32 năm quen , 32 món quà, mỗi năm một món.
Hoắc Tây lượt mở từng món xem, chiếc là đồng hồ kim cương, chiếc là trang sức... món chỉ là một mảnh giấy nhỏ ghi vài dòng tâm tình, món là một chiếc lá phong ép khô.
Món quà cuối cùng, bên trong nặng trịch.
Mở , là một quả cầu thủy tinh lung linh.
Đó là món quà cô định tặng nhân dịp kỷ niệm công ty, nhưng đó họ cãi và cô đập vỡ nó... mà ghép từng mảnh và gửi trả cho cô. thế để gì?
Hoắc Tây dựa tấm thảm, khóe mắt ươn ướt.
Đứa bé trong bụng dường như cũng cảm nhận tâm trạng của , cựa quậy ngừng.
Hoắc Tây đưa tay xoa nhẹ lên bụng, giờ bảy tháng , cô đó là một bé gái.
Tiểu Hoắc Tinh, hơn hai tháng nữa sẽ chào đời.
Vào tháng Chín vàng óc.
Được vỗ về, tiểu Hoắc Tinh dần dần yên, dường như ngoan ngoãn ngủ . Hoắc Tây cúi , ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Chiếc điện thoại đặt bên cạnh reo lên.
Cuộc gọi từ một lạ, nhưng thực xa lạ, đó là của Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây chặn nữa.
Cô suy nghĩ một chút vẫn bắt máy, bên dường như ngạc nhiên, một lúc mới khàn giọng lên tiếng: "Hoắc Tây, chúc mừng sinh nhật."
Hoắc Tây im lặng giây lát.
Cô với : "Em nhận quà của , nhưng Trương Sùng Quang, em sẽ nhận những món quà ... giữa chúng ..."
Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô: "Em định giữa chúng chẳng còn gì nữa, ! Hoắc Tây, nghĩ em vẫn còn tình cảm với , nếu em mở xem."
Hai đầu dây, thở của cả hai đều nóng bỏng.
Một lúc lâu , Hoắc Tây mới nhẹ giọng: "Anh nghĩ nhiều quá! Những món quà đó, em sẽ nhờ trả ."
Nói xong, cô cúp máy.
Trong lòng cô vẫn buồn, vẫn nhớ về những chuyện cũ, cô bước đến bên cửa sổ ngắm cảnh đêm bên ngoài... từng đóa hoa hồng vàng rực rỡ nở tung mặt, thắp sáng cả bầu trời đêm.
Ngay cả pháo hoa, cũng b.ắ.n đúng 32 đóa.
Hoắc Tây lặng yên, khi cô , khóe mắt ướt đẫm.
Cô , vì xúc động, mà là cho tình yêu xưa của .
Dưới lầu, một bóng cao ráo đó.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen mà cô yêu thích, gương mặt điển trai lấp lánh trong đêm, giữa làn khói pháo hoa, ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc đang cháy dở.
Anh ngẩng đầu cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Anh cô thấy .
Vân Vũ
Hoắc Tây bỗng thấy hận , cô cầm điện thoại gọi cho , thấy vội vàng bắt máy với vẻ mặt mừng sợ.
Khi Hoắc Tây những lời đó, chính cô cũng thấy khó chịu.
Cô : "Trương Sùng Quang, vô ích thôi! Giờ dù gì em cũng còn cảm xúc nữa... bởi em thấy là nhớ đến cảnh ôm hôn Tống Vận, ánh mắt say đắm của cô khi chạm , và cả ánh mắt trong veo của . Trương Sùng Quang, vô ích thôi... cả đời em thể quên những hình ảnh đó, cả đời chúng cũng thể bắt đầu ."
Nói xong, cô chằm chằm .
Dưới ánh trăng, gương mặt Trương Sùng Quang tái nhợt, giọng run rẩy: "Vậy em cầu xin ! Hoắc Tây, em cầu xin hãy quên ."
Hoắc Tây cúi đầu: quên !
Cô nhẹ nhàng cúp máy, kéo rèm cửa , từ chối sự quan tâm của .
Những món quà cô chất đống ở góc phòng, sáng mai nếu lấy cô sẽ nhờ vứt bỏ... đêm khuya, Hoắc Tây vẫn ngủ , cô đặt tay lên bụng to tới lui.
Cô nghĩ về nhiều chuyện ngày mai, nhưng cảm thấy thiếu một điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-739-vay-em-cau-xin-anh-hoac-tay-em-cau-xin-anh-hay-quen-di.html.]
