Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 745: Hắn chiều chuộng cô, làm cô vui, muốn hàn gắn với cô (1)
Cập nhật lúc: 2025-08-12 02:40:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà Nội.
Hoắc Tây theo Trương Sùng Quang ngoài, Ôn Mạn rốt cuộc vẫn đuổi theo.
"Sùng Quang."
Ôn Mạn khẽ gọi, nhẹ nhàng đóng cửa , rõ ràng là Hoắc Thiệu Đình thấy.
Trương Sùng Quang , dù khuôn mặt tái nhợt nhưng toát lên vẻ dịu dàng, giống như lúc mới ly hôn, khi đó quanh lúc nào cũng phảng phất chút u uất. Có lẽ vì đạt thỏa thuận với Hoắc Tây, cơ hội.
Cả vì cơ hội mà bừng lên sức sống.
Hắn Ôn Mạn gì, nên ánh mắt liếc qua Hoắc Tây, khẽ : "Mẹ yên tâm, con sẽ ép Hoắc Tây điều cô ."
Ôn Mạn chậm rãi bước tới.
Bà nhẹ nhàng vỗ cánh tay Trương Sùng Quang, : "Mẹ lão Triệu dạo sức khỏe con , con cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng việc quá sức."
Dù những lời là vì Hoắc Tây, Trương Sùng Quang vẫn thấy lòng se .
Hắn đối với Hoắc Thiệu Đình và vợ, tình cảm sâu nặng.
một đàn ông gần 40 tuổi, thể dễ dàng những lời ? Hắn khẽ động yết hầu, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu: "Mẹ, con đưa Hoắc Tây về ."
Ôn Mạn dù nỡ, cũng đành để họ .
...
Trương Sùng Quang đưa Hoắc Tây xuống lầu, lên xe.
Ngồi xe, Hoắc Tây luôn im lặng. Dù lạnh lùng như , nhưng họ xa cách quá lâu, ngoài con cái, cô thể gì với .
Đột nhiên, tay cô nắm chặt.
Bàn tay ấm áp, ngược lạnh.
Hoắc Tây bản năng rút tay , nhưng động kéo chặt hơn. Cô thậm chí thể cảm nhận ngón tay khẽ xoa nhẹ huyệt hổ khẩu của cô.
Nhẹ nhàng, kín đáo.
Hoắc Tây khẽ co ngón tay, vài , cô rút tay nữa, để nắm.
Trương Sùng Quang cứ thế nắm tay cô, gì khác... Chiếc xe đen chạy êm ái, Trương Sùng Quang ở hàng ghế nghĩ, nếu thời gian dừng khoảnh khắc cũng , sẽ mãi mãi ở bên Hoắc Tây.
Hoắc Tây ngoài cửa sổ.
Cô thấy một phụ nữ áo quần rách rưới đang quỳ xin ăn.
Dáng mảnh mai, nhưng đôi chân cụt.
Chiếc áo hoa của cô thiếu hai cúc, lộ làn da trắng nõn, nhưng mái tóc thì rối bù, khuôn mặt đen nhẻm nhận nguyên hình... Người phụ nữ ngừng cúi đầu qua đường, đổi lấy chút tiền hoặc miếng bánh mì thương hại.
Cô khiến Hoắc Tây nhớ đến một .
"Dừng xe." Hoắc Tây vội .
Tài xế giảm tốc độ, một cách tự nhiên: "Thưa bà, chỗ dừng, dừng sẽ vi phạm luật giao thông."
Trương Sùng Quang lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: "Làm theo ý bà."
Tài xế dám gì nữa, vội dừng xe bên lề đường.
Xe dừng, Hoắc Tây mở cửa, cô chạy ngược , thể sinh yếu ớt khiến cô suýt ngã. Trương Sùng Quang đuổi theo , gọi cô nhưng cô thấy.
Nửa phút , Hoắc Tây chậm bước.
Tim cô đập mạnh, cô từ từ đưa tay , xem phụ nữ đó là cô nghĩ .
Trương Sùng Quang đến bên cô.
Hắn đặt hai tay lên vai cô, cảm nhận vai cô đang run rẩy, giọng khàn khàn: "Không cô , Hoắc Tây, cô sẽ xuất hiện nữa."
Hoắc Tây đầu , ánh mắt lạnh lùng hơn lúc : "Anh thế nào?"
Cô nhất quyết xem, Trương Sùng Quang đành lấy từ ví năm trăm ngàn đưa cho phụ nữ, hiệu vài cái, dù cô hiểu , miễn là xung quanh hiểu.
Người phụ nữ cầm tiền, sẵn sàng bất cứ điều gì.
