Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 464: Thăng gạo.
Cập nhật lúc: 2025-02-08 01:25:37
Lượt xem: 273
Một câu chuyện đầy tính bát quái như vậy lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, thế nên chẳng mấy chốc đã có kẻ lên tiếng bình luận.
“Ở đâu ra thế? Nhìn cô gái trẻ trung thế kia, sao lại nghĩ quẩn thế chứ?”
“Ôi giời, chẳng lẽ mua về à?”
“Mua gì mà mua? Người ta con gái bên Sơn Nam, tự nguyện theo lão ấy kết hôn đấy!”
“Không thể nào! Lão Trịnh năm nay đã bốn chục rồi! Nếu lão mà có tài dụ người như thế thì hai bà vợ trước sao lại cứ sống c.h.ế.t đòi ly hôn?”
Lão Trịnh là kẻ nổi tiếng độc thân trong làng. Hồi mới ngoài hai mươi thì cũng từng cưới vợ, nhưng chưa được nửa năm, cô vợ trẻ đã thấy chán, chê lão không có tương lai rồi bỏ đi.
Hồi đó chuyện ly hôn chưa phổ biến, hai người thậm chí còn chưa kịp đăng ký kết hôn, thế là cô vợ cứ thế xách túi xuống miền Nam làm công.
Hai năm sau, bà mối trong làng lại giới thiệu cho lão một người nữa, lần này là một góa phụ. Nghĩ rằng cả hai cùng nghèo, chắc không ai chê ai bất tài…
Nhưng chẳng được bao lâu, góa phụ cũng bỏ đi.
Người ta tìm được một mối tốt hơn, giờ đã tái giá ở trấn Tùng Thụ xa hơn rồi.
Vậy mà bây giờ lại có cô gái bên Sơn Nam, nghe đâu mới hơn hai mươi, nhất quyết đòi cưới lão Trịnh?
Dân làng nháo nhào bàn tán, giọng nói ồn ào vang dậy cả một góc trời. Đừng nói là trong sân, đứng ngoài đường cái cũng nghe rõ mồn một.
Kiều Kiều chậm rãi đi đến, nghe ngóng một hồi cũng hiểu sơ sơ tình hình.
Kiều Kiều – người vô tình bước vào sân giữa lúc câu chuyện còn dang dở…
Khán giả trong livestream – đang hóng drama nửa chừng…
[Nói đi chứ! Bà cụ, sao bà lại dừng ngang thế?]
[Đúng đó! Rốt cuộc là vì sao? Kể hết đi nào!]
[Ối giời, dưa này đã bổ ra thì phải ăn cho trọn miếng chứ!]
[Nhanh lên nhanh lên! Hỏi đi! Vì sao vì sao??]
Mà trong sân, đám ông bà lão thấy Kiều Kiều bước vào thì niềm nở hẳn lên.
“Kiều Kiều đến rồi đấy à?”
“Nhìn xem, trời nóng thế này, mặt con đỏ hết cả rồi… Mau uống nước đi!”
“Kiều Kiều, sao con đến chỗ ông nội mà lại xách theo cái khung thế kia?”
“Ồi, có phải con đang quay video không?”
“Quay video á? Quay bà Vương nhà này một cái đi, quay cảnh bà đang lao động chăm chỉ, mộc mạc…”
“Vương Cúc Hoa! Bà mà lao động chăm chỉ? Cái miệng bà nói là giỏi thôi! Bà làm được bằng tôi chắc?”
“Làm việc là phải dùng tay, chứ ai bảo dùng miệng hả? Bà làm việc chậm chạp thì thôi, còn tưởng ai cũng như bà dễ mất tập trung chắc…”
Nhìn hai bà cụ lại bắt đầu cãi nhau, khán giả trên livestream càng phấn khích!
[Đánh đi đánh đi!]
Biết là không đúng, nhưng mà nếu đánh nhau thì chắc vui lắm…
[Woa! Đây chính là môi trường làm việc ở nông thôn à?]
[Làng quê này không có bí mật, dưa cũng nhiều ghê…]
[Giờ tôi chính là con chồn trong ruộng dưa!]
Đáng tiếc, ngoài Trương Yến Bình, người đang nhìn chằm chằm Taotao Bao vừa tranh thủ liếc màn hình đôi ba lần, thì không ai rảnh mà đọc bình luận cả.
Tống Hữu Đức đã quen với cảnh náo nhiệt, chẳng buồn quan tâm, chỉ hỏi Kiều Kiều: “Con quay cái gì vậy?”
Kiều Kiều chỉ vào tấm chiếu cỏ đang đan dở trong tay ông.
“Con quay nấu rượu còn chưa xong, phải đợi, nên con tranh thủ livestream cảnh đan chiếu ạ.”
“Được đấy, quay đi!”
Tống Hữu Đức chỉ vào góc tường: “Đặt ở đó cũng được. Miễn là quay rõ là được, con cũng nghỉ chút đi.”
“Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-464-thang-gao.html.]
Kiều Kiều ngoan ngoãn đặt giá đỡ sang một bên, tự mình cầm cốc nước lên uống một hơi.
Trong khi đó, khung bình luận của buổi livestream cuộn lên ào ào, bầu không khí cực kỳ sôi động. May mà những người trong sân không làm mọi người thất vọng.
