Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 748: Làm vui lòng em thật khó, phu nhân họ Trương!
Cập nhật lúc: 2025-08-12 02:40:57
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tây thoáng chốc ngẩn ngơ.
Bên tai vang lên giọng của : "Vừa sinh xong, em còn yếu, nhất nên tắm gội. Anh sẽ giúp em lau . Hoắc Tây, chẳng lẽ giữa chúng còn chút tin tưởng nào, việc cũng cần thề độc ?"
Hoắc Tây nhớ bộ phim công chiếu gần đây, bình thản : "Đàn ông thề độc cũng vô dụng."
Trương Sùng Quang tiến gần hơn, áp sát tai cô: "Vậy em cho thế nào mới tác dụng! Hoắc Tây, em !"
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm như mực. Trong phòng, ánh đèn lấp lánh rực rỡ, Hoắc Tây mặc chiếc váy ngủ trắng dài chấm đất, mái tóc nâu sẫm gợn sóng xõa ngang eo, trông thật mềm mại quyến rũ. Dù Trương Sùng Quang nghĩ đến chuyện đó, nhưng trái tim vẫn rung động vì cô.
Anh nhịn ôm lấy eo cô, gì khác, chỉ đơn giản là ôm thật chặt. Như thể đang ôm trọn vầng trăng sáng.
Đêm càng lúc càng tĩnh lặng, Hoắc Tây đẩy , cũng lời lạnh nhạt như khi. Những năm tháng dằn vặt lẫn dường như khiến cả hai đều kiệt sức, khoảnh khắc thời gian chính là liều thuốc hàn gắn nhất.
Trương Sùng Quang khẽ gọi bên tai cô: "Hoắc Tây."
Cô đáp...
Anh đành nuốt nỗi thất vọng, nhưng vẫn ôm chặt cô... Rất lâu , Hoắc Tây mới khẽ : "Em mỏi chân ."
Trương Sùng Quang chợt nhớ cô đang trong thời gian ở cữ, vội vàng bế cô phòng tắm.
Hoắc Tây mềm nhũn trong vòng tay , còn sức phản kháng, cũng chẳng buồn thêm lời nào.
Anh đặt cô bồn tắm, lót bên một chiếc khăn tắm dày để tránh lạnh. Khi nhiệt độ trong phòng đủ ấm, Trương Sùng Quang bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo ngủ cho cô. Hàng cúc nhỏ xíu như hạt gạo khiến mắt đỏ lên, khẽ hỏi: "Nhiều cúc thế , đêm tiện cho con b.ú ?"
Hoắc Tây trả lời...
Trương Sùng Quang quỳ gối, tỉ mỉ cởi từng chiếc cúc. Khi áo ngủ mở , nước trong bồn cũng đầy một nửa. Anh lăn cổ họng, hỏi: "Có lạnh ? Nếu lạnh, sẽ tăng nhiệt độ lên."
Hoắc Tây lắc đầu: "Lưng em đẫm mồ hôi ."
Trương Sùng Quang tự nhiên đưa tay trong áo, chạm làn da lưng cô.
Hoắc Tây khẽ run lên.
Anh một tay giữ chặt đùi cô, cho cô cử động, giọng trầm thấp: "Đó là mồ hôi lạnh do cơ thể suy nhược."
Anh dám chần chừ, lấy khăn lau cho cô. Chiếc váy ngủ trắng muốt cởi bỏ , nhẹ nhàng lau từng chút một cho cô. Khi lau đến phần , Hoắc Tây cho chạm vì sản dịch sạch hẳn, đàn ông thấy đụng đều .
"Có ! Em sinh con cho mà."
Trương Sùng Quang thì thầm, đỡ lấy một chân cô, nâng niu từng động tác.
Hoắc Tây cúi mắt .
Khoảnh khắc thật yên bình, cô thậm chí quên mất những cuộc cãi vã lạnh nhạt đây, cũng quên bẵng sự tồn tại của tên Tống Vận...
Trương Sùng Quang lau xong cho cô, thở gấp gáp: "Xong ! Anh lấy quần áo cho em."