Hoắc Tây vén tóc trán cô .
Gương mặt và ánh mắt đều khác, đây Tống Vận.
Hoắc Tây chợt mất hết sức lực... Người phụ nữ hiểu chuyện gì đang xảy , cô ngước phụ nữ xinh quý phái mặt, vì năm trăm ngàn, cô ngừng cúi đầu.
Hoắc Tây lặng lẽ cô , nước mắt bất ngờ lăn dài má, thể kiềm chế. Trương Sùng Quang ôm cô, lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng : "Gió lớn! Lên xe ."
Hoắc Tây hỏi : "Trương Sùng Quang, bao nhiêu tiền?"
Giọng cô lạnh lùng như thường ngày, khi gọi tên giống như . Vì ba chữ , Trương Sùng Quang c.h.ế.t cũng cam lòng. Hắn vội lấy hết tiền trong ví , bốn năm triệu, nếu là ngày thường thì quá đủ cho một phụ nữ xa lạ, nhưng hôm nay Hoắc Tây vui, nên : "Anh đưa em lên xe , phía cây ATM, sẽ rút vài triệu cho cô ."
Hoắc Tây cuối cùng cũng lên xe.
Cô xe chờ, tài xế theo Trương Sùng Quang rút tiền, mấy chiếc thẻ liên tục rút hơn mười triệu, đưa hết cho phụ nữ.
Người phụ nữ từng thấy nhiều tiền như , cô ngừng cúi đầu.
Lúc , một cô bé chừng mười tuổi chạy đến, cũng bắt chước cúi đầu.
Thật thảm thương.
Trương Sùng Quang thường dễ động lòng trắc ẩn, Hoắc Tây cũng , nhưng hôm nay hình ảnh phụ nữ chạm trái tim họ. Trương Sùng Quang nghĩ một lúc bảo tài xế: "Anh đưa cô đến bệnh viện, xem chân còn thể cứu chữa , tất cả viện phí tính ."
Tài xế là .
Người phụ nữ và đứa bé cũng cúi đầu cảm ơn.
Khi Trương Sùng Quang trở xe, nghĩ, là ? Hắn từng đòi điều kiện mới chịu hiến m.á.u cho cha nuôi, Trương Sùng Quang bao giờ là lương thiện.
Hắn ghế lái, sang hỏi dịu dàng: "Em chứ?"
Hoắc Tây gì.
Trương Sùng Quang nghĩ một lúc, với cô: "Cô chết! Vì cô sẽ xuất hiện mặt chúng nữa, Hoắc Tây, tất cả qua ! Chúng hãy quên chuyện đó ?"
Ngón tay Hoắc Tây run nhẹ: Tống Vận c.h.ế.t ?
Cô từng thấy tình cảnh thảm thương của Tống Vận, cô gần như thể tưởng tượng cô c.h.ế.t như thế nào, chắc chắn là gấp trăm đau đớn trong căn nhà cũ kỹ đó, và c.h.ế.t trong tình cảnh thể tả nổi.
Có lẽ vì nhớ những ký ức đen tối đó,
khuôn mặt điển trai của Trương Sùng Quang cũng phảng phất nét u uất, lông mày thanh tú nhíu . Hắn hút thuốc, nhưng vì Hoắc Tây xe nên chỉ lấy từ ngăn chứa đồ một gói kẹo bạc hà, ngậm một viên.
Một lúc , bình tĩnh , khẽ: "Chúng đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ?"
Vân Vũ
Hoắc Tây đồng ý, cũng phản đối.
Cô : "Đến bệnh viện đón con thôi!"
Một chút sóng gió nhỏ coi như qua. Đến bệnh viện đón con xong, họ thẳng tiến về biệt thự nơi Trương Sùng Quang sống. Khi chuẩn xuống xe, Hoắc Tây ôm con : "Dọn phòng em bé mà Nhuệ Nhuệ từng ở ."
Trương Sùng Quang xuống xe, vòng sang phía cô.
Người giúp việc xách hành lý, Trương Sùng Quang bế đứa bé, cẩn thận ôm chặt để gió lùa em bé, đồng thời dùng một tay khoác chiếc khăn choàng lên vai Hoắc Tây, giọng nhẹ nhàng: "Anh chuẩn phòng em bé mới, em lên xem thích ."
Hoắc Tây bất ngờ, nhưng ngay lập tức hiểu ý .
Cô khẽ gật đầu: "Được."
Trương Sùng Quang chút ngỡ ngàng vì sự đồng ý của cô. Hắn bế Tiểu Hoắc Tinh , giúp việc trong nhà đỡ Hoắc Tây cùng lên lầu. Phòng em bé ở phía tây tầng hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-745-han-chieu-chuong-co-lam-co-vui-muon-han-gan-voi-co-1.html.]
