Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 755: Trương Sùng Quang - Vậy thì cả đời không để cô ấy nhìn thấy
Cập nhật lúc: 2025-08-16 18:06:55
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tây mở cửa xe, gần như loạng choạng chạy về phía .
Chiếc xe hạng sang màu đen,
Dưới ánh trăng, chiếc xe tỏa vẻ hào nhoáng xa xỉ, đỗ yên ở đó, chỉ phần đầu xe và xe trầy xước nhẹ, biển 777 phía vẻ lau chùi cẩn thận.
Biển đó là do Trương Sùng Quang đặc biệt đấu giá mua về.
Hoắc Tây run rẩy đưa tay chạm xe, từng chút một lướt nhẹ.
Những giúp việc trong biệt thự đánh thức, giữa đêm khuya họ đều thức dậy phụ nữ từng là chủ nhân run rẩy chạm chiếc xe. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô, ướt đẫm khóe mắt.
Hoắc Tây tỉ mỉ kiểm tra, cô xác định đây chính là chiếc xe ngày xưa, bởi vị trí cốp hình đầu mèo hoạt hình do Miên Miên lén vẽ lên, điều mà Trương Sùng Quang hề .
Bây giờ, nét vẽ ngây ngô vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
Hoắc Tây .
Người giúp việc dám phiền cô, chỉ lặng lẽ chờ, đến khi Hoắc Tây bình tĩnh họ mới : "Hôm đó khi xảy tai nạn, xe đưa đến tiệm sửa nửa ngày mang về, ngài cũng thời gian để ý vì công tác, chắc tháng mới trở ."
Người là bà Triệu, giúp việc vốn ít khi dối nhất trong nhà.
Hoắc Tây mơ hồ nghĩ, bà trôi chảy như chắc chắn là dối, Trương Sùng Quang thực sự nước ngoài, vụ tai nạn nghiêm trọng như cô tưởng.
Những cơn ác mộng những ngày qua chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Cô lùi một bước định rời .
Ngay lúc , gia đình họ Hoắc đến, đối với việc Hoắc Tây lái xe tốc độ cao giữa đêm, Hoắc Doãn Tư gì, chỉ lặng lẽ khoác áo lên cô trong đêm thu lạnh lẽo, nhẹ nhàng ôm vai cô: "Đi thôi!"
Hoắc Tây khẽ "ừ" một tiếng gần như thấy.
Trước khi lên xe, cô khỏi ngoái nữa, lặng lẽ ngắm ngôi biệt thự sống mấy năm qua.
Nơi đây, cô và Trương Sùng Quang từng hạnh phúc,
Nơi đây, cô và Trương Sùng Quang từng lạnh nhạt.
Nơi đây, cô và sinh hai đứa con,
cuối cùng, họ vẫn chia tay, mỗi về hướng riêng của .
Có lẽ, từ khi trở về từ nước ngoài là sai lầm.
Có lẽ, đêm đó cô ngoài gặp khách hàng nữ, đáng lẽ nên để Trương Sùng Quang lái xe đưa cô, nếu đêm đó, lẽ họ bỏ lỡ , trở về nước ngoài, còn cô ở trong nước, ngoài chút tiếc nuối thoáng qua khi nghĩ về , thứ vốn nên .
, khi trải qua tất cả,
Hoắc Tây khó thể tưởng tượng, nếu cuộc đời cô sự xuất hiện của Trương Sùng Quang, sẽ cô đơn và nhạt nhẽo đến nhường nào.
Phải lời tạm biệt !
Trương Sùng Quang và tuổi thanh xuân của cô, tạm biệt.
Lần , là lời tạm biệt thật sự.
Hoắc Tây lên xe của Hoắc Doãn Tư, chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ rời khỏi biệt thự, bỏ phía ngôi nhà và những ký ức của họ, chẳng mấy chốc Hoắc Tây sẽ rời khỏi Bắc Kinh để bắt đầu cuộc sống mới.
Còn ngôi biệt thự từng chứng kiến cuộc sống của họ, sẽ mãi mãi ở nơi .
Trăng treo cao.
Biệt thự tắm trong ánh trăng lạnh lẽo, sân đỗ đầy những chiếc xe sang trọng, đều là những mẫu xe Trương Sùng Quang thích lái, mỗi chiếc đều sáng bóng và đắt giá.
Chỉ ở góc khuất phía , một chiếc xe nát bươm, còn nhận kiểu dáng ban đầu, bỏ trong xó xỉnh, lấm lem m.á.u me.
Phần đầu xe gần như đ.â.m nát.
Chỉ còn hơn nửa xe.
Như một cơ thể tan nát, như một cuộc đời tàn tạ.
Chỉ là nó chủ nhân cố tình giấu , lẽ, vĩnh viễn bao giờ thấy ánh mặt trời.
...
