Còn Ra Thể Thống Gì Nữa - 47
Cập nhật lúc: 2024-08-10 02:09:20
Lượt xem: 7
Tiêu Thiêm Thải cởi lớp băng cũ của hoàng đế, cố tình không nhìn vào những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể. Hắn chỉ muốn mắt mình khép lại thành một đường chỉ nhỏ, cẩn thận bôi thuốc và thay băng mới.
Quấn được nửa vòng, Hạ Hầu Đạm xoay người, để lộ tấm lưng. Tiêu Thiêm Thải: “….”
Tiêu Thiêm Thải ngớ người trong giây lát rồi ngẫm nghĩ rằng thật sự, lưng Hạ Hầu Đạm rất đẹp. Hắn không thể kiềm chế mà liếc nhìn Dữu Vãn Âm.
Dữu Vãn Âm lúng túng nhìn đi chỗ khác.
Tiêu Thiêm Thải như bị ai đó dí d.a.o vào cổ, đột ngột tăng tốc và thành thạo quấn băng chặt lại. Sau khi xong xuôi, hắn mới dám thở một hơi.
Không muốn ở lại thêm giây phút nào, Tiêu Thiêm Thải chỉ mong rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Trước khi đi, hắn lo ngại rằng nếu vết thương lại bung ra, mình sẽ phải quay lại nữa, nên nói thêm: “Bệ hạ cần giữ gìn sức khỏe, hiện tại cái này, nên... nghỉ ngơi nhiều hơn, và… ừm…hạn chế hoạt động.”
Nói xong, hắn cúi đầu thật thấp và mang theo hòm thuốc rời đi nhanh như một làn gió.
Dữu Vãn Âm: “……”
Dữu Vãn Âm cảm thấy mình như không còn gì xấu hổ hơn. Hạ Hầu Đạm đứng lên, như không có gì xảy ra, kéo áo lại đàng hoàng và thong thả thắt dây lưng.
Cung nữ đã bị đuổi đi hết, Dữu Vãn Âm cúi đầu đi ra phía sau hắn, giúp hắn mặc áo ngoài: “Chuyện là... Lúc đó em hơi hoảng sợ, nên đã không kiềm chế được.”
Hạ Hầu Đạm chỉ đáp lại đơn giản: “Không sao đâu.”
Dữu Vãn Âm định chuyển chủ đề, nhưng lại thấy vai hắn khẽ rung lên một chút: “Ái phi không cần lo lắng, chuyện này chỉ là một lần ta đến muộn buổi triều thôi. Còn rất nhiều chặng đường dài phía trước để ta có thể không tham gia triều chính nữa.”
Dữu Vãn Âm: “?”
Mặt nàng đỏ bừng, kéo áo ngoài chùm lên đầu hắn: “Ý của chàng là bảo ta cần tiếp tục cố gắng sao?”
Hạ Hầu Đạm cười khẽ từ trong áo, không vội kéo áo xuống, lại xoay người mò mẫm nắm lấy tay nàng: “Nghe ái phi nói vậy, có vẻ người cần cố gắng hơn là trẫm.”
Dữu Vãn Âm cứng người lại, hình ảnh đêm qua hỗn loạn trong đầu khiến nàng vội vàng nói: “Không, không, chúng ta nên tuân thủ lời dặn của bác sĩ.”
Đêm qua quá mất kiểm soát, nàng hiện giờ chân vẫn còn run rẩy. Nếu lại không kiểm soát được, dù vết thương của hắn chịu được, nàng cũng không thể chịu nổi.
Hạ Hầu Đạm nghe xong càng cười lớn hơn.
Cái tên này rốt cuộc đang đắc ý cái gì vậy?
Dữu Vãn Âm vừa tức vừa buồn cười, vỗ nhẹ lên mặt hắn qua lớp áo: “Bây giờ không còn ngại chuyện thân mật nữa sao?”
Hạ Hầu Đạm tiếng cười trầm đi, tạm ngừng vài giây, rồi nhẹ nhàng nói: “Không ngại nữa.”
“Vậy thì tốt rồi.” Dữu Vãn Âm cười nhẹ, định rút tay về, như một cô dâu mới xấu hổ. Hạ Hầu Đạm vẫn nắm chặt cổ tay nàng, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay.
Dữu Vãn Âm cúi đầu nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay.
Nàng nhớ lại chuyện đã xảy ra, vội vàng giải thích: “Đây không phải do chàng gây ra, mà là do Đoan Vương.”