Tiết trời thu mát mẻ, dễ chịu.
Vì là bé gái nên căn phòng trang trí màu hồng, đáng yêu. Trương Sùng Quang đặt bé xuống giường nhỏ, định đắp chăn mỏng thì em bé tỉnh, đạp hai chân nhỏ xíu, mặt đỏ ửng.
Trương Sùng Quang kiểm tra : "Chắc là tè , tã cho bé."
Người giúp việc đỡ Hoắc Tây xuống ghế sofa, đó xuống lầu lấy hành lý.
Hoắc Tây Trương Sùng Quang nhanh nhẹn tã, thoáng nhớ lúc sinh Nhuệ Nhuệ, cũng chăm sóc như .
Cô dám tiếp, sợ sẽ nhớ thêm nhiều chuyện khác.
Cô bước đến cửa sổ lớn, kéo rèm.
Bên ngoài là một rừng phong nhỏ, mùa thu lá đỏ rực... Hoắc Tây mắt cay, cô tựa đầu kính, khẽ : "Trương Sùng Quang, thật cần gì cố chấp như ? Buông tay, cả hai chúng đều sẽ sống , con cái cũng sẽ lớn lên áp lực."
Bên , Trương Sùng Quang xong tã cho Tiểu Hoắc Tinh.
Nghe thấy lời Hoắc Tây, tay khựng , ngẩng lên.
Lá phong đỏ rực như lửa.
Cách một lớp kính, Hoắc Tây tựa cửa sổ, khuôn mặt trang điểm khiến nhớ hình ảnh của cô ngày xưa.
Trương Sùng Quang một lúc lâu.
Em bé giường , lẽ là đói. Trương Sùng Quang thu hồi tâm tư, cẩn thận bế bé lên, nhỏ với Hoắc Tây: "Bé đói , em cho bé b.ú , xuống nấu cơm."
Dù vợ chồng cũ bao nhiêu điều ngăn cách, nhưng tiếng của em bé, thứ đều lắng xuống.
Hoắc Tây từ từ , xuống ghế sofa.
Trương Sùng Quang cúi đặt Tiểu Hoắc Tinh lòng cô, ngón tay nhịn chạm nhẹ bé. Tiểu Hoắc Tinh trong lòng lẽ ngửi thấy mùi quen thuộc, chiếc mũi nhỏ xinh như tỏi cứ ngoáy liên tục... cuối cùng tìm chỗ, cách lớp vải mỏng cố gắng b.ú nhưng , càng gào .
Trương Sùng Quang mà thấy lòng nóng lên.
Hoắc Tây khẽ : "Anh ngoài ."
Hắn ở nhưng sợ cô phản cảm, đành gật đầu. Khi lưng , Hoắc Tây bắt đầu cởi áo cho bé bú, nhưng cúc áo quá chặt, một tay cô thể cởi , khiến Tiểu Hoắc Tinh toáng lên.
Trương Sùng Quang bước , định đóng cửa.
Hắn , mặt Hoắc Tây, giọng khàn: "Anh giúp em cởi."
Hoắc Tây định cần, nhưng Trương Sùng Quang nhắc nhẹ: "Hoắc Tây, chúng , sẽ vợ chồng thật sự."
Tim cô run lên.
, Trương Sùng Quang thể chuyện thiệt thòi? 60 ngày hạn định tính toán kỹ, vì 42 ngày là thể sinh hoạt vợ chồng. Hắn ép cô, nhưng trong thỏa thuận cũng ghi rõ cô cố gắng hàn gắn với .
Hoắc Tây khẽ , buông tay, ngón tay co .
Trương Sùng Quang quỳ xuống, nắm lấy chiếc cúc nhỏ xíu, khéo léo cởi ba cúc, mở áo cô ... Dáng cô thon thả, da trắng nõn, dù mới sinh vẫn đủ khiến say đắm.
Ít nhất là Trương Sùng Quang thở gấp.
Hắn hơn nửa năm đụng đến đàn bà, mặt là phụ nữ yêu thích, ?
cũng loại thú vật đến mức đó, nên chỉ khẽ chạm nhẹ, ngẩng đầu Hoắc Tây: "Hình như hơn ."
Hoắc Tây cũng giả tạo nữa.
Họ từng là vợ chồng nhiều năm, gì mà thấy? Cô ôm Tiểu Hoắc Tinh cho b.ú một cách tự nhiên. Trương Sùng Quang thấy cô đuổi liền ở , đợi đến khi bé b.ú xong cả hai bên, mới bế bé dọn dẹp đặt giường nhỏ.
