Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 767: Trương Sùng Quang, chúng ta thử một lần nữa nhé
Cập nhật lúc: 2025-08-16 18:07:08
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tây đó bao lâu, cũng buổi tiệc kết thúc từ khi nào.
Khi cô rời ,
tại sảnh đón của khách sạn, cô bất ngờ gặp Trương Sùng Quang, thư ký Tần bên cạnh đang chuyện, giọng trầm thấp rõ nội dung.
Gặp , tâm trạng Hoắc Tây phức tạp đến cực điểm.
Cô chằm chằm Trương Sùng Quang, đàn ông mà cô từng yêu sâu đậm, cũng từng hận đến tận xương tủy. khi sự thật... cô chợt nhận tất cả yêu thương hận thù đều còn quan trọng nữa. Giống như lúc cô tự tử ở Melbourne, Trương Sùng Quang nhượng bộ cô, thì bây giờ, tâm trạng của cô cũng là một sự nhượng bộ.
Dù bao nhiêu yêu ghét đan xen, cô vẫn mong bình an suốt đời.
Trương Sùng Quang ngoảnh thấy cô.
Ánh đèn pha lê trong sảnh khách sạn chiếu lên khuôn mặt Hoắc Tây trắng bệch, một giọt máu. Trong khi đó, lòng bàn tay cô đang rỉ m.á.u từng giọt, m.á.u đỏ thẫm nhỏ xuống tấm thảm đỏ sẫm, thấm ướt một mảng nhỏ.
Hoắc Tây .
Trương Sùng Quang nhanh chóng bước tới nắm lấy cổ tay cô, thấy vết thương lòng bàn tay, giọng chút nghiêm khắc: "Sao thành thế ? Người đàn ông của em ?"
Không đợi Hoắc Tây trả lời, định bế cô lên.
đưa tay ôm eo cô, chợt nhớ đến đôi chân , đừng là Hoắc Tây, ngay cả một đứa trẻ một tuổi cũng thể bế nổi. Cánh tay buông thõng, giọng nhẹ nhàng: "Lên xe! Anh đưa em bệnh viện."
Hoắc Tây vẫn chằm chằm .
Trong mắt cô ẩn chứa làn nước.
Trương Sùng Quang cô trải qua chuyện gì, trong lúc vội vàng, nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô dẫn đến bên xe. Lúc , dù bước khó khăn, dù tự nhiên, cũng quan tâm nữa.
Hoắc Tây nhẹ nhàng đẩy ghế , đó cũng theo cùng.
Thư ký Tần nhanh nhạy, cô lập tức lên ghế phụ phía , với tài xế: "Đến bệnh viện gần nhất."
Tài xế dám chậm trễ, nhấn ga phóng .
Trong xe tối om, Hoắc Tây và Trương Sùng Quang sát cạnh , lâu họ gần gũi như thế . Trương Sùng Quang hỏi nhỏ: "Trong túi thuốc cầm máu?"
Hoắc Tây đáp đúng trọng tâm: "Bạn gái của ? Không cùng?"
Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm: "Lúc còn hỏi chuyện ?"
Nói , thuần thục lấy từ túi cô viên thuốc cầm máu, thư ký Tần phía lập tức đưa chai nước khoáng tới, còn vặn nắp sẵn. Trương Sùng Quang đón lấy, Hoắc Tây: "Uống nhanh ."
Hoắc Tây nhúc nhích.
Trương Sùng Quang cô kích động bởi chuyện gì, liền trực tiếp đút thuốc cho cô. Lòng bàn tay rộng lớn và ấm áp của chạm môi cô, cả hai cùng rùng ...
Ánh sáng mờ ảo, ánh mắt phức tạp.
Trương Sùng Quang lăn cổ họng, giọng khàn đặc: "Bao nhiêu tuổi , còn lời thế ! Sau ..."
Anh tiếp .
Anh quên họ ly hôn, quên thể cho cô cuộc sống bình thường, quên giờ đây cô lẽ thuộc về khác.
Hoắc Tây mắt đẫm lệ.
Cô nhẹ nhàng nghiêng , môi chạm lòng bàn tay . Viên thuốc nhỏ lưỡi cô l.i.ế.m , nhưng để tay một vệt ẩm ướt.
Trương Sùng Quang khẽ co ngón tay, đưa nước cho cô: "Uống chút nước."
Đợi cô uống xong, lấy hộp cứu thương băng bó cho cô.
Trong quá trình băng bó, tránh khỏi tiếp xúc da thịt, nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, chỉ cảm thấy nó còn gầy hơn . Trương Sùng Quang lẩm bẩm: "Anh chăm sóc em thế nào ?"