Nàng kể lại câu chuyện trên xe ngựa cho hắn nghe.
Hạ Hầu Đạm tự tay kéo áo xuống, nụ cười trên môi dần tắt: “Giấu kỹ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được sự chú ý của hắn.”
“Không còn cách nào khác, từ khi hắn biết ta có khả năng ‘nhìn thấy trước’, ta chỉ còn hai lựa chọn: hoặc phục vụ cho hắn, hoặc chấp nhận cái chết. Ta luôn muốn hắn tin rằng ta sẽ đứng về phía hắn, nhưng tình hình hôm qua quá căng thẳng, không biết liệu ta có để lộ sơ hở nào không…”
Dữu Vãn Âm nhíu mày: “Nếu hắn nghi ngờ ta, có thể hắn sẽ thay đổi kế hoạch ám sát chàng để tránh bị ta phát hiện trước. Điều này khiến chúng ta càng thêm áp lực.”
Hạ Hầu Đạm nhìn nàng trầm ngâm.
Dữu Vãn Âm nói: “Thôi, lo lắng cũng không có ích gì, cứ làm hết sức rồi để trời định đi. Chàng nhanh đi dự triều…”
“Vãn Âm.” Hạ Hầu Đạm nói, “Nếu hắn đã nghi ngờ nàng, chúng ta nên hành động quyết liệt hơn.”
“Quyết liệt như thế nào?”
“Ta muốn phong nàng làm Hoàng Hậu. Chọn ngày không bằng hôm nay, nàng thấy thế nào?”
Dữu Vãn Âm ngạc nhiên.
“Thế này nhé,” Hạ Hầu Đạm bắt đầu tính toán cho nàng nghe, “Đảng của Thái Hậu gần như đã bị tiêu diệt, Thái Hậu cũng sắp lìa đời. Trong thời gian đại tang không thể phong hậu. Sau đó, ta và Đoan Vương có một trận chiến đối đầu kịch liệt. Nếu hắn thắng, hắn sẽ cần củng cố lòng dân. Nếu nàng là Hoàng Hậu, hắn sẽ e dè khi muốn làm hại nàng”
Dữu Vãn Âm nói: “Đoan Vương căm ghét những kẻ phản bội, chàng cho rằng thêm một danh xưng Hoàng Hậu có thể ngăn hắn g.i.ế.c ta sao?”
Hạ Hầu Đạm nhất thời không thể trả lời.
Dữu Vãn Âm hiểu ra: Những điều chàng nói “động đến nàng” không chỉ đơn giản là “giết nàng”.
Không ai biết rõ được tâm tư của Đoan Vương. Nhưng từ biểu hiện của hắn trên xe ngựa, nếu Đoan Vương tiêu diệt Hạ Hầu Đạm, có lẽ hắn sẽ không g.i.ế.c Dữu Vãn Âm, mà sẽ chiếm đoạt nàng thành của riêng.
Một cung phi tiền triều, chỉ cần tìm một lý do để thay đổi thân phận, sẽ bị Đoan Vương khống chế dễ dàng.
Đến lúc đó, Hạ Hầu Đạm đã chết, danh phận Hoàng Hậu có thể là lớp bảo vệ cuối cùng mà hắn để lại cho nàng.
Hạ Hầu Đạm: “Ta không biết có tác dụng lớn hay không, nhưng ít nhất nó sẽ giúp ta cảm thấy yên tâm hơn. Được không?”
Mặc dù nói ra những lời buồn bã, đôi mắt hắn lại sáng hơn bao giờ hết, như một tia sáng lóe lên trong đêm tối.
Ngày hôm sau, Dữu Vãn Âm được phong làm Hoàng Hậu, chỉ sau một đêm bị hoàng đế giam lỏng.
Khi buổi triều chính diễn ra, Hạ Hầu Đạm không có dấu hiệu gì lại đưa ra chỉ dụ này, khiến cả triều đình văn võ không khỏi bất ngờ, thậm chí có người còn xỉu ngay tại chỗ – đó chính là cha của Dữu Vãn Âm.
Hạ Hầu Đạm mặt mày nghiêm trang, giải thích: “Thái Hậu đang lâm bệnh nặng, trẫm đau lòng vô cùng, muốn xẻo thịt làm thuốc. Nhớ lại nhiều năm nay hoàng cung trống vắng, không có hậu, khiến mẫu hậu lo lắng không nguôi. Hiện tại chỉ còn cách lập hậu, định vị càn khôn, nuôi dưỡng sinh khí, có thể giúp mẫu hậu chuyển nguy thành an.”
