Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 731: Hoắc Tây, chúng ta còn có thể nào?
Cập nhật lúc: 2025-08-12 02:40:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Sùng Quang tham lam Hoắc Tây.
Cô vẫn gầy, nhưng sắc mặt khá hơn nhiều, trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc thanh lịch và trưởng thành. Nếu , ai thể ngờ rằng lâu đó cô từng từ bỏ mạng sống của ?
Hắn mơ hồ nghĩ, lẽ buông tay là đúng.
Dù nên, dù hứa sẽ gặp cô, nhưng khi tình cờ bắt gặp, vẫn kìm mà gọi cô , nhịn hỏi một câu: "Dạo em ? Đêm còn mất ngủ ? Con..."
Hắn đột ngột dừng , tiếp.
Ánh mắt Hoắc Tây thực lạnh lùng, thậm chí còn bình thản hơn nhiều. Dưới ánh đèn quá sáng, thấy mí mắt của cô lõm, dấu hiệu của việc collagen mất theo thời gian, giảm vẻ của cô nhưng nhắc nhở rằng Hoắc Tây còn trẻ nữa.
Hoắc Tây bình tĩnh vài giây...
Hắn tưởng cô sẽ chuyện với , nhưng trái với dự đoán, cô khẽ mở miệng: "Cũng ! Con cũng ngoan."
Trương Sùng Quang cảm thấy mừng sợ.
Trong lòng khỏi nhen nhóm chút hy vọng, ánh mắt Hoắc Tây sâu thẳm, cân nhắc hồi lâu mới khẽ : "Nếu học cách tôn trọng em, ép buộc em nữa... Hoắc Tây, chúng còn thể..."
Hoắc Tây thu ánh mắt.
Cô sang với tài xế: "Mở cửa xe ."
Tài xế một nữa mở cửa xe. Trương Sùng Quang lặng lẽ nuốt nước bọt, vẫn thêm điều gì đó, nhưng Hoắc Tây lên xe, cho một cơ hội nào.
Ngay đó, tài xế đóng cửa xe .
Những lời kịp của Trương Sùng Quang, kẹt môi, **tan biến trong gió.
Tài xế đương nhiên cũng quen mặt , xin vòng lên phía , lên xe và nhanh chóng lái .
Chỉ còn Trương Sùng Quang giữa làn gió lạnh, gió thổi qua, ho sặc sụa một trận.
Từ hội quán bên cạnh bước một đàn ông trung niên bảnh bao, thấy Trương Sùng Quang liền vồn vã khoác vai : "Tiểu Hạ bảo đến , mãi thấy nên xuống tìm. Có ... mỹ nhân nào giữ chân Trương tổng ?"
Vân Vũ
Trương Sùng Quang mỉm nhạt: "Làm gì ! Chỉ là tình cờ gặp quen."
Vị tự nhiên hỏi: "Là ai , khiến Trương tổng lưu luyến thế?"
Trương Sùng Quang khẽ thốt hai chữ: "Vợ cũ."
Không khí trở nên vi diệu, mãi mới hồn, gượng: "Thì là luật sư Hoắc, cô ăn ở nhà hàng bên cạnh ? Món mì Ý ở đó ngon... haha..."
Trương Sùng Quang khẽ mỉm , đôi môi mỏng đẽ của cong lên.
Hôn nhân của thất bại, dù đến hội quán đàm phán công việc, cũng ai dám sắp xếp gái trẻ cho .
Cả thành B đều Trương tổng đang đau lòng!
Trương Sùng Quang chỉ một tiếng rời . Hắn tự lái xe đến, trong xe nghĩ về cuộc gặp gỡ tối nay với Hoắc Tây, nhịn mà lái xe đến biệt thự họ Hoắc.
Đêm khuya, biệt thự họ Hoắc vẫn sáng đèn.
Trương Sùng Quang trong xe ngoài cổng lớn, mở cửa xe hút thuốc lặng lẽ, thỉnh thoảng ho vài tiếng...
Cứ như , họ sống trong cùng một thành phố.
Rõ ràng quen từ nhỏ, rõ ràng là thanh mai trúc mã, nhưng giờ xa lạ...
Trương Sùng Quang hầu như phiền Hoắc Tây, ngay cả khi gặp con cái, cũng chỉ đón chúng từ trường, dẫn ăn tối đưa về, bước chân biệt thự họ Hoắc nào nữa. Hắn ghi nhớ lời .
