Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 752: Trương Sùng Quang - Tình yêu có lẽ là buông tay và thành toàn (3)

Cập nhật lúc: 2025-08-16 18:06:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Sùng Quang công tác hai ngày.

Giọng bình thản trong điện thoại: "Công ty việc đột xuất, thấy em ngủ say nên đánh thức. Ừm, hai ngày nữa về."

Hoắc Tây khẽ đáp: "Vâng."

Cuộc trò chuyện của họ giống như những cặp vợ chồng bình thường nhất đời, chồng xa báo cho vợ hành trình của . cả hai đều hiểu, đây lẽ là những phút giây ấm áp cuối cùng của họ.

Chỉ vài ngày nữa thôi, họ sẽ như chim én bay về hai ngả, còn giao nữa.

Hoặc, mỗi một cuộc hôn nhân riêng, chẳng liên quan gì đến .

Hai ngày , buổi chiều tà, Hoắc Tây đang sách trong thư phòng lầu hai thì thấy tiếng xe dừng sân. Cô đoán là Trương Sùng Quang trở về.

khỏi nhớ đến đêm đó, và tuýp chất bôi trơn vứt trong thùng rác.

Hoắc Tây dậy, bước đến cửa sổ lớn.

Thu về, lá phong đỏ rực như lửa. Trương Sùng Quang bước xuống từ chiếc xe đen, bước khung cảnh đỏ rực , cũng như nhẹ nhàng đập trái tim Hoắc Tây.

Chỉ hai ngày thôi, Trương Sùng Quang gầy nhiều. Khuôn mặt vốn góc cạnh giờ càng thêm sắc nét. Với ngoại hình cùng sự giàu , Hoắc Tây nghĩ, nếu tái hôn, sẽ dễ dàng tìm một phụ nữ trẻ ưu tú.

Cô lặng lẽ .

Như cảm nhận ánh mắt của cô, Trương Sùng Quang ngẩng đầu lên, cũng thẳng cô.

Ánh mắt hòa .

Một lúc , lấy hành lý từ cốp xe, từ từ bước lên cầu thang... Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân của vang lên trong hành lang. Hoắc Tây phía cửa sổ, khẽ : "Anh về ?"

"Ừm, về ! Mọi việc khá suôn sẻ."

Trương Sùng Quang đặt hành lý xuống, từ từ bước đến chỗ cô. Khi đến mặt cô, giơ tay lên như chạm mặt cô, nhưng hiểu buông xuống.

Anh chỉ mỉm nhạt: "Anh tắm , lát nữa dùng bữa tối nhé."

Hoắc Tây gật đầu: "Miên Miên và Nhuệ đang ở nhà bố em."

Trương Sùng Quang dừng ở cửa, : "Cứ để hai đứa ở đó . Vài ngày nữa sẽ đưa em và Tinh Tinh về."

Anh quyết định buông tay, nhưng vẫn kiên quyết đợi đủ 60 ngày.

Như một nghi thức.

Nghi thức cuối cùng để lời tạm biệt với cô.

Anh xong cô, cô cũng ... Bầu khí trở nên kỳ lạ. Cuối cùng, Trương Sùng Quang khẽ : "Anh tắm đây. Em đóng cửa sổ , gió lạnh đấy."

Hoắc Tây khẽ đáp: "Vâng."

Trương Sùng Quang cô thêm một nữa, mới .

Về đến phòng ngủ chính, liền kiểm tra Tiểu Hoắc Tinh. Hai ngày gặp, cảm thấy con bé béo hơn chút nữa. Người cha cúi xuống hôn lên đầu con, khi ngẩng lên, đôi mắt đen của trở nên thăm thẳm.

Lần , Hoắc Tây hỏi giữ con , .

thực , ? Anh mất Hoắc Tây, một đứa con chung của hai ở bên cạnh. Có lẽ những đêm dài sẽ dễ chịu hơn nếu một đứa trẻ bên cạnh.

đây là đứa con mà Hoắc Tây đánh đổi bằng tính mạng.

Sao thể chiếm đoạt?

đang bệnh, cần một đứa trẻ bên cạnh hơn ... Dù nỡ, Trương Sùng Quang cũng buông tay.

Anh con một lúc lâu, mới phòng đồ.

Lấy một bộ quần áo sạch, sang phòng khách bên cạnh để tắm. Sau khi đồ xong, trở và thấy Hoắc Tây đang ở trong phòng ngủ... Trương Sùng Quang ở cửa, nhẹ: "Tối nay ngủ phòng bên, đêm sẽ qua chăm con, em đừng khóa cửa."

Hoắc Tây khẽ đáp: "Vâng."

Trước khi trở về, Trương Sùng Quang tự nhủ với bản nhiều . Anh cố thuyết phục rằng Hoắc Tây còn là của nữa, giữ cách với cô. Vì , chạm cô, ngủ chung với cô nữa. thể kiểm soát hành động, chứ kiểm soát trái tim.

Anh vẫn bước thêm một bước, hỏi: "Em với ?"

Hoắc Tây sâu .

Một lúc lâu , cô khẽ : "Trương Sùng Quang, em mong sống những ngày còn ."