Tóm lại: Phong Hoàng Hậu để giải xui cho Thái Hậu.
“Dĩ nhiên,” hắn nói thêm, “Trẫm hiện tại công việc bận rộn, ăn không ngon, ngủ không yên. Dữu phi cũng mệt mỏi ngày đêm, áo không rời thân, ngày đêm chăm sóc bên giường bệnh của mẫu hậu. Do đó, lễ phong hậu sẽ được hoãn lại để chuẩn bị kỹ càng hơn.”
Cha của Dữu Vãn Âm vừa được đưa ra khỏi đại điện cũng là lúc với tin tức về việc phong Hậu lan truyền nhanh chóng khắp hậu cung.
Vừa ra khỏi cửa, Dữu Vãn Âm đã bị vây kín.
Đám người đến có cả những kẻ có thế lực, người nịnh hót, kẻ cầu xin, ai nấy đều có chuyện muốn nói.
Dữu Vãn Âm nhẩm niệm vài lần để giữ bình tĩnh: “Ừ, đúng rồi, nước hoa tường vi không tệ, nhưng không cần tặng nữa, lòng tốt của muội ta đã rõ… Miệng muội ngọt quá, ta cũng thích lắm… Không có lễ phong chính thức, Thái Hậu còn đang bệnh, không nên tổ chức…”
“Thái Hậu luôn yêu quý tỷ tỷ, nghe tin vui này chắc chắn sẽ khỏe lại ngay!” Các phi tần cười tươi, nói những lời này một cách rất chân thành.
Dữu Vãn Âm: “.”
“À đúng rồi, tỷ tỷ từng nói đến môn thể thao bóng bàn gì đó, bọn muội đã học thử một chút.” Một mỹ nữ nhỏ xinh lấy ra hai chiếc vợt gỗ và một quả bóng rống màu sắc sặc sỡ, nhìn Dữu Vãn Âm với ánh mắt dò hỏi: “Tỷ tỷ có thích không?”
Nói rồi tiểu mỹ nhân khéo léo tung hứng quả bóng trước mặt Dữu Vãn Âm bảy tám lần.
Dữu Vãn Âm: “???”
Đây là trò giải trí của nhà vương hầu sao?
Dữu Vãn Âm nở một nụ cười hiền hoà: “Thích, ta thích, rất năng động.”
Trong thời gian sống ở thế giời này, Dữu Vãn Âm đã cải thiện đáng kể kỹ năng diễn xuất, giờ đây nàng bình thản đối mặt với các tình huống cung đấu. Cảm giác sợ hãi đã không còn.
Danh hiệu “Hoàng Hậu” giống như một bộ y phục mới, nàng mặc lên người, không nói là thoải mái, nhưng cũng không đến mức lo sợ.
Có lẽ, rất nhanh thôi, nàng cũng sẽ như Hạ Hầu Đạm, hoà nhập với thân xác này và hoà mình vào cuộc sống này mà không còn phân biệt rõ ràng đâu là diễn, đâu là thật…
Dữu Vãn Âm bất giác lắc đầu cảm thán, khiến tiểu mỹ nhân đang khoác tay cô giật mình.
Dữu Vãn Âm đột nhiên bừng tỉnh, nàng gật đầu rồi nói: “Thôi được, các muội cùng ta đánh vài ván.”
———————————————————————————
Lâm Huyền Anh ngồi trên lưng ngựa, liếc nhìn bầu trời, giơ tay ra lệnh: “Dừng lại.”
Đội quân tinh nhuệ phía sau hắn ngay lập tức ghìm cương, đột ngột ngừng lại, ngoài tiếng cây cối xào xạc, không phát ra bất kỳ tiếng động dư thừa nào.
Lâm Huyền Anh đặt một tay lên trán để che ánh nắng rọi vào mắt, hướng ánh nhìn về phía trước. Đằng xa, bốn bề cây cối thưa dần, núi non hạ thấp, địa hình bằng phẳng xuất hiện, chỉ cần đi tiếp là sẽ vào đến thôn làng.
Một người từ đám lính phía sau tiến lên: “Phó tướng quân.”