"Anh nào?" Hoắc Tây hỏi .
Trương Sùng Quang đột ngột ngẩng mặt, hai , một lúc mới lên tiếng: "Em bạn trai ? Anh thấy hai khá hòa hợp."
Hoắc Tây phủ nhận, chỉ rút tay khi băng bó xong.
Cô dựa ghế, lặng lẽ gì.
Trương Sùng Quang cũng .
Trong xe tối om, thỉnh thoảng ánh đèn xe đối diện chiếu , rọi lên khuôn mặt họ... lúc ẩn lúc hiện.
Không ai thấy rõ biểu cảm của đối phương.
Xe đến bệnh viện dừng , Trương Sùng Quang nghiêng : "Xuống xe! Để bác sĩ băng bó cho em."
Tài xế và thư ký Tần đều ngoài.
Trong xe chỉ còn Hoắc Tây và Trương Sùng Quang. Hoắc Tây vẫn yên, ngay khi Trương Sùng Quang định gọi cô nữa, cô bất ngờ lên tiếng: "Trương Sùng Quang, đau ?"
Khi một trong bệnh viện, trải qua ca phẫu thuật, đau ?
Khi em rời , bất động trong phòng bệnh, đau ?
Khi xe lăn thấy em, đau ?
Vân Vũ
Hoắc Tây hỏi câu , giọng cô run rẩy, thậm chí... cô chạm đôi chân thương của , thấy vết thương đó nặng đến mức nào.
Trương Sùng Quang căng cứng.
Anh dường như cảm nhận điều gì đó, đầu cô, ánh mắt lạnh lẽo.
Một lát , lên tiếng: "Thư ký Tần, em đưa cô !"
Thư ký Tần đang ngoài hứng gió lạnh, giật , kịp phản ứng thì Hoắc Tây Trương Sùng Quang "mời" khỏi xe. Thái độ của lạnh lùng hơn nhiều, nghiêng đầu hiệu cho tài xế lên xe.
Trong Gió Đêm Gào Thét, Hoắc Tây Đứng Bên Ngoài Xe
Cô .
Cửa xe đóng , chiếc xe đen từ từ rời mặt cô.
Thư ký Tần cảm thấy áy náy, bước lên : "Luật sư Hoắc, thật ngại quá, gần đây Trương tổng... tính tình chút kỳ quặc, nghi ngờ mãn kinh sớm."
Hoắc Tây cúi đầu lớp băng lòng bàn tay.
Máu ngừng chảy.
Cô lặng lẽ xuống, trong mắt tràn đầy ấm, khẽ : "Không cần băng bó nữa, như thế là !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-767-truong-sung-quang-chung-ta-thu-mot-lan-nua-nhe.html.]
Cô giơ tay gọi một chiếc taxi, mở cửa bước .
Thư ký Tần trong gió, đầu óc rối bời. Cô nghĩ, một điên thì hai cũng điên theo.
Khi cô kể với Trương Sùng Quang, tưởng rằng sẽ trách mắng , nhưng ngờ Trương tổng chỉ nhẹ nhàng một câu: "Biết ."
Thư ký Tần càng hiểu nổi.
...
Hoắc Tây về biệt thự nhà họ Hoắc, cô đến một căn hộ thuộc sở hữu của .
Đêm khuya thanh vắng.
Cô bật đèn, chỉ trong bóng tối, thậm chí bộ váy hội... ngón tay cô cầm một điếu thuốc mỏng dành cho phụ nữ, hút, chỉ để nó từ từ cháy.
Việc phát hiện sự thật khiến cô chấn động mạnh.
cô vẫn chỉ là một bình thường, trải qua quá nhiều, cô thể như thời trẻ dám dám chịu.
Cô cần suy nghĩ quá nhiều thứ.
Tình cảm gia đình, hôn nhân, con cái... tất cả đều là những điều cô đối mặt khi lựa chọn.
Đêm càng lúc càng sâu.
Khi bầu trời lóe lên ánh sáng ban mai, Hoắc Tây dập tắt điếu thuốc cuối cùng... cô lấy điện thoại gọi cho trợ lý của , khi cuộc gọi kết nối, cô nhẹ nhàng hỏi: "Vụ tai nạn năm ngoái, Trương Sùng Quang thương nặng ?"
Trợ lý vốn đang mơ màng, câu hỏi lập tức tỉnh táo.
Cô tự nhiên dám .
Hoắc Tây từ thái độ của cô sự thật, cô im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: " xem chiếc xe đó."
