Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 787: Tình cảm của em đáng giá bao nhiêu?

Cập nhật lúc: 2025-08-16 18:08:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Sùng Quang khẽ : " ! hợp tác với , dự án lớn hàng trăm tỷ, mời dự đám cưới của , chẳng là chuyện đương nhiên ? Nếu mời, ngược còn kỳ lạ nữa."

Hoắc Tây cảm thấy khá buồn .

Cô một tay chống lên vô lăng, đầu ngón tay đỡ lấy cằm, dáng vẻ vô cùng duyên dáng và thu hút.

Cô khẽ : "Thiếu gia Sùng Quang nhà bình thường nhiều như . Trừ khi... đang tâm sự."

Trương Sùng Quang cúi đầu, in một nụ hôn lên môi cô.

Không gì thể qua mắt cô!

Anh áp trán trán Hoắc Tây, giọng trầm ấm và dịu dàng: "Em gặp bác sĩ tâm lý, học luôn mấy chiêu đó áp dụng lên thế? ?"

Giọng thanh nhã, âm thanh vô cùng dễ .

Cố tình mang theo sự quyến rũ.

Thực họ lành một thời gian, ngoài quan hệ đó, họ từng chuyện nữa... Hoắc Tây hẹn gặp bác sĩ tâm lý giỏi nhất, khám hai ba , nhưng Trương Sùng Quang thể cùng nên quá trình trị liệu thế nào.

tiếp xúc thể xác, nhưng tình cảm của họ nồng ấm hơn nhiều.

Đêm đến, tiểu Hoắc Tinh vẫn ngủ ở giữa, khi cô bé ngủ say, họ nắm tay qua đứa trẻ và trò chuyện... Ánh mắt cô luôn dịu dàng như nước.

Lúc , quyến rũ cô!

Hoắc Tây đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt , ngón tay thon dài lướt nhẹ gương mặt góc cạnh và gầy guộc của , một lúc khẽ : "Anh thích ?"

Anh nắm lấy ngón tay yên của cô: "Tất nhiên là thích, nhưng lẽ chúng sắp muộn giờ ."

Hoắc Tây : "Nếu bây giờ chúng đến khách sạn, lẽ sẽ cần gặp bác sĩ tâm lý nữa."

Câu khiến Trương Sùng Quang gần như phát điên.

Họ vẫn đang trong sân nhà, giúp việc qua , thể sẽ thấy, nhưng dường như quan tâm nữa, nghiêng gần và luồn tay áo cô...

Vừa hôn, kiểm tra.

Cứ như thế khiêu khích một lúc, Trương Sùng Quang thở gấp áp tai cô: "Em lừa !"

Dù cô thực sự động lòng, nhưng vẫn nỡ rời tay khỏi cô.

Hoắc Tây giữ tay , cho chạm nữa, giọng cô nhỏ: "Cũng chút cảm giác đấy!!"

Cuộc đời còn dài, với khả năng của Trương Sùng Quang, lẽ đến 70 tuổi vẫn còn "hành động".

Còn gần 30 năm nữa.

hề vội, điều quan trọng nhất là họ yêu ... Cô nhẹ nhàng rút ngón tay dài của , ánh mắt cả hai đều chút kỳ lạ, Hoắc Tây khẽ : "Nếu bây giờ, thực sự sẽ muộn mất."

Nửa tiếng , Trương Sùng Quang cùng cô bước phòng khám.

Như khi, cô phòng khám, đợi bên ngoài... Trong lúc chờ đợi, một y tá ở quầy lễ tân bỗng reo lên: "Tuyết rơi kìa!"

Tuyết rơi...

Trương Sùng Quang sững , dậy, bước đến bên cửa sổ.

Qua lớp kính, thấy bầu trời xám xịt đang rải những bông tuyết mỏng manh, nổi bật nền gạch đỏ cổ kính đối diện.

Ở góc đường, một nghệ sĩ đường phố đang đó, mái tóc dài và bộ quần áo mỏng manh.

cây vĩ cầm trong tay ,

Trương Sùng Quang thể nhận ngay đó là một cây đàn sáng bóng và đắt tiền, bảo quản , giá trị khi mua cũng hề rẻ...

Bản nhạc chơi, êm dịu và đượm buồn.

