Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 735: Hoắc Tây, anh sẽ không tìm người phụ nữ nào khác nữa

Cập nhật lúc: 2025-08-12 02:40:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì Tiểu Trương Nhuệ ốm, mối quan hệ vốn rạn nứt buộc đối mặt .

Hoắc Tây luôn túc trực bên cạnh Nhuệ Nhuệ.

Ban đầu, Hoắc Thiệu Đình và Ôn Mạn còn lo lắng rằng cô và Trương Sùng Quang ở chung một phòng sẽ xảy mâu thuẫn, nhưng rõ ràng cả hai đều kiềm chế. Riêng tư, Hoắc Thiệu Đình với Ôn Mạn: "Hắn vẫn còn chút trách nhiệm của một cha!"

Ôn Mạn cảm thán, về phía Trương Sùng Quang, chỉ thấy gầy nhiều.

Con cũng khác xưa.

Trầm lặng, cô nên .

trưa, Nhuệ Nhuệ tỉnh dậy.

Cậu bé vẫn sốt 39 độ, hai má đỏ ửng, ngay cả mắt cũng đỏ hoe. Gương mặt nhỏ áp chiếc gối trắng, khẽ hỏi: "Con ngủ bao lâu ?"

Hoắc Tây đặt tay lên trán con, dịu dàng : "Mấy tiếng , giờ con đói ? Nhà gửi cháo thịt đến, ăn một chút sẽ mau khỏe."

Tiểu Trương Nhuệ trả lời.

Mắt bé ướt nhẹp, giọng như tiếng động vật nhỏ rên rỉ: "Mẹ, con cố ý ."

Hoắc Tây lòng đau như cắt.

Cô cúi xuống, nhẹ nhàng áp mặt con, giọng khàn: "Mẹ ! Nhuệ Nhuệ... thực trẻ con ai cũng sẽ ốm, con cần tự trách ."

"Con là vì..."

Tiểu Trương Nhuệ vốn kiêu ngạo, nhưng lúc với lý do tại ốm.

Lời kịp hết, cửa phòng bệnh mở .

Trương Sùng Quang bước , thấy Nhuệ Nhuệ tỉnh, đôi mắt đen sâu . Anh tiến đến, đặt tay lên đầu bé: "Lần đừng chuyện ngốc nghếch nữa, thể gọi điện cho bố."

Nhuệ Nhuệ trong lòng vẫn giận , mặt nhỏ úp gối .

"Sẽ ngạt thở đấy!"

Giọng Trương Sùng Quang đầy âu yếm, cúi bế con lên, lấy áo khoác bọc đặt ngang đùi , ôm như .

Tiểu Trương Nhuệ năm tuổi, lâu để lớn bế.

Lúc , mặt bé càng đỏ hơn, giãy giụa đòi xuống, ai cần bế chứ.

Lại còn bế như con gái nữa, hổ c.h.ế.t .

Trương Sùng Quang buông, cúi đầu với con: "Mẹ tiện, bố sẽ đút cho con ăn chút gì đó."

Rồi ngẩng lên Hoắc Tây: "Em nghỉ ở ghế sofa , sẽ chăm sóc Nhuệ Nhuệ."

Hoắc Tây cũng ở gần .

Cô lặng lẽ múc cháo thịt bát, đặt lên bàn cạnh giường. Lúc , Nhuệ Nhuệ giãy giụa nhiều nữa... Cơ thể bé yếu ớt, hiếm khi ngoan ngoãn như , dựa lòng bố để chăm sóc.

Trương Sùng Quang một tay ôm con, tay cầm thìa đút cho bé ăn.

Anh gương mặt nhỏ, khỏi nhớ cảnh Nhuệ Nhuệ mới chào đời. Lúc đó lẽ là thời gian tình cảm giữa và Hoắc Tây nhất, con trai con gái, gia đình hạnh phúc.

Nghĩ đến đó, mũi cay cay, mắt ướt nhẹp.

Nhuệ Nhuệ ngước , ngoan ngoãn ăn cháo thịt. Ăn xong, bé cũng đỡ hơn, còn đau nhiều nữa... Hoắc Thiệu Đình và Ôn Mạn ăn cơm xong trở về, tình cờ thấy cảnh .

Hoắc Thiệu Đình vẫn còn bận tâm, khỏi châm chọc: "Giờ cha cũng khá đấy chứ!"

Trương Sùng Quang ngẩng lên, gọi một tiếng "bố ".

Hoắc Thiệu Đình định thêm, Ôn Mạn kéo tay áo hiệu nên chú ý mặt trẻ... Hoắc Thiệu Đình đành thôi, với Hoắc Tây: "Đi ăn ! Ở đây bố trông."