Khi mang đồ ngủ đến, Hoắc Tây lên tiếng: "Em tự mặc ."
Trương Sùng Quang khoác áo cho cô, vẫn tỉ mỉ cài từng chiếc cúc, dù ý cô nhưng vẫn nhịn hỏi: "Sao giờ mặc loại ? Đêm nhớ gọi khi cho con bú."
Hoắc Tây ngước mắt .
Trương Sùng Quang vòng qua cô, bế cô lên. Anh chăm sóc cô từng li từng tí, để cô tự động tay bước nửa bước, như đang nâng niu một bảo vật vô giá.
Hoắc Tây áp sát , cảm nhận nóng bất thường từ cơ thể . Là một phụ nữ trưởng thành, cô thể hiểu điều đó nghĩa gì. Cô cắn môi, khẽ : "Em tự mà, ... tắm ?"
Cô nhu cầu của luôn mãnh liệt, giờ cảm giác, cô nghĩ nhịn , nhất nên tự giải quyết.
Trương Sùng Quang buông cô, cứ thế bế cô trở phòng ngủ, đặt lên chiếc giường mềm mại.
Anh lập tức rời , mà quỳ gối bên giường, chăm chú cô!
Mái tóc nâu của cô trải gối trắng, vô cùng xinh , Trương Sùng Quang cảm thấy cả đời cũng chán ngắm... Hoắc Tây cảm thấy vô cùng thoải mái, cô khẽ mặt : "Em ngủ ."
Dáng vẻ của cô lúc mang chút ngại ngùng.
Phụ nữ càng ngại ngùng, đàn ông càng khó kiềm lòng. Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vuốt tóc cô... Anh cúi xuống gần hơn, Hoắc Tây khẽ né mặt.
Giọng Trương Sùng Quang khàn đặc: "Hoắc Tây, em sợ !" Không câu hỏi mà là khẳng định.
"Em !"
Hoắc Tây trả lời nhanh và gấp gáp, cô thậm chí úp mặt gối trắng, giọng nghẹn ngào: "Em mệt , Trương Sùng Quang, tha cho em ."
Trương Sùng Quang , trò chuyện với cô, cô .
quên cô sinh con, cơ thể còn yếu, cần nghỉ ngơi. Vì , dù lưu luyến đến , cũng buông cô . Khi dậy, cô thấy rõ tình trạng của , Hoắc Tây tự nhiên mặt chỗ khác.
Ánh mắt Trương Sùng Quang như thiêu đốt.
Một lát , tháo dây lưng, đến những chiếc cúc áo sơ mi.
Chiếc áo sơ mi vứt tùy ý lên ghế sofa, còn thì bước phòng tắm. Một lúc , tiếng nước chảy vang lên... Hoắc Tây yên lặng lắng , khuôn mặt thoáng chút bối rối.
Trương Sùng Quang trở về với cơ thể còn đẫm nước.
Hoắc Tây ghét lạnh, nên tự ấm khi ôm cô. Khi áp sát cơ thể cô, nóng bừng lên. Trong bóng tối, Hoắc Tây thành thật đề nghị: "Hay là chúng ngủ phòng riêng !"
Trương Sùng Quang ôm chặt eo cô, ôm từ phía .
Giọng nhanh hơn: "Không cần! Ngủ ."
Đêm khuya, tiểu Hoắc Tinh quấy , lẽ do tè dầm.
Hoắc Tây tỉnh giấc, nhưng khi kịp mở mắt, cô cảm nhận chiếc giường bên cạnh khẽ chuyển động. Trương Sùng Quang nhẹ nhàng trở dậy, ánh trăng lọt qua cửa sổ, bế đứa bé đang lòng, giọng nhẹ nhàng vỗ về: "Mẹ đang ngủ đấy, ngoan nào, đừng ồn..."
Tiểu Hoắc Tinh ấm ức khẽ ọ ẹ.
Trương Sùng Quang đưa tay kiểm tra, quả nhiên bé tè dầm, tã ướt sũng nặng trịch.