Cổ họng Trương Sùng Quang nghẹn . Ngàn lời thể diễn tả cảm xúc lúc của . Cuối cùng, gần như bỏ chạy trong bối rối.

Đêm đó, như lời , ngủ ở phòng bên.

Anh và cô chỉ cách một bức tường, cả hai đều ngủ ... Đêm khuya, sang phòng cô hai để chăm con. Anh Hoắc Tây đang thức, Hoắc Tây cũng cô đang thức.

Anh cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-752-truong-sung-quang-tinh-yeu-co-le-la-buong-tay-va-thanh-toan-3.html.]

họ gì với . Những sắp chia tay, thêm một câu trong đêm cũng trở nên lãng mạn quá mức.

Ngày thứ 59,

Chiều tà, ráng trời đỏ rực, còn đỏ hơn cả lá phong trong sân.

Trương Sùng Quang đến công ty, cả ngày dọn dẹp đồ đạc, cho Hoắc Tây... và cả cho những đứa trẻ.

Anh sắp xếp mấy chiếc vali lớn.

Như chuẩn cho một chuyến .

Thực , Hoắc Tây dự định sẽ du lịch. Rời xa , cô lẽ sẽ đưa Tiểu Hoắc Tinh vòng quanh thế giới, khi trở về, lẽ Tiểu Hoắc Tinh .

Mấy chiếc vali lớn xếp ngay ngắn ở tầng một.

Những giúp việc trong nhà đều bà chủ và tiểu thư sắp rời , ai nấy đều buồn, nhưng dám lên tiếng.

Hoắc Tây xuống lầu cả ngày.

trong thư phòng, lặng lẽ vẽ một bức tranh phong cảnh cửa sổ... lá phong đỏ rực.

Cô dành cả ngày để thành bức tranh, phủ vải lên nó.

Khi từ từ bước xuống cầu thang, cô thấy bữa tối ánh nến bày biện trong phòng ăn.

Nhìn là do Trương Sùng Quang chuẩn .

Anh mặc trang phục chỉnh tề, một bộ vest đen, chiếc bàn dài bằng đá đen. Chính giữa bàn là hai chiếc bình hoa, cắm đầy hoa hồng trắng.

Những giúp việc đều tránh hết.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trương Sùng Quang ngẩng lên, thấy Hoắc Tây đang cầu thang.

Chiếc váy dài thướt tha, đủ để rung động phần đời còn của .

Trương Sùng Quang từ từ dậy, bước đến chỗ cô. Anh đưa tay ... cuối cùng, nắm lấy tay cô.

Anh bật nhạc, cùng cô nhảy điệu cuối cùng.

Anh ôm cô nhẹ nhàng, thì thầm bên tai: "Hoắc Tây, yêu em."

Anh yêu cô, vẫn yêu cô.

, thể chờ đến ngày thứ 60. Anh chọn chia tay cô ngày thứ 59, đưa cô trở về thế giới vốn thuộc về cô, trả niềm vui cho cô.

Màn đêm buông xuống, như cuộc chia ly, đến quá bất ngờ.

Rượu kịp uống, những món ăn chuẩn kỹ lưỡng cũng kịp dùng hết. Hoắc Tây dựa vai , những vali đồ chuẩn , khẽ : "Trương Sùng Quang, em đây."

tài xế lượt mang vali lên xe.

Vân Vũ

Anh cô bế con, hàng ghế .

Anh cô khép cửa xe nhẹ nhàng, rời khỏi tầm mắt ...

Mắt Trương Sùng Quang cay xè. Đột nhiên, bước đến, mở cửa ghế lái và với tài xế: "Để đưa !"

Tài xế do dự một chút, gật đầu: "Vâng, ngài lái xe cẩn thận."

Trương Sùng Quang lên xe, những ngón tay thon dài nắm lấy vô lăng, : "Khi nước ngoài, nếu tiện thì gửi bưu cho , hoặc cho Tinh Tinh in dấu chân nhỏ, để con lớn thêm chút nữa."

Hoắc Tây đáp: "Vâng."

Họ đều buồn, nhiều. Trương Sùng Quang khởi động xe.

Hoắc Tây và con đều ở xe, lái chậm rãi, cẩn thận, ngay cả khi tự lái xe cũng bao giờ cẩn thận đến thế.

Đèn đường bật sáng.

Những ánh đèn, những hào quang lượt lùi phía .

Trong xe yên lặng, Trương Sùng Quang định hỏi Hoắc Tây uống nước , thì đột nhiên, phía xuất hiện ánh đèn xe chói mắt. Một chiếc xe tải lớn từ làn đường đối diện mất kiểm soát, lao thẳng về phía họ...

Trong xe sáng như ban ngày.

Trong khoảnh khắc , chỉ một giây, Trương Sùng Quang nghĩ gì?

Anh nghĩ, thật may mắn!

Thật may vì tự đưa Hoắc Tây , thật may vì lái xe... Anh nghĩ, vẫn bao giờ hiểu rõ yêu Hoắc Tây đến mức nào, trong những yêu thương và hận thù giữa họ, tình yêu còn bao nhiêu.

giây phút , .

Anh sẵn sàng dùng mạng sống của , để đổi lấy sự bình an của cô...

Loading...