Chỉ thấy bà Vương, người vừa khơi ra chủ đề lúc nãy, lại tiếp lời:
“...Chỗ Sơn Nam ấy nghèo lắm, bây giờ bọn trẻ không biết đâu, chứ hồi trước khối người thích sang đó mua vợ.”
Bà nói đến đây thì bỗng nhiên "Ây dô!" một tiếng, quay đầu nhìn về phía Kiều Kiều đầy cảnh giác và lo lắng: "Tôi nói vậy không bị quay lại chứ?"
“Sợ gì chứ? Tôi đã xem video TikTok của con dâu tôi, trước khi đăng lên còn phải chỉnh sửa trên điện thoại, thêm nhạc nữa, chẳng có tiếng động gì cả.”
"Ồ, ồ, ồ." Bà Vương lại hạ giọng, ra vẻ thần bí: "Ây, làng mình không có đâu nha. Phải kém cỏi lắm mới bỏ tiền đi mua vợ người ta… Làng mình, không phải tôi khoe đâu, thật sự tốt lắm đó."
“Đúng, đúng thế thật...”
Nhắc đến quê hương, mọi người đều không tiếc lời khen ngợi.
Nhưng nói gì thì nói, bà Vương cũng không phải nói sai.
Hồi trước cưới vợ chẳng cần nhà cửa xe cộ gì hết, chỉ cần xem thanh niên có chịu khó làm ăn không, gia đình có dễ sống không là được rồi.
Làng Vân Kiều của họ thật sự là tốt nhất vùng.
Thậm chí ngay cả những gã lười nhác mà người ta hay coi thường cũng chưa đến mức tệ hại như vậy.
Bà Vương thở dài một hơi:
“Nhưng cũng không phải là không có yêu cầu gì đâu. Tôi nhớ hồi thằng cả nhà tôi cưới vợ, bà mối dẫn nhà gái đến xem mắt.”
“Hồi đó quy định là phải dẫn người ta vào kho thóc xem thử, coi thóc chất có cao không. Ây dô, nhà tôi hồi đó nghèo lắm, không có xu nào. May mà nhờ họ hàng gom góp lại được ba bao tải.”
“Cũng may nhà gái không chê. Hồi đó vừa qua nạn đói mà... cứ thế sống chung thôi.”
Thao Dang
Kiều Kiều đang ngồi dưới mái hiên nghe rất chăm chú. Nghe đến đây liền tò mò hỏi: “Tại sao phải xem thóc chất cao không ạ?”
“Bởi vì lúc đó có tiền cũng mua không được đồ ăn, phiếu phát thì ít, thóc mới là thứ có giá trị nhất,” Tống Hữu Đức cảm thán, "Ở vùng núi thông tin còn bế tắc. Giờ ông còn giữ cả xấp phiếu chưa xài hết kìa."
“Có thóc hay không chính là tiêu chuẩn để đánh giá người đàn ông có nuôi nổi gia đình không.”
“Ồ.” Kiều Kiều hiểu rồi.
Khán giả cũng hiểu rồi.
Học được thêm kiến thức mới!
Buổi livestream này đáng giá thật!
[Tôi vừa hỏi mẹ tôi, bà nói ngày xưa chỗ tụi tôi cũng vậy nè.]
[Ở chỗ tôi cũng thế, mẹ tôi còn bảo hồi đó bà bị ông nội tôi gạt thê thảm. Nhà chất đầy thóc nhưng lại chẳng cho ăn, toàn để dành.]
Đúng lúc này, có người đang đan chiếu ngoài sân bật cười:
“Bà Vương Cúc Hoa, hồi đó bà còn vay được ba bao thóc cơ. Chứ cái lão Trịnh mà bà nhắc tới ấy…”
Lão Trịnh mới hơn bốn mươi tuổi, so với đám người lớn tuổi trong sân thì còn là thanh niên. Nhưng cả làng ai cũng gọi vậy, thành ra cứ rối tung lên mà gọi theo.
“Tôi nhớ lần đầu ông ta lấy vợ, nhà chẳng đào ra nổi một hạt gạo nào. Quay đi quay lại mượn khắp nơi mới được đúng một thăng thóc.”
“Bà mối dẫn nhà gái vào kho thóc nhìn, thấy ngay cả chuột cũng không sống nổi, mặt nhà gái đen thui.”
Kiều Kiều lại hóa thân thành dấu chấm hỏi nhỏ: “Thăng là gì vậy ạ?”
Tống Hữu Đức giơ tay minh họa: “Hồi đó nghèo quá, cả đội chỉ có một cái cân. Mỗi lần cần cân phải tìm đội trưởng… nên nhà nào cũng có một cái đồ đong bằng gỗ hoặc đất nung.”
“Hình chữ nhật, hình vuông, hình tròn đều có… nhưng đổ đầy là được một thăng. Tính ra bây giờ, đầy một thăng chắc cỡ bốn cân gạo.”
[Trời đất ơi!]
Khán giả trong livestream tròn mắt kinh ngạc.
[Thì ra còn có thứ này à?]
[Sao truyện niên đại tôi đọc không nhắc đến vậy?]
[Chắc mỗi vùng mỗi khác thôi…]
[Một đội chỉ có một cái cân… Giờ tôi có thể tưởng tượng ra họ nghèo cỡ nào rồi.]