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng ở góc phòng, quả cầu thủy tinh nhỏ trong bóng tối phát ánh sáng lấp lánh... còn lầu, Trương Sùng Quang vẫn đó, thì thầm trong đêm: "Hoắc Tây, chúc mừng sinh nhật."
32 sinh nhật, chỉ ở bên cô đến một nửa.
Phần lớn thời gian, họ xa cách... nghĩ, mỗi năm ngày sẽ đều chúc mừng sinh nhật cô, dù cô tha thứ cho .
...
Sáng sớm.
Hoắc Tây dậy từ sớm, chuẩn rời khách sạn, buổi sáng cô lịch khám thai.
Khi rời , cô thấy đống đồ chất ở góc phòng.
Ngẩn một chút, cuối cùng cô vẫn gọi điện nhờ nhân viên lễ tân đến thu dọn, dặn giao cho Trương Sùng Quang và cả thông tin liên lạc.
Nhân viên lễ tân kiểm tra từng món, đóng gói cẩn thận.
Cô thầm nghĩ: những thứ tốn bao nhiêu tiền mới mua , đúng là tiêu tiền như nước.
Khi lên xe, Hoắc Tây gọi điện cho Hoắc Thiệu Đình: "Ba, con khám thai nhé."
Hoắc Thiệu Đình: đứa bé , rằng.
Hoắc Tây một , cô quen trợ lý cùng cho tiện. Khám xong, bác sĩ đưa cho cô xem kết quả siêu âm, rằng em bé khỏe mạnh.
Trên tờ siêu âm màu, thể rõ hình dáng của em bé.
"Rất xinh xắn và đáng yêu đấy!"
Bác sĩ là quen của gia đình Hoắc, ban đầu còn sợ Hoắc Tây thích đứa bé, sợ cô buồn phiền, ngờ Hoắc Tây chăm sóc bản , em bé cũng phát triển định, nên cô yên tâm.
Hoắc Tây chăm chú một lúc lâu, khẽ mỉm .
Trợ lý bên cạnh liếc , thấy em bé giống bố, nhưng dám .
Bước khỏi phòng khám, Hoắc Tây chợt dừng bước.
Cô thấy Trương Sùng Quang, ở cửa phòng khám sản, vẫn bộ quần áo tối qua, tay xách một túi lớn, hình dáng giống như 32 món quà.
Hoắc Tây tưởng đến tặng quà, nhẹ giọng: "Em nhận những thứ ."
Trương Sùng Quang cô, một lúc , ánh mắt chuyển sang túi đồ trong tay trợ lý.
Anh khẽ hỏi: "Đi khám thai ?"
Hoắc Tây gật đầu, ngay đó Trương Sùng Quang hỏi: "Kết quả siêu âm... thể xem một chút ?"
Trợ lý Hoắc Tây, chờ chỉ thị.
Hoắc Tây vẫn bình thản : "Cho xem !" Nói xong cô tự về phía thang máy, rõ ràng mềm lòng .
Dù trợ lý ở đó, nhưng Trương Sùng Quang vẫn kìm việc nắm lấy tay cô, giọng trầm khàn: "Hoắc Tây, chúng chuyện ?"
Hoắc Tây xuống bàn tay .
Im lặng một lúc, cô nhẹ nhàng hỏi: "Trương Sùng Quang, em hỏi , rốt cuộc còn gì nữa? Muốn em về bên , thấy khả thi ?"
Cô dừng một chút tiếp: "Trải qua những chuyện đó, em tỉnh táo đến mức nào mới đến với . Trương Sùng Quang, đời chỉ tình yêu, còn nhiều thứ đáng để chúng trân trọng... buông tay, cho cả lẫn em."
Trương Sùng Quang lặng lẽ cô .
Không đợi phản ứng,
Hoắc Tây nhẹ nhàng rút tay , bước về phía thang máy.
Trợ lý đặt tờ kết quả siêu âm tay Trương Sùng Quang, vội vàng đuổi theo.
Trương Sùng Quang run run ngón tay, cổ họng nghẹn ... cúi xuống tờ siêu âm màu, khuôn mặt em bé hiện rõ, là một em bé xinh xắn.
Lúc , điện thoại nhận tin nhắn.
Nhìn , hóa là của Hoắc Tây, chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Con bé tên Hoắc Tinh."
Trương Sùng Quang nhẩm hai từ , gương mặt lập tức tái mét...