Hoắc Tây gật đầu, cô đến bên xoa đầu Nhuệ Nhuệ.

"Mẹ một lát về."

Bệnh viện tư cái nhà hàng cao cấp. Quản gia nhà họ Hoắc mang bữa trưa đến, dù là Tết nhưng vẫn phong phú, hơn nữa Hoắc Tây đang mang thai, nhà cũng cố gắng đổi món để cô ăn ngon miệng.

Hoắc Tây ăn, quản gia bên giới thiệu món.

Thấy cô ăn nhiều, định khuyên—

Bên tai vang lên giọng nam trầm ấm: "Ăn ít thế đủ, ăn thêm chút nữa ."

Hoắc Tây dừng đũa.

Quản gia Trương Sùng Quang, mặt ngượng nhưng vẫn giữ phép lịch sự: "Chúc ngài năm mới vui vẻ."

Trương Sùng Quang đối diện Hoắc Tây, hỏi mà tự động xới cơm, còn thêm cho cô một bát canh... Cử chỉ tự nhiên khiến quản gia già mặt giật giật.

Trương Sùng Quang ăn một miếng, bất chợt ngẩng lên: " vẫn quen ông gọi Sùng Quang."

Quản gia mấy chục năm dạng ,

Ông tươi : " việc cho nhà họ Hoắc mấy chục năm, chứng kiến từng thế hệ trưởng thành, giờ quen gọi Lâm Hy, Lục Trầm, Nhuệ Nhuệ..."

Trương Sùng Quang liếc , quản gia càng tươi.

Hoắc Tây thấy hôm nay quản gia đáng VIP.

Quản gia tuy lắm lời, nhưng thấy họ hiếm hoi cùng ăn một cách hòa thuận như , cảm khái thở dài, lặng lẽ rút lui.

Hoắc Tây ăn xong, cũng định rời .

động đậy, Trương Sùng Quang vội đặt tay lên tay cô... Hoắc Tây , nhận sự thất lễ liền buông tay, khẽ : "Anh chuyện với em."

Hoắc Tây chuyện về con cái.

Cô nghĩ đến cảnh Nhuệ Nhuệ nửa đêm trèo tường, mùng một Tết ốm... Dù cô và Trương Sùng Quang thế nào, con cái vẫn vô tội và cần yêu thương, nên cô từ chối.

Trương Sùng Quang thấy cô đồng ý, trong lòng nhen nhóm hy vọng, nhưng dám liều lĩnh nữa.

Anh dám mong Hoắc Tây còn tình cảm với .

Nhà hàng vắng , giọng cũng thấp: "Sau sẽ cố gắng dành thời gian cho các con... Em yên tâm, sẽ phiền cuộc sống của em, chỉ hy vọng em cho cơ hội bù đắp cho chúng."

Người đàn ông tỉnh táo bao giờ cũng dễ chuyện hơn.

Cách họ đối xử với , thậm chí còn hơn thời còn là vợ chồng, còn miễn cưỡng ép buộc... cả hai đều bình tĩnh.

Hoắc Tây mặt bình thản, cô .

Cuối cùng, cô vẫn đưa yêu cầu: "Nếu bạn gái, tạm thời đừng cho Miên Miên và Nhuệ Nhuệ gặp họ, hãy cho chúng thời gian thích nghi."

Trương Sùng Quang vốn đang vui,

Nghe xong, mặt tối sầm, thẳng cô: "Hoắc Tây, em nghĩ còn thể bạn gái ?"

Hoắc Tây mỉm nhạt: "Em , em chỉ giả định thôi."

"Không giả định đó!"

Anh nhanh và gấp: "Hoắc Tây, sẽ tìm phụ nữ nào khác nữa, sẽ em đau lòng nữa. Lần chỉ là quản lý công ty, đuổi việc cô , sẽ cho ai khác cơ hội tiếp cận nữa..."

Anh vội vàng bày tỏ như ,

Hoắc Tây ngắt lời .

Cô chỉ lặng lẽ lắng , đó, thờ ơ như chuyện gì xảy .

Chẳng mấy chốc, Trương Sùng Quang cũng nhận điều , dừng lời và khẽ : "Hoắc Tây, em còn để tâm nữa ? Anh cũng còn cơ hội nào nữa, đúng ?"

Biểu cảm của trông thật thất vọng.

Hoắc Tây tiếp tục chủ đề , cô mở lời: "Không đang chuyện về con cái ? Nếu thường xuyên ở bên chúng, cuối tuần thể đón chúng về... ở một đêm cũng ."

