?" Mị Ảnh mấp máy môi, giọng điệu lạnh nhạt.
"Tại các chuyện hại như !" Bạch Hiểu Hiểu chống áp lực, c.ắ.n môi Mị Ảnh, "Hoa học trưởng vô tội!"
"Thân còn khó giữ, mà còn bảo vệ ?" Mị Ảnh nhướng mày, lạnh giọng chế giễu.
Bạch Hiểu Hiểu trợn to hai mắt, dứt khoát : "Chỉ cần còn sống, tuyệt đối để các hại !"
Tân Thiều chớp mắt nam thần nhà , trong lòng thầm niệm niệm : đây là truyện thiếu nữ, truyện thiếu nữ, truyện thiếu nữ, chỉ cần ngắm nam thần là đủ, tình tiết đều là mây bay, đến đây là vì nam thần.
Mị Ảnh lạnh lùng liếc Bạch Hiểu Hiểu một cái, ngay lập tức mang theo Dương biến mất mắt cô. Bạch Hiểu Hiểu chút ngỡ ngàng, hiểu tại cứ thế rời .
Mị Ảnh , Tân Thiều liền xụi lơ. Cậu lười nhác ngả ghế sofa, lôi điện thoại chơi game "Bảo vệ củ cải", chẳng hề áy náy chút nào về việc hai cô gái Bạch Hiểu Hiểu và cô gái mèo xanh bên ngoài đang hợp sức đưa một thằng con trai như bệnh viện.
Dù thì kịch bản cũng yêu cầu ngất.
Lúc Tân Thiều tỉnh , đồng hồ chỉ 4 giờ chiều.
"Hoa học trưởng, tỉnh ?" Nghe tiếng động, Bạch Hiểu Hiểu vội lao đến bên giường, mừng rỡ .
"... đang..." Tân Thiều chậm rãi dậy, một tay níu lấy chăn, vẻ mặt chút mờ mịt.
Bạch Hiểu Hiểu mặt , bàn tay chống giường bất giác vò nhàu tấm ga trải giường: "Em cũng nữa, đang đường thì đột nhiên ngất , em đưa bệnh viện. May mà bác sĩ , chỉ thiếu máu. Hoa học trưởng, thấy trong thế nào ? Có khó chịu ở ?"
"Diễn tệ quá, là tật giật , chắc chỉ mù mới giả vờ thấy." Tân Thiều thầm cà khịa trong đầu.
888 giọng lanh lảnh : "Dù nữ chính cũng chỉ là một cô bé 16 tuổi bình thường thôi, thông cảm cho cô chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dam-my-em-chi-nhin-thoi-chu-khong-cham-vao-anh-dau-xuyen-nhanh/chuong-8-bao-ve-thieu-nu-meo-8.html.]
"Anh ." Tân Thiều day trán, ngước mắt đồng hồ tường, "Đã giờ ... Xin em nhé, rõ ràng hứa sẽ cùng em đến tiệm thú cưng, ai ngờ cơ thể yếu thế ."
"Không ạ, Hoa học trưởng, sức khỏe của là quan trọng nhất." Bạch Hiểu Hiểu lên tiếng an ủi.
Bàn tay đang nắm chặt chiếc chăn của Tân Thiều siết , vài giây , buông tay, ngước mắt Bạch Hiểu Hiểu. Khóe miệng rõ ràng đang cong lên, nhưng đôi mắt vốn luôn ánh lên ý giờ đây đầy vẻ u sầu: "Có em ghét ?"
"Sao thể ạ!" Bạch Hiểu Hiểu mở to mắt, vội xua tay giải thích, "Em thích Hoa học trưởng còn hết, thể... ghét chứ..." Nói đến câu cuối, mặt Bạch Hiểu Hiểu đỏ bừng, giọng cũng nhỏ đến mức gần như thể thấy.
"Vậy em thể đừng gọi là Hoa học trưởng ? Thật thích gọi em là Bạch học chút nào, bạn với em, gọi em là Hiểu Hiểu." Đôi mắt Tân Thiều thẳng Bạch Hiểu Hiểu ánh lên vẻ nghiêm túc, "Tương tự, cũng em gọi bằng một cái tên xa cách như 'Hoa học trưởng'."
"Vậy... em nên gọi là gì?" Bạch Hiểu Hiểu cảm thấy tim như còn chịu sự kiểm soát, đập thình thịch loạn xạ, theo một quy luật nào.
"Cứ gọi thẳng tên , hoặc là Tích Thời." Tân Thiều chớp mắt chăm chú Bạch Hiểu Hiểu.
"Tích, Tích Thời." Bạch Hiểu Hiểu căng thẳng đến suýt c.ắ.n lưỡi.
Nghe , vẻ mặt vốn xanh xao của Tân Thiều bỗng ửng hồng, đôi mắt dịu dàng cũng ánh lên niềm vui sướng tột độ. Cậu khẽ gật đầu, khóe môi nén mà cong lên thành một đường cong say đắm lòng , nhẹ nhàng đáp: "Ừm."