Lâm Huyền Anh nhảy xuống ngựa, tiện tay buộc dây cương vào một cái cây gần đó: “Đóng quân tại chỗ này, chờ đến đêm sẽ chia nhóm di chuyển.”
“Vâng, thưa phó tướng quân.”
Đội quân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn phía sau lập tức ẩn mình vào trong rừng rậm.
Lâm Huyền Anh hỏi: “Theo tốc độ này, bao lâu nữa chúng ta sẽ tới được đô thành?”
Thuộc hạ đáp: “Nếu không có trở ngại gì, chúng ta sẽ đến trong mười lăm ngày nữa.” Anh ta ngập ngừng, nhìn Lâm Huyền Anh như muốn nói điều gì đó.
Lâm Huyền Anh đã chuẩn bị xuất phát từ rất sớm.
Ngay cả trước khi nhận được tin từ Đoan Vương, hắn đã tìm đến Vưu tướng quân: “Đoan Vương muốn làm phản, với tư quân hiện tại thì không đủ, nên chắc chắn sẽ phải mượn quân từ tam quân để bao vây đô thành. Theo lý, Trung quân một lòng trung thành với Đoan Vương nhưng lại đang bận rộn với nội loạn ở Yến quốc, không thể dốc toàn lực, nên rất nhanh ngài ấy sẽ tìm đến Hữu quân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-ra-the-thong-gi-nua/47.html.]
Vưu tướng quân lo lắng, mặt đầy mỡ rung lên: “Biên giới ở phía Nam cũng không yên ổn!”
Khương quốc, vốn là đồng minh thân thiết của Yến quốc, đang gặp phải nội loạn lớn do sự tấn công của Đồ Nhĩ. Binh sĩ Khương quốc, vì quá yếu, đã phải chạy vào Đại Hạ để lánh nạn, gây ra không ít rắc rối.
Khương Quốc vốn đang liên hôn với Yến vương, nhưng hiện giờ Đồ Nhĩ hùng hổ quay về, khiến Yến vương bị đánh bại, phải trốn vào Khương Quốc.
Khương Quốc là một quốc gia nhỏ yếu, phụ thuộc vào Yến quốc, nên cũng bị vạ lây. Giữa binh hoang mã loạn, dân chạy nạn không biết trốn đâu, kéo tới triều Đại Hạ.
Khương Quốc không có sức mạnh quân sự, nhưng lại biết chơi những chiêu trò tàn nhẫn. Trộm cắp chỉ là chuyện nhỏ, có người giả làm hành khất, tiến vào nhà nông tốt bụng, đầu độc nước giếng, g.i.ế.c cả thôn, rồi cướp sạch đồ đạc, nghênh ngang rời đi.
Vưu tướng quân, vốn quen với cuộc sống an nhàn ở biên giới phía nam, chưa từng gặp cảnh tượng này. Đang đau đầu lùng bắt dân chạy nạn, vừa nghe Lâm Huyền Anh nói, ông chỉ thấy trước mắt tối sầm: “Nếu chúng ta không thể cung cấp đủ quân, liệu Đoan Vương có tức giận không?”
Nghe giọng yếu ớt của ông, ai không biết còn tưởng rằng Đoan Vương đang chỉ cung tiễn vào đầu ông.
Lâm Huyền Anh đương nhiên hiểu rõ, ông ta thực sự là muốn hỏi: “Đoan Vương có thu hồi lợi ích đã hứa không?”
Lâm Huyền Anh cười lạnh: “Ngươi giữ yên nơi này, ta sẽ mang một đội ra ngoài.”
Vưu tướng quân hốt hoảng: “Huyền Anh, Ngươi không thể đi! Ngươi không thể bỏ rơi chúng ta vào lúc này!”
“Vậy ta ở lại, ngươi đi làm cấm quân?”
Vưu tướng quân im lặng.
Mọi người đều biết, ngay cả bản thân hắn cũng biết, Hữu quân thật sự dựa vào ai để duy trì.
Lâm Huyền Anh đứng trước mặt hắn, cao hơn hắn một cái đầu, hành lễ với nụ cười lạnh lùng: “Tướng quân yên tâm, ta không mang nhiều người.”
Lâm Huyền Anh thật sự không mang theo nhiều người, nhưng toàn bộ đều là tinh nhuệ.
Lâm Huyền Anh uống một ngụm nước: “Các quân khác đã gửi người chưa? Gửi bao nhiêu người, dò ra không?”
“Trung quân gửi khoảng năm vạn người.”