Cô dễ dàng nhượng bộ như , khiến Trương Sùng Quang chỉ cảm thấy đau lòng.

Hoắc Tây yêu thương các con, vì , dù cô ghét đến , cô vẫn sẵn sàng nhún nhường.

Anh khẽ lời cảm ơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-735-hoac-tay-anh-se-khong-tim-nguoi-phu-nu-nao-khac-nua.html.]

Hoắc Tây cảm thấy cuộc trò chuyện kết thúc, vốn dĩ họ là đối tượng thể trò chuyện vui vẻ, nên cô nhẹ nhàng : "Em về phòng bệnh đây, nếu việc thì cứ , em sẽ chăm sóc Nhuệ Nhuệ."

Một khoảnh khắc riêng tư hiếm hoi như , Trương Sùng Quang nỡ để cô rời ? Anh một nữa mất lý trí.

Anh nắm lấy cổ tay mảnh mai của Hoắc Tây, ngước cô.

Hoắc Tây giật tay : "Trương Sùng Quang! Anh quên lời ?"

Cổ họng Trương Sùng Quang thắt , những ngón tay dài thon của siết chặt cánh tay cô, nới lỏng, như thể sợ cô bước xa, như thể sợ cô biến mất.

Nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên mở miệng, giọng khàn đặc tiếng.

Anh hỏi: "Tại em giữ đứa bé ? Có ... Hoắc Tây, trong lòng em vẫn còn chút tình cảm cũ với ?"

Hỏi xong, yết hầu kìm lăn hai cái.

Nhà hàng vốn ít , giờ càng yên tĩnh hơn, bởi hai là nhân vật nổi tiếng ở thành phố B, nửa năm qua góp phần tạo nên một mối tình ngược tâm giàu sang ầm ĩ... Hoắc Tây còn đang mang thai.

Hoắc Tây liếc xung quanh, dù bình thường cô tự tin đến , cũng chịu nổi những ánh mắt .

Ánh mắt cô về phía Trương Sùng Quang.

Cô mỉm nhạt: "Em thể phá thai, lúc khiến em mang thai, ?"

Trương Sùng Quang mặt mày xám xịt.

Hoắc Tây nhẹ nhàng : "Chuyện giữa chúng qua , đứa bé em cũng sẽ nuôi dưỡng , Trương Sùng Quang... vì các con, ít nhất chúng hãy giữ thể diện bề ngoài ! Nếu , em nghĩ..."

hết, cất giọng khàn đặc: "Anh !"

Nói xong, bàn tay nắm cổ tay cô từ từ buông lỏng.

nỡ, vẫn buông tay...

Hoắc Tây biểu cảm của , cô tự nhủ, giữa cô và Trương Sùng Quang, thứ cần nhất chính là sự mềm lòng. Cô từng mềm lòng với , mới dẫn đến tình cảnh như hôm nay.

Thật sự nên vướng bận nữa.

Hoắc Tây rời , Trương Sùng Quang lập tức dậy, vẫn đó, cúi đầu những món ăn... hương vị quen thuộc, hợp khẩu vị của .

Anh chợt nhận lâu ăn cơm nhà họ Hoắc.

Anh lặng lẽ ăn hết những món ăn đó.

Quản gia trốn trong bóng tối lúc mới xuất hiện, ông ho khan một tiếng : "Đây là đồ ăn dành cho bà bầu, ngài Trương ăn ngon lành quá nhỉ! Tuy một ăn hai hưởng, nhưng đó là về bà bầu, chứ đàn ông khiến mang thai ."

Trương Sùng Quang: "..."

...

Hoắc Tây trở về phòng bệnh, thấy Nhuệ Nhuệ khỏe hơn nhiều, đang giường chơi đồ chơi nhỏ.

Ôn Mạn đang ở bên cạnh cháu.

Hoắc Tây nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, Hoắc Thiệu Đình bảo cô xuống ghế sofa, hỏi: "Ăn cơm lâu thế, với ... bàn chuyện gì ?"

Hoắc Tây giấu giếm, cô gật đầu: "Vâng, chuyện về các con một chút, dành nhiều thời gian hơn cho hai đứa, em đồng ý !"

Vì hai đứa cháu ngoan, Hoắc Thiệu Đình cũng sẵn sàng nhượng bộ,

Chủ yếu là Trương Sùng Quang sợ! Anh trông sợ Hoắc Tây giận, dám chuyện quá đà nữa.

Đang chuyện, Trương Sùng Quang bước .