Tân Thiều là , nhưng nụ khác với những nụ thường ngày của . Bạch Hiểu Hiểu ngẩn cả . Cô diễn tả đó là cảm giác gì, chỉ rằng nếu miêu tả, thì lẽ là đây con tuy trông yếu đuối, cũng luôn mỉm , nhưng vẫn cho một cảm giác hư ảo, khiến khác cách nào thực sự gần. Còn bây giờ, cô thể cảm nhận rõ ràng rằng, đang ở ngay bên cạnh , trong tầm tay với.
"Hu hu hu." Không đúng lúc, trong đầu Tân Thiều vang lên tiếng của 888.
Tân Thiều buộc thoát vai trong một giây, bất đắc dĩ : "Đang yên đang lành, ?"
", cứ nghĩ đến kết cục của Hoa Tích Thời, cảnh tượng đẽ thế , kìm ." 888 nức nở .
"Tình cảm của cũng phong phú thật đấy, nhưng đây là tiểu thuyết mà, đại ca." Lại còn là loại tiểu thuyết mà thấy ngứa ngáy khắp như bọ chét.
"Hu hu hu." 888 càng hăng, "Còn tại diễn quá đạt ."
Tân Thiều: "... Cảm ơn khen."
Không thèm để ý đến cái túi nhè giàu tình cảm nữa, Tân Thiều một nữa xin Bạch Hiểu Hiểu: "Xin em, trông cả ngày, chắc chán lắm nhỉ."
"Không ạ, thật em cứ mải ngắm mặt , cũng ngờ thời gian trôi nhanh như , , ý em là, thật chỉ cần ở bên Tích Thời, dù gì cả em cũng vui, cũng , a, xin , em hình như thể diễn đạt chính xác , khả năng diễn đạt văn học của em kém quá, em chỉ ," Bạch Hiểu Hiểu luống cuống tay chân, cuối cùng lí nhí : "Em thấy chán , thật đấy. Hơn nữa, chúng là bạn mà, . Anh mà còn nữa là em giận đấy."
Tân Thiều lặng lẽ cô một lúc lâu, cho đến khi Bạch Hiểu Hiểu sắp chịu nổi mà đỏ mặt nữa, mới chậm rãi chớp mắt, nở nụ khiến Bạch Hiểu Hiểu rung động.
"Cảm ơn em."
Bạch Hiểu Hiểu cũng rộ lên.
Sau khi xác nhận cơ thể gì đáng ngại, Tân Thiều liền xuất viện. Vì nhất quyết đòi đưa Bạch Hiểu Hiểu về nhà , nên lúc Tân Thiều về đến nhà, trời tối hẳn.
Tân Thiều mở cửa, trong nhà tối om, vẻ như Mị Ảnh và những khác vẫn về. Cậu cởi giày, xỏ dép lê, đang định đặt giày lên kệ thì một luồng khí lạnh quen thuộc quấn lấy mắt cá chân .
Khác với chỉ cảm nhận lạnh, Tân Thiều thể cảm nhận rõ ràng lớp vảy rắn cứng và lạnh lẽo thể nhầm lẫn đang áp chặt lưng . Cái lạnh âm u xuyên qua hai lớp áo sơ mi và áo thu, xâm nhập thẳng da thịt và m.á.u huyết, lạnh đến mức khỏi khẽ run lên.
Lớp vảy đang chuyển động. Không, là chủ nhân của lớp vảy - con rắn đang di chuyển. Tân Thiều thể cảm nhận rắn trườn , đuôi rắn đầu tiên quấn lấy mắt cá chân , uốn lượn lên , siết lấy eo , lướt qua sống lưng, sượt qua phần cổ để trần, và cái đầu rắn khổng lồ thì áp sát bên má .
Giờ phút , Tân Thiều cần diễn, mà thật sự cảm thấy lạnh đến thấu xương, thậm chí cứng đờ tại chỗ, thể động đậy.
"Hì." Một giọng trầm thấp vang lên bên tai . Tân Thiều thậm chí thể cảm nhận chiếc lưỡi chẻ đôi lướt qua vành tai , để một cảm giác ẩm ướt.
Chưa kịp để Tân Thiều nhận danh tính của đối phương qua giọng , cảm thấy một lực mạnh đè lên lưng, khiến cơ thể mất thăng bằng mà ngã xuống sàn. Tân Thiều cuối cùng nhịn mà kêu lên một tiếng.
"Tách." Đèn cảm ứng âm thanh bật sáng, soi rọi cả huyền quan, xua tan bóng tối và đồng thời cũng giúp Tân Thiều rõ khuôn mặt trai tì vết của đàn ông đang đè .
Phản ứng trong nửa giây, Tân Thiều gào thét trong lòng với 888: "Nhanh! Chụp! Màn! Hình!"
Màn kabe-don sàn đó! Đơn! Giản! Là! Phấn! Khích! Đến! Ngạt! Thở!