Người cha nhẹ nhàng đặt con gái nhỏ lên giường riêng, thao tác thuần thục tã, rửa sạch m.ô.n.g bé thoa phấn.
Tiểu Hoắc Tinh thoải mái hơn, đạp chân tíu tít, háo hức chờ bú.
Trương Sùng Quang do dự một chút, bế con gái đặt lên giường lớn. Anh nghiêng bên cạnh, nhẹ nhàng mở áo ngủ của Hoắc Tây, cố hết sức cô tỉnh giấc.
Trong bóng tối của phòng ngủ, nhận Hoắc Tây thức.
Anh vén áo cô sang một bên, đặt bé lòng . Tiểu Hoắc Tinh theo bản năng tìm đến nguồn sữa, b.ú một cách mạnh mẽ. Tiếng nuốt ừng ực khiến Trương Sùng Quang cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Dù đây là thứ ba cha.
Khi bé b.ú xong một bên, khẽ ọ ẹ đòi tiếp, Trương Sùng Quang định bế con đổi bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-748-lam-vui-long-em-that-kho-phu-nhan-ho-truong.html.]
Hoắc Tây khẽ cử động, nhẹ nhàng ôm con sang phía khác. Giọng Trương Sùng Quang khàn đặc: "Em tỉnh ?"
Cô chỉ khẽ "ừm", gì thêm.
Vân Vũ
Trương Sùng Quang chống tay, lặng lẽ ở bên...
Khi đặt tiểu Hoắc Tinh trở nôi, Trương Sùng Quang về giường lớn. Tay chạm chiếc gối, phát hiện nó ướt đẫm.
Ánh mắt Trương Sùng Quang chợt co . Hoắc Tây... ?
Anh từ từ xuống, bàn tay vẫn dính nước mắt cô nhẹ nhàng chạm má cô, giây lát đưa lên miệng nếm thử.
Trong bóng tối, họ thể thấy biểu cảm của .
Trương Sùng Quang thì thầm: "Hơi mặn! Hoắc Tây, cho tại em ? Là gì , khiến em buồn?"
Hoắc Tây thể diễn tả thành lời, chỉ là trong khoảnh khắc , cô .
Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Trương Sùng Quang thấy lòng ẩm ướt, hỏi thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cô lòng...
•
Họ cứ thế tiếp tục sống bên , chung, thứ khá .
Trương Sùng Quang bắt đầu tôn trọng cô.
Hoắc Tây cũng bớt lạnh nhạt, còn xa lánh như . Chỉ cần quá đà, những cử chỉ mật như hôn má vuốt ve cơ thể, cô đều chịu đựng mà đẩy .
Đôi khi, Hoắc Tây cũng nghĩ, nếu từng xem đoạn video đó, lẽ cô quên Tống Vận và tha thứ cho Trương Sùng Quang vì chuyện ngoài luồng .
đời chữ "nếu".
Ngày tháng trôi qua, rõ ràng Miên Miên và Nhuệ Nhuệ trở nên vui vẻ hơn.
Tan học, chúng thường là những đứa trẻ đầu tiên về nhà, đặt cặp xuống chạy ngay lên tầng xem em bé. Thi thoảng, tiểu Hoắc Tinh thức giấc sẽ đạp chân tíu tít với chị, nhưng phần lớn thời gian em bé đều ngủ say.
Gương mặt trắng hồng chiếc nôi màu hồng.
Ngủ ngon lành, lớn lên từng ngày.
Hoắc Tây đang ở cữ, dù nhớ Hoắc Thiệu Đình nhưng thể ngoài trúng gió. Phần lớn thời gian, Trương Sùng Quang đưa hai con thăm ông. Khi hầm đồ bổ cho Hoắc Thiệu Đình, mùi thơm lan tỏa đến tận tầng hai.
Hôm nay cũng .
Người giúp việc bước phòng, tươi : "Thơm quá nhỉ! Ông chủ đang hầm canh, lát nữa sẽ mang đến cho ông Hoắc. Nói thật, ông chủ nhà hiếu thảo lắm."
Hoắc Tây mỉm nhạt.