Anh đến, đặt tay lên trán con trai, cơn sốt gần như hết, Nhuệ Nhuệ tinh thần cũng .

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Lại Hoắc Tây, : "Anh ở đây chăm sóc, hoặc ngày mai đến em."

Anh chút tự , nên mới đề nghị như .

Hoắc Tây kịp gì, Hoắc Thiệu Đình gật đầu: "Được lắm, ... sáng mai đến !"

Trương Sùng Quang cầm chiếc áo khoác màu xám thành ghế sofa, mặc đến bên Nhuệ Nhuệ, khẽ : "Bố đây! Sáng mai sẽ đến thăm con."

Nhuệ Nhuệ đang ốm, trong lòng nỡ để bố .

bề ngoài tỏ lạnh lùng, chỉ gật đầu.

Trương Sùng Quang rời , khỏi Hoắc Tây... cũng mong Hoắc Tây sẽ tiễn , chỉ cô thêm nữa, ngờ Hoắc Tây cũng vô tình .

Bốn mắt , khí trở nên kỳ lạ.

Yết hầu Trương Sùng Quang động đậy, cuối cùng, vẫn hướng về phía cửa, mở cửa bước .

Sau khi rời , ai gì.

Sợ Hoắc Tây buồn.

Chiều tối, Nhuệ Nhuệ gần như khỏe hẳn, Hoắc Thiệu Đình và vợ cũng yên tâm.

Họ bảo Hoắc Tây về nhà nghỉ ngơi.

Hoắc Tây gật đầu, mặc áo khoác định chào tạm biệt Nhuệ Nhuệ... ngờ điện thoại từ biệt thự họ Hoắc gọi đến, là phu nhân Hoắc gọi, với Hoắc Thiệu Đình rằng Hoắc Chấn Đông khỏe, bảo về thăm.

Âm lượng điện thoại khá lớn, Hoắc Tây cũng thấy.

Cô cởi áo khoác , nhẹ giọng : "Bố về chăm sóc ông , em ở đây chăm Nhuệ Nhuệ."

Hoắc Thiệu Đình vẫn còn lo lắng.

Hoắc Tây ông lo gì, cô bình thản : "Em nghĩ sẽ như nữa , chúng em chuyện rõ ràng."

Hoắc Thiệu Đình nhớ cha, suy nghĩ một chút đồng ý, ông và Ôn Mạn rời .

Hoắc Tây ở bên cạnh Tiểu Trương Nhuệ.

Đứa trẻ đang ốm, đến giờ cơm tối, khẽ ăn bánh bao.

"Muốn ăn nhân hẹ."

Ngày Tết ốm, chút nguyện vọng nhỏ Hoắc Tây sẵn sàng đáp ứng, cô gọi điện cho quản gia nhà, bảo vài mẻ bánh bao nhân hẹ tươi ngon gửi đến.

Quản gia đồng ý ngay.

Vân Vũ

khi cúp máy, ông thấy khó xử, nhân viên nhà đều nghỉ Tết cả , tìm bánh bao và hẹ bây giờ?

Quản gia hút thuốc một lúc.

Miên Miên ôm Tiểu Quang, ngước ông: "Bánh bao nhân hệ bố ngon lắm!"

Quản gia nghĩ: "Có !"

Cậu Nhuệ Nhuệ là con do đại tiểu thư sinh cho Trương Sùng Quang, nhà họ Hoắc đang chăm sóc... cha thể đóng góp chút gì, mẻ bánh bao nên để lo liệu!

Quản gia gió, gọi một cuộc điện thoại.

...

Bệnh viện, 9 giờ 30 tối.

Nhuệ Nhuệ chờ bánh bao nhân hẹ ngủ , hình nhỏ bé gối, ngủ say sưa.

Hoắc Tây bên giường trông cháu.

Cô đang mang thai, thời gian cơ thể gần như kiệt quệ, cô ngủ bên giường... mái tóc màu nâu nhạt phủ lên gương mặt trái xoan tinh tế, toát lên vẻ mong manh.

Trương Sùng Quang đẩy cửa , thấy cảnh tượng .

Dù họ là vợ chồng nhiều năm, dù họ lớn lên cùng , gương mặt cô khắc sâu tâm trí ... khoảnh khắc Trương Sùng Quang vẫn quên mất cách thở.

Anh chằm chằm như thể nuốt trọn cô lòng.

Sợ cô thức giấc.

Lúc , Nhuệ Nhuệ tỉnh dậy, bé mở mắt mơ màng đàn ông điển trai mặt, tưởng là mơ nên lắc đầu, gọi như chú thú nhỏ: "Bố!"

Loading...