Trợ lý khuyên can: "Nghe đưa đến bãi phế liệu ! Chưa chắc tìm ."
"Giúp tìm! Bất kể giá nào."
Trợ lý thấy sự kiên quyết trong giọng cô, lập tức : "Vâng, luật sư Hoắc."
Bốn tiếng .
Hoắc Tây lái xe đến một bãi phế liệu, nơi chất đầy những chiếc xe bỏ , phụ trách ở đây cùng, : "Đừng thấy nơi cũ kỹ, những chiếc xe khi còn cũng rẻ . Phần lớn đều đ.â.m nát trong tai nạn, ví dụ như chiếc là của một ấm đ.â.m hỏng khi đua xe, chỉ xe, cũng tan nát."
Anh một cách bình thản, lẽ quen .
Hoắc Tây kéo chặt chiếc áo choàng, giọng khàn khàn: "Chiếc xe xem ?"
Người quản lý chỉ về phía xa: "Không ở đằng ? À, cô xem chiếc xe hỏng gì, đây đúng là một chiếc xe nhưng may mắn, gặp tai nạn lớn, chủ nhân lúc đó một chân đập nát... chà chà, nghĩ đến giờ chân đó vẫn lành, tiếc thật."
Hoắc Tây để tâm đến lời .
Cô bước nhanh đến, thấy giữa đám cỏ dại, chiếc Lincoln gỉ sét đó.
Đã còn nhận màu sắc ban đầu.
Đầu xe đập nát , buồng lái chỉ còn một chật hẹp, và chiếc ghế dù trải qua nắng mưa suốt nửa năm nhưng vẫn thể thấy những vết m.á.u đỏ sẫm.
Ngón tay Hoắc Tây run rẩy, chạm nhẹ ...
Những thứ đó, tất cả đều là m.á.u của Trương Sùng Quang, lẽ còn cả da thịt của .
Khi trợ lý của cô chạy đến, Hoắc Tây khóe mắt đẫm ướt... lặng một lúc lâu, cô khẽ : "Đi thôi!"
Trợ lý dám hỏi .
Hoắc Tây tự lái xe, thả trợ lý xuống giữa thành phố, trợ lý bên ngoài yên tâm: "Luật sư Hoắc, cô..."
Hoắc Tây hạ cửa kính xuống.
Cô bình thản : " tìm Trương Sùng Quang."
Cửa kính đóng , chiếc Bentley trắng từ từ rời . Suốt chặng đường, Hoắc Tây lái chậm, bởi đôi mắt cô lúc nào cũng mờ vì nước mắt.
Hơn nửa tiếng , cô đến ngôi biệt thự nơi họ từng sống, giúp việc trong nhà thấy cô ngạc nhiên: "Phu nhân, cô đến đây?"
Hoắc Tây đóng cửa xe, ngẩng đầu lên hướng tầng hai.
"Anh ở nhà ?"
Người giúp việc do dự : "Có, nhưng hôm nay xuống lầu, vẻ tâm trạng lắm."
Hoắc Tây cúi mắt, hàng mi dài khẽ rung.
Một lát , cô bước qua sảnh, qua phòng khách, men theo tay vịn lên tầng hai.
Người giúp việc gì đó nhưng cuối cùng im lặng.
Hoắc Tây đến cửa phòng ngủ chính ở tầng hai, bên trong yên tĩnh... cô đặt tay lên cánh cửa.
Cô cũng việc cô đến tìm Trương Sùng Quang ý nghĩa gì.
Cuối cùng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa .
Trương Sùng Quang đang trong phòng ngủ, yên lặng thảm bên giường, xung quanh vương vãi một bức ảnh... và một hộp thuốc giảm đau.
Nghe tiếng cửa mở, khó chịu : "Không phép tùy tiện ?"
Người ở cửa lên tiếng, bước nhẹ .
Bất chợt, ngẩng lên, thấy Hoắc Tây.
Hoắc Tây cũng .
Cô thấy những bức ảnh rải rác chân , đều là ảnh chụp lén cô, ngoài những tấm ở nước ngoài còn cả ảnh gần đây... cổ họng cô như nghẹn , giọng khàn đặc: "Lần vứt ?"
Trương Sùng Quang khẽ co ngón tay.
Anh nhận cô chuyện, lòng tự trọng của đàn ông lúc lên cao, cố gắng bằng giọng bình thản: "Việc liên quan đến cô ?"
Hoắc Tây gì, cô chỉ từ từ xuống, cạnh .
Trương Sùng Quang cứng đờ.
Anh thấy Hoắc Tây : "Trương Sùng Quang, chúng thử một nữa nhé!"