Có lẽ đang nhớ về ai đó.

Vân Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-787-tinh-cam-cua-em-dang-gia-bao-nhieu.html.]

Trương Sùng Quang bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm một lúc, qua đường vội vã nhưng ai cho một đồng xu... Có lẽ vì tuyết rơi, đều đang vội, tâm trạng thưởng thức.

Một lát , cánh cửa phòng khám, khẽ với y tá: " xuống một chút, khi vợ ngoài thì nhờ cô báo với cô nhé."

Y tá gật đầu, dù hiểu chuyện gì.

Trương Sùng Quang thang máy, mà bước từng bước xuống cầu thang... sang bên đường.

Người đàn ông đang kéo vĩ cầm, bỗng thấy một đàn ông lịch lãm tiến về phía , bên trong là chiếc áo sơ mi phẳng phiu, bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng chất lượng cao, và khuôn mặt vô cùng điển trai.

Âm nhạc dừng , vẫn tiếp tục chơi.

Trương Sùng Quang đó, lặng lẽ lắng , giữa những bông tuyết mỏng manh.

Sau vài bản nhạc, rút ví và đưa bộ tiền mặt cho đó, ba bốn nghìn, đó nhận lấy và cảm ơn, hề tỏ tự ti kiêu ngạo.

Khi lưng , Trương Sùng Quang nghĩ, lẽ chơi vĩ cầm để kiếm sống.

Mà là, để tiếp tục sống.

Anh đang nhớ về ai đó chăng?

Đối diện phòng khám, một quán cà phê nhỏ, Hoắc Tây đang đó.

Cô mặc chiếc áo khoác ấm áp, cổ quấn chiếc khăn len màu xám mới mua, tóc dài buộc thành búi... đó giản dị mà xinh , chờ .

Giữa họ, là những bông tuyết mỏng manh.

Trương Sùng Quang bước nhanh vài bước, lẽ vì trời lạnh nên chân đau, khiến chậm một nhịp.

Anh mỉm với cô, chậm rãi đến bên cô.

Tuyết vẫn rơi.

Anh quán cà phê phía cô, dịu dàng hỏi: "Luật sư Hoắc, chúng uống cà phê nhé?"

Hoắc Tây khoanh tay trong túi áo.

Cô hỏi : "Thiếu gia Sùng Quang nhà còn tiền đấy?"

Trương Sùng Quang giơ điện thoại lên: "Có thể thanh toán bằng điện thoại."

Hoắc Tây : "May quá, mấy năm nay thư ký Tần nuôi thành kẻ vô dụng, vẫn còn thanh toán bằng điện thoại."

Trương Sùng Quang véo nhẹ mũi cô, ôm vai cô bước quán cà phê, giọng nhỏ: "Anh nhiều thứ lắm, luật sư Hoắc sẽ hết."

"Vậy thì chờ xem."

Cuối cùng, Hoắc Tây là mua cà phê, cô mua ba cốc, ngoài: "Anh mời bạn của uống một cốc ?"

Trương Sùng Quang cô, một lúc khẽ : "Hoắc Tây, lúc nãy đang nghĩ... nếu năm đó thể dừng để thưởng thức một chút, lẽ chúng vất vả đến ngày hôm nay."

Hoắc Tây vỗ nhẹ : "Cuộc đời chữ 'nếu' , tổng giám đốc Trương."

ngoài cửa kính, thì thầm: "Bây giờ, vẫn còn kịp."

...

Ở một nơi khác, Lục U tránh nhưng kịp.

Tiểu thư Hồ đến, cô đành gượng gạo gọi: "Dì Hồ!"

Tiểu thư Hồ lớn tuổi, nhưng vẫn giữ dáng thon thả, mặc một chiếc áo dài ôm sát, bên ngoài khoác một chiếc áo lông, phong cách cổ điển.

tiểu thư Hồ cũng hợp thời, xách chiếc túi LV giới hạn cầu Himalaya, chỉ một chiếc túi trị giá 22,5 triệu, chút nguồn lực thời trang thì khó lòng sở hữu.

Bước biệt thự họ Hoắc, tiểu thư Hồ cởi áo lông, giúp việc lập tức mang cà phê và danh sách đến.

Loading...