Một tháng , Hoắc Tây đưa Tiểu Hoắc Tinh đến Vancouver.
Ôn Mạn và Hoắc Kiều cùng cô.
Trong chuyến , Hoắc Tây đến gặp bác sĩ tâm lý, cô cũng theo dõi tin tức trong nước... thỉnh thoảng báo vẫn đăng những tin đồn về Trương Sùng Quang.
Ví dụ như dự sự kiện cùng ngôi nữ nào đó, ăn tối với tiểu thư danh giá nào đó.
Thỉnh thoảng cũng gọi điện hỏi thăm tình hình của Tiểu Hoắc Tinh, Hoắc Tây nhận hình như lúc 8 giờ tối thứ Sáu hàng tuần, đều gọi điện đúng giờ.
Tần suất một tuần một cuộc gọi, Hoắc Tây tìm hiểu nguyên nhân.
Có lẽ khi buông tay, như cũng , phiền cuộc sống của .
Hoắc Tây dần khỏe .
Nửa năm , cô đưa Tiểu Hoắc Tinh trở về Bắc Kinh, Ôn Mạn và Hoắc Kiều về một tuần, vì chỉ Hoắc Tây và Tiểu Hoắc Tinh cùng thủ tục xuất cảnh, và cô báo cho ai về việc trở về.
Nửa năm , cô và Trương Sùng Quang chỉ liên lạc vì con cái.
Vì , cô ngờ sẽ gặp sớm như .
Cửa sân bay.
Hoắc Tây lấy hành lý, đẩy xe đẩy của Tiểu Hoắc Tinh hơn tám tháng tuổi, bước khỏi sảnh đón. Cô gọi một chiếc taxi, tài xế đợi cô ở bãi đỗ xe.
"Cô Hoắc, đang đợi cô ở lối P3."
Hoắc Tây cầm điện thoại mỉm gật đầu, đó cúp máy, nhưng ngay giây phút , ánh mắt cô đơ .
Cô thấy Trương Sùng Quang.
Ở lối đỗ xe đối diện, một chiếc xe hạng sang màu đen đang đỗ đó, Trương Sùng Quang bên hông xe chuyện với ai đó... xe lăn.
Có lẽ cảm nhận ánh từ phía , Trương Sùng Quang đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-755-truong-sung-quang-vay-thi-ca-doi-khong-de-co-ay-nhin-thay.html.]
Có lẽ, cuộc gặp gỡ quá đỗi bất ngờ, cả cô và đều kịp chuẩn tâm lý.
Hoắc Tây chằm chằm đôi chân .
Không là ảo giác , nhưng Hoắc Tây cảm thấy trong mắt Trương Sùng Quang thoáng chút xáo động, nhưng chỉ một hai giây , lấy bình tĩnh, trở vẻ thâm sâu khó đoán như thường lệ.
Một lát , Trương Sùng Quang dậy từ chiếc xe lăn.
Tiểu Hoắc Tinh thường xuyên gọi video với , đứa trẻ tám tháng tuổi nhận bố, cô bé giơ tay về phía bố, miệng bi bô: "Baba... baba..."
Trương Sùng Quang khóe mắt thoáng nụ .
Hoắc Tây cưỡng con, bế cô bé gần, đến nơi Tiểu Hoắc Tinh đòi bố bế.
Người đang chuyện với Trương Sùng Quang là một lãnh đạo cấp cao của công ty, quen Hoắc Tây, thấy tình huống liền gật đầu chào lên xe khác rời , chỉ còn đôi vợ chồng cũ Hoắc Tây và Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây đưa con cho .
Khi Trương Sùng Quang đón lấy, hình lảo đảo lùi một bước, lập tức chống tay xe.
Tiểu Hoắc Tinh hiếu động.
Trong chớp mắt hôn lên mặt bố đầy nước dãi.
Trương Sùng Quang cũng hôn con, ngửi mùi sữa đặc trưng của trẻ nhỏ, khuôn mặt điển trai nhưng gầy guộc của thoáng xúc động. Anh bế con một lúc lâu mới lên tiếng với Hoắc Tây, giọng điệu bình thản: "Sao đột nhiên về nước?"
Hoắc Tây mỉm nhẹ: "Văn phòng luật chút đổi, đột nhiên cũng về."
"Không nữa?"
Hoắc Tây "ừ" một tiếng: "Chắc là !"
Trương Sùng Quang ôm con nỡ buông tay, lúc Hoắc Tây phát hiện thể gần như dựa xe để chống đỡ sức nặng, cô chiếc xe lăn, trong lòng vẫn còn nghi ngờ: "Chân ... ?"
Trương Sùng Quang theo ánh mắt cô cúi xuống, cũng ngắm nghía vài giây.