Quay sang, thấy Hoắc Tây đang chỉnh áo.
Giọng khàn khàn: "Để !"
Hoắc Tây mặt : "Em tự ! Em đói , nấu chút đồ ăn lên đây, em ăn thanh đạm."
Cô chịu chuyện với , đủ vui .
Trương Sùng Quang đỡ cô xuống giường nghỉ ngơi, suy nghĩ một chút : "Chiều nay sẽ dời giường em bé phòng ngủ chính, ở đó thoải mái hơn, đợi khi bé ngủ riêng thì mới chuyển đây."
Hoắc Tây phản đối, cô khép mắt nhẹ nhàng: "Cơm chín gọi em."
Cô thực sự mệt mỏi, nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Khi ngủ, cô hề chút phòng nào. Trương Sùng Quang bên giường lâu, cuối cùng nhịn cúi xuống hôn lên môi cô, mềm mại và ấm áp... Khoảnh khắc đó, suýt rơi nước mắt.
Hắn áp môi môi cô thì thầm: "Cứ hèn hạ , vong ân bội nghĩa , bận tâm."
Quan trọng là, Hoắc Tây trở bên .
Trương Sùng Quang dành hơn một tiếng để nấu món ăn phù hợp cho sản phụ, tự tay mang lên lầu.
Hoắc Tây vẫn đang ngủ.
Bên cạnh, Tiểu Hoắc Tinh tỉnh, mở to đôi mắt ngây thơ xung quanh như đang tò mò. Trương Sùng Quang đặt khay đồ ăn xuống, đến nhẹ nhàng trêu chọc bé.
Tiểu Hoắc Tinh thậm chí nắm lấy ngón tay bố.
Rồi nở một nụ .
Hai chân nhỏ cũng đạp loạn xạ, như đó là bố.
Trương Sùng Quang cúi xuống hôn bé: "Ngoan, ngủ , bố gọi dậy ăn cơm."
ngay lúc đó, Hoắc Tây tỉnh.
Cô thấy Trương Sùng Quang chơi với Tiểu Hoắc Tinh, thấy giọng dịu dàng của , cô nghĩ, nếu như từng sự tồn tại của Tống Vận... thì mấy.
Lúc , Trương Sùng Quang , gặp ánh mắt đầy tâm sự của cô.
"Tỉnh ? Vừa vặn ăn cơm."
Giọng vẫn dịu dàng, tự nhiên, như chồng chu đáo nhất đời. Hoắc Tây hứa cho 60 ngày, cô cũng những lời gây khó chịu, cô dậy định mở chăn xuống giường ăn.
Trương Sùng Quang ngăn : "Em mới sinh xong, ăn giường , lấy bàn nhỏ."
Hắn cô đầy xót xa.
Hoắc Tây cảm thấy buồn , cô nhịn : "Em mới sinh xong, cũng ép em đến công ty ký hợp đồng ? Trương Sùng Quang... cứ bình thường thôi, cần cố gắng chiều chuộng em, em cũng quen."
Trương Sùng Quang khựng .
là đàn ông trưởng thành, nhanh chóng lấy bình tĩnh, mỉm nhẹ nhàng.
Hắn : "Hoắc Tây, đúng là đang chiều chuộng em, em vui, bắt đầu với em. Chẳng lẽ đón em về để mỗi ngày trút giận lên em? Hay dùng vũ lực, nghĩ em cũng thích thế, em vốn thích đàn ông dịu dàng, em còn nhớ ?"
Hoắc Tây nổi nữa.
Hắn nhắc đến chuyện cũ, cô ngẩng cằm: "Em đói ."
Trương Sùng Quang dọn đồ ăn cho cô, múc một bát canh.
Cô uống một ngụm nhỏ, hỏi: "Thế nào?"
Hoắc Tây thật: "Rất ngon! Trương Sùng Quang, nên thuê hai bảo mẫu , hoặc nhà em cũng hai sẵn. Anh quản lý hai công ty, thể suốt ngày ở nhà hầu hạ em trong tháng ."
Trương Sùng Quang gắp đồ ăn cho cô, giọng bình thản.
"Anh việc tại nhà, một tuần đến công ty hai là . Hoắc Tây, tự tay chăm sóc em, tối nay chúng cũng sẽ ngủ chung, tiện cho việc chăm bé."
Hắn nhẹ nhàng cho cô .
Hoắc Tây tiếp tục uống canh, đột nhiên dừng , nhạt: "Trương Sùng Quang, rốt cuộc chăm sóc em, là ngủ với em?"
Trương Sùng Quang ánh mắt cháy bỏng: "Em thực sự ?"