Người giúp việc đặt một tô canh gà tiềm thuốc bắc lên bàn nhỏ, kê thêm chiếc gối mềm lưng ghế. Khi Hoắc Tây đến uống canh, cô vẫn đó, nhanh nhảu : "Vừa ông chủ dặn , là khi bà đầy tháng sẽ tổ chức gì, đợi đến khi đủ hai tháng, cơ thể bà hồi phục mới lễ mừng. Lúc đó tiểu thư Hoắc Tây cũng cứng cáp hơn, ông Hoắc xuất viện thấy chắc chắn sẽ vui, sức khỏe cũng mau bình phục."
Cô lưu loát như kịch bản.
Hoắc Tây dừng tay, khẽ hỏi: "Tự cô thế, Trương Sùng Quang bảo cô ?"
Người giúp việc bối rối.
Một lúc mới ho nhẹ: "Bà đừng bận tâm, ông chủ chỉ quan tâm đến bà thôi! Đàn ông ai chẳng lúc lầm lỡ, sửa là , nghĩ đến ba đứa trẻ..."
Cô thật sự vượt quá giới hạn.
Hoắc Tây tâm trạng trách móc, chỉ cúi đầu : " và khác ."
Tình cảm từ thuở nhỏ, dù đổi, cũng nên dành cho chút thể diện.
Chuyện Tống Vận xé nát tình cảm của họ,
chừa một đường lui.
Hoắc Tây dứt lời, cửa phòng mở , Trương Sùng Quang bước .
Bầu khí trở nên ngột ngạt.
Hoắc Tây yêu cầu giúp việc ngoài. Hiểu ý, cô vội vàng rời .
Khi chỉ còn hai , Hoắc Tây cúi tô canh.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Anh định tổ chức lễ đầy tháng thứ hai thật lớn?"
Trương Sùng Quang hiểu ngụ ý trong lời cô. Anh dù sống chung một tháng, chăm sóc cô suốt thời gian đó... Anh thường xuyên tắm rửa, gội đầu cho cô, khi cô tắc sữa còn massage giúp. Có thể họ đủ chuyện mật của vợ chồng, nhưng Hoắc Tây từng lung lay.
Cô luôn rời xa .
Sáu mươi ngày, là cơ hội cố gắng giành lấy.
trong mắt Hoắc Tây, lẽ chỉ là một ân huệ, hoặc một sự đền đáp.
Đền đáp việc hiến m.á.u cứu Hoắc Thiệu Đình.
Thậm chí, cô sẵn sàng dùng cơ thể để báo đáp.
Dù lòng cứng rắn đến , Trương Sùng Quang lúc cũng cảm thấy tổn thương. Giọng khàn đặc: "Bao lâu , Hoắc Tây, em chẳng mềm lòng chút nào ? Người sống cùng lâu, ít nhiều cũng chút tình cảm chứ?"
Hoắc Tây nhắc chuyện cũ.
giờ cô nhịn phản bác: "Vậy và Tống Vận thì ? Anh sống cùng cô mấy tháng trời, thể là chung sống như vợ chồng, chẳng lẽ chút tình cảm nào?"
"Không !"
"Vả cô c.h.ế.t ! Cô quan trọng nữa."
Trương Sùng Quang lạnh lùng , như đang nhắc đến một nhân vật vô can.
Hoắc Tây chỉ thấy bi thương.
Cô nghĩ, Trương Sùng Quang sẽ bao giờ hiểu nỗi đau phản bội.
Lúc , Trương Sùng Quang dường như cũng bình tĩnh , rốt cuộc hàn gắn chứ cãi vã. Anh với cô: "Anh gọi điện, bố xuất viện. Mai em hết cữ, đưa em về thăm bố."
Hoắc Tây ngạc nhiên vui mừng.
Khi vui, gương mặt cô bừng sáng: "Thật ?"
Nỗi tức giận trong lòng Trương Sùng Quang cũng tan biến. Anh bước tới, ép cô thành ghế, cúi áp môi lên môi cô thì thầm: "Làm vui lòng em thật khó, phu nhân họ Trương."