Sau đó ngẩng lên, ánh mắt lặng lẽ cô, : "Đầu năm ăn hải sản gout, đó lúc đỡ lúc đau. Đôi khi lên cơn đau xe lăn vẫn thoải mái hơn! Không ngờ lâu ngày gặp, đầu tiên để em thấy bộ dạng thảm hại , em ."
Tài xế của bước xuống xe, cũng đến phụ họa: " đúng ! khuyên tổng giám đốc Trương bớt uống rượu, đến địa vị cũng cần vất vả nữa, nhưng ngài chịu ..."
Trương Sùng Quang khẽ mỉm : "Giúp cất xe lăn ."
Khi tài xế thu xe lăn, Trương Sùng Quang hôn lên mặt con gái nhỏ, với Hoắc Tây: "Không may là trưa nay còn cuộc hẹn, thể đưa hai con về . Ngày khác... ngày khác sẽ đón các con, nếu bên em thuận tiện."
Anh đúng mực và giữ cách, gì bất tiện.
Hoắc Tây cũng lịch sự đáp: "Được."
Trương Sùng Quang trả con cho cô, vẫn nỡ hôn thêm một cái nữa.
Tiểu Hoắc Tinh tuy nhỏ nhưng khá bám bố, tỏ vui khi bố đặt xuống, khi về tay liền thèm bố nữa, úp mặt xuống giận dỗi.
Trương Sùng Quang vỗ nhẹ m.ô.n.g con: "Cô nàng nhỏ mà tính khí nhỏ."
Tiểu Hoắc Tinh cúi gằm mặt.
Người bố chăm chú con, lâu lâu mới với Hoắc Tây: "Con bé đáng yêu, em nuôi dạy ."
Những lời giữa hai ly hôn, là quá nhiều.
Hoắc Tây thấy việc, cũng lịch sự chào tạm biệt, cô chỉ chiếc xe đang tiến đến : "Xe đến ! Anh gặp các con thì cứ gọi điện."
Trương Sùng Quang ánh mắt thăm thẳm.
Vân Vũ
Một cái liếc mắt của , tài xế lập tức chạy đến giúp Hoắc Tây đẩy hành lý, xếp cốp xe, ân cần đưa cô lên xe. Từ đầu đến cuối, Trương Sùng Quang vẫn bên xe, Hoắc Tây lên xe, chiếc xe của cô khuất dần.
Khi còn thấy nữa, những ngón tay thon dài của đột nhiên siết chặt xe, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Tài xế tình trạng của , vội vàng chạy đến đỡ, miệng nhịn trách móc: "Ngài hà tất gồng như , xe lăn vẫn mà."
Trương Sùng Quang dựa sức tài xế ghế .
Lưng áo cũng ướt đẫm mồ hôi.
Ngoài nỗi đau thể xác, còn sự tổn thương lòng tự trọng của một đàn ông... Anh thể chịu đựng việc để Hoắc Tây thấy sự hảo và bất lực của , sợ thấy ánh mắt thể tin nổi trong mắt cô.
Một kẻ phế vật thể bình thường!
Trương Sùng Quang nhắm mắt, ngửa đầu nhẹ, đường nét quai hàm run run.
Tài xế đau chịu nổi, vội lấy thuốc giảm cho ngậm hai viên, dù mấy tác dụng nhưng cũng đỡ phần nào, "Vậy về ngay , sẽ chườm nóng cho ngài."
Trương Sùng Quang lạnh nhạt từ chối.
Tài xế gì , đành lái xe về biệt thự để thể nghỉ.
Trong biệt thự lắp thang máy, bình thường Trương Sùng Quang đều dùng xe lăn để lên xuống cho tiện.
hôm nay nhất quyết tự leo cầu thang.
Bảy tám bậc thang, hết quãng đường đó, ướt đẫm mồ hôi, chân cũng đau đến tê dại.
Cơn đau đó tràn ngập , xóa niềm vui và xúc động khi gặp Hoắc Tây, trong cơn đau tự nhủ nhủ : Trương Sùng Quang, mày như thế , còn tư cách gì theo đuổi cô , mang hạnh phúc cho cô ?
Anh gắng gượng tắm nước nóng.
Cơn đau dịu đôi chút.
Anh chống đỡ trở về phòng ngủ, hình chỉ khoác áo choàng tắm lên chiếc giường mềm mại.
Nằm yên một lúc, Trương Sùng Quang bỗng mở mắt.
Tay nhẹ nhàng kéo vạt áo choàng lên, lộ những vết sẹo chằng chịt... từng đường từng đường chồng chéo lên , trông ghê rợn xí, chiếc đùi trái như ghép từ nhiều mảnh.
Anh lướt nhẹ ngón tay những vết sẹo xí đó,
Anh đang nghĩ gì?
Anh nghĩ, Hoắc Tây vốn yêu cái , nếu cô thấy... e rằng cả đời cũng thể quên .
Anh nghĩ, thì cả đời để cô thấy .