“Năm vạn… Lạc tướng quân thật sự muốn cùng Đoan Vương đồng sinh cộng tử.”
“Tả quân hành tung kín đáo, nhưng số người phái ra chắc chắn nhiều hơn chúng ta.”
Lâm Huyền Anh dừng lại một lúc, rồi nói với giọng nặng nề: “Cấm quân ở đô thành chỉ có khoảng một vạn.”
Dù có tiếp viện từ châu phủ xung quanh, lực lượng như vậy, đối mặt với quân đội đã trải qua hàng trăm trận chiến sẽ chẳng khác gì ném trứng chọi đá.
Trừ khi hoàng đế có đội quân bí mật, nếu không, khi tam quân vây kín, hắn sẽ không có đường thoát khỏi đô thành.
Chỉ có điều, với các tướng sĩ tham chiến, đây sẽ là một chiến thắng đầy nhục nhã. Từ đây về sau, họ sẽ mãi mang danh phản quân.
Người đến báo cáo cáo còn rất trẻ, gần như chỉ là thiếu niên. Lâm Huyền Anh trong tầm mắt thấy cậu ta cố nhịn, cuối cùng vẫn mở miệng, lo lắng: “Phó tướng quân, thuộc hạ khi tòng quân, nghĩ rằng dù có bỏ mạng cũng phải c.h.ế.t trên sa trường.”
Lâm Huyền Anh né tránh ánh nhìn, đóng nắp bình nước: “Hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”
———————————————————————————
Những phi tần nghĩ rằng cuối cùng họ đã tìm được sở thích của Dữu Vãn Âm, nên lập tức dựng bàn bóng ở Ngự Hoa Viên, không ngại giá lạnh, cùng nhau thi đấu.
May thay trời nắng lạnh, không gió không tuyết, đánh một hồi cũng ấm lên.
Dữu Vãn Âm lúc đó chỉ buộc miệng nói chơi, thực ra nàng không biết đánh bóng bàn, huống hồ quả bóng này cũng coi như môn thể thao mới. Nhưng tất cả phi tần đều cố gắng làm cho nàng vui, thậm chí để nàng thắng vài trận.
Mọi người đều cười nói vui vẻ. Cảnh tượng lúc này tràn ngập giả dối.
Sau vài vòng, có lẽ là do dopamine trong não phân bố ra, hoặc có lẽ là sự đoàn kết của các phi tần, Dữu Vãn Âm hiếm khi cảm thấy toàn thân thoải mái, dần vào guồng, thậm chí không nhận ra tiếng khen ngợi, cười đùa xung quanh đã dần nhỏ lại.
Cho đến khi nàng đánh trượt mất một quả, quay lại nhặt thì thấy quả bóng đã lăn đến chân một người.
Người đó mang đôi giày triều đình.
Dữu Vãn Âm: “……”
Hạ Hầu Đạm cúi người nhặt quả bóng: “Đây là gì?”
Các phi tần đều cúi đầu đứng im, không dám thở mạnh, lén nhìn phản ứng của Dữu Vãn Âm.
Hoàng đế đêm qua nổi giận, hôm nay Dữu phi đã trở thành Hoàng Hậu – liệu giữa hai sự kiện này có mối liên hệ gì? Không ai có thể đoán ra.
Thực ra, để tồn tại trong thế giới đầy âm mưu này, mọi người đều hiểu rõ rằng: sống sót tốt nhất là không tìm đường chết. Nhiều trường hợp thảm khốc đã chứng minh, càng cố gắng đấu tranh, cái c.h.ế.t đến càng sớm.
Nhưng nguyên tắc này không áp dụng cho Dữu Vãn Âm.
Từ khi vào cung, Dữu Vãn Âm đã giả qua nhiều hình dạng: từ tiểu thư ngây thơ hay yêu tinh nhện trong động Bàn tơ, đến bạch liên hoa, đại tài nữ trong tàng thư các, cô gái ngốc nghếch không biết xướng ca, kẻ tham ăn không hiểu chuyện đời, kẻ đấu khẩu trực diện với Hoàng đế, hay đến cả cung phi bị ghẻ lạnh ném vào lãnh cung... Các hình tượng sống không quá ba chương đều đã được nàng thử qua, đủ loại bi kịch diễn ra.
Đến mức người khác không thể hiểu nổi, học cũng không học nổi, vì đến giờ vẫn không hiểu nổi tại sao hoàng đế lại yêu thích nàng hay yêu thích phiên bản nào của nàng.
Có lẽ sự tinh túy nằm ở sự phức tạp và đa dạng của nàng – một người đã nghĩ vậy.
Nhưng hôm nay nàng đã trở thành Hoàng Hậu, đang lúc đắc ý này đáng lẽ phải thể hiện sự thật tình hơn chứ?
Mối quan hệ giữa đế hậu thế nào sẽ ảnh hưởng đến sự sống còn của hậu cung và triều đình, phải làm rõ ngay.
Dữu Vãn Âm không biết trả lời sao: “Là môn thể thao mới.”
“Lách cách (bóng bàn)…” Hạ Hầu Đạm nhìn quả bóng, không thể nào chấp nhận nổi.
Dữu Vãn Âm vẫy tay ra hiệu cho hắn đừng gây khó dễ: “Có thể chơi, có thể chơi.” Nàng lấy lại quả bóng và đánh thử, nhưng đối diện là một mỹ nữ không dám đánh trả.
Hạ Hầu Đạm thở dài: “Nàng đánh vợt…không đúng…”
Dữu Vãn Âm: “?” Hắn chơi giỏi môn này sao?
Nàng dùng ánh mắt hỏi: chàng có muốn tham gia không?
Hạ Hầu Đạm lắc đầu, nói nhẹ nhàng: “Hoàng Hậu mệt rồi phải không?”
Dữu Vãn Âm nhận ra hắn có việc cần nói, vội đáp: “Thực ra cũng có chút mệt, hôm nay tạm dừng ở đây, chúng ta sẽ chơi lại vào ngày khác.”
Mỹ nữ đối diện mới thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng nói: “Nương nương hãy giữ gìn sức khỏe.”
Khi Dữu Vãn Âm ngồi trên kiệu đi xa, mọi người đều ngỡ ngàng nhìn nhau.
Đừng nói đến cách đế hậu đổi xử với nhau, họ thậm chí còn không hiểu nổi hai người đó giao tiếp như thế nào.
Dùng thần thức chăng?
Trên kiệu, Dữu Vãn Âm thở ra một làn hơi trắng: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Hầu Đạm: “Biên quân có người lén động.”
“Phía nào?”
“Cả tam quân, nhưng số lượng cụ thể vẫn chưa rõ. Có vẻ như Hạ Hầu Bạc không còn kiên nhẫn.”
Dữu Vãn Âm đã đoán được trước khi Hạ Hầu Đạm nói.
Việc này đã được họ thảo luận từ lâu. Hạ Hầu Đạm đã củng cố được thế lực trung ương, Đoan Vương buộc phải mượn quân từ biên giới. Giờ đây, việc tam quân bị mua chuộc là điều dễ hiểu.
Vì vậy, nàng bình tĩnh nói: “Chúng ta cần nhanh chóng hành động, trước khi viện binh của hắn đến.”
“Đúng vậy, ta đã nói với Tiêu Thiêm Thải, có thể dừng việc dùng thuốc kéo dài cho Thái Hậu.”
Dữu Vãn Âm: “Bà ấy còn sống được bao lâu?”
Hạ Hầu Đạm nhè nhẹ đáp: “Tiêu Thiêm Thải sẽ làm mọi thứ trở nên ‘nghệ thuật’.”
Dữu Vãn Âm: “……”
Nàng quay đầu lại nhìn một cái.
Hạ Hầu Đạm nắm tay nàng: “Nàng nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Ánh nắng mùa đông luôn hiếm hoi và quý giá, Dữu Vãn Âm không kìm được nhìn lâu hơn vào hoa cỏ trong ngự hoa viên, mơ hồ dự cảm rằng lần hẹn đánh bóng bàn ngày khác, sợ là không còn thực hiện được nữa.
“Thời gian phù du ngắn ngủi, quả thật là một khoảnh khắc quý giá.”
Tiêu Thiêm Thải làm việc rất nhanh chóng.
Đêm hôm sau, Dữu Vãn Âm bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập. An Hiền bên ngoài cửa run rẩy thông báo: “Bệ hạ, Thái Hậu không ổn rồi”
Tiếng thông báo như một mệnh lệnh xuất phát, Dữu Vãn Âm đột nhiên tỉnh táo, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Hạ Hầu Đạm cũng nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng đã sẵn sàng chưa?”
Dữu Vãn Âm gật đầu: “Đi thôi.”