Hắn , sẽ trả tự do cho Hoắc Tây.
Thỉnh thoảng từ xa, hoặc ở bên ngoài, cũng thể gặp cô một .
Có lẽ vì còn quấy rầy, Hoắc Tây còn lạnh lùng như , nhưng cũng tuyệt đối ý định với ... Trương Sùng Quang đôi khi nghĩ, như cũng .
Cô sống , con cái sống , và còn một đứa bé sắp chào đời.
Hắn cũng chút hy vọng.
Hắn bắt đầu việc đúng giờ, bỏ thuốc, bỏ rượu, ít khi đụng .
Hắn nghĩ, và Hoắc Tây còn tương lai, nhưng ít nhất sống để bọn trẻ lớn lên...
Đêm Giáng sinh, gia đình họ Hoắc tụ tập, ngay cả Lục Thước vợ chồng và Lục U cũng đến.
Lục U từ nước ngoài trở về, hiện việc tại một tòa soạn truyện tranh.
Cô định cư ở thành B.
Trong khí chén chú chén , các thành viên trẻ trò chuyện phiếm, Lục U tùy ý hỏi An Nhiên: "Chị An Nhiên, chị Lý Tư Kỳ cũng đến ? Sao thấy cô ?"
Cô giơ ngón tay cái: "Tình địch ngày xưa, chị An Nhiên quả là rộng lượng!"
Hoắc Doãn Tư đá nhẹ chân cô: "Linh tinh! Cẩn thận ném em ngoài đấy."
Lục U trốn lưng An Nhiên, sợ chút nào.
An Nhiên bật , nắm lấy tay Lục U kéo , mỉm : "Cô việc đột xuất, Cố Tư Kỳ gọi bánh, là Cố tổng nhà nên nhờ cô cùng đón Giáng sinh."
Lục U nhăn mặt: "Lời cô cũng tin? Hai cha con họ Cố hợp tác lừa bán cô , cô còn giúp họ đếm tiền nữa đấy!"
An Nhiên cúi đầu mỉm , gì thêm.
Thực Cố tổng đúng là công tác, nhưng tối nay về kịp thì cô .
Lục U mất hứng với chủ đề , cô nghĩ đến chuyện khác, khẽ : "Lúc nãy đường đến, em thấy..."
Hoắc Doãn Tư liếc cô, đó ném cho cô một quả quýt, bịt miệng cô .
Còn nữa ?
Hầu như cách hai ngày, Trương Sùng Quang ngoài cổng như một vị thần giữ cửa.
Ai mà thấy chứ?
Lục U lỡ lời, vội ngậm miệng, liếc Hoắc Tây... cô vẫn bình thản xem tạp chí thời trang, bên cạnh là Miên Miên đang đồ thủ công nhỏ. Gần đây thính lực của bé hồi phục gần như .
Lục U mắt cay cay: May quá!
Hoắc Doãn Tư ném cho cô một quả quýt nữa, đó bóc một quả to đặt tay An Nhiên. An Nhiên thực thích ăn quýt lắm, nhưng Hoắc Doãn Tư môi cô : "Môi em bong tróc , ăn chút vitamin C ."
Trước mặt , An Nhiên cũng chiều theo ý , dù cô thấy thật trẻ con.
Cô con gái nhỏ Hoắc An An của họ chập chững tới, đến mặt bố, toe toét khoe hàm lợi trắng xinh, đáng yêu.
An An cũng ăn!
Hoắc Doãn Tư gọi: "Hoắc Lâm Hy, bóc quýt cho em ăn ."
Hoắc Thiệu Đình lắc đầu: Tính cách của con trai, chỉ An Nhiên chịu thôi.
Hoắc Doãn Tư và vợ ở lâu, dẫn theo Hoắc Lâm Hy và Hoắc An An rời . Đêm Giáng sinh, ngoài trời lất phất tuyết, may mà lớn, chỉ nhẹ nhàng bay trong đêm.
An Nhiên ngắm, nhưng vì con xe nên cô chỉ qua cửa kính.
"Hoắc Doãn Tư, tuyết rơi kìa!"
Hoắc Doãn Tư lên xe liền cởi áo khoác, chỉ mặc áo len mỏng. Hắn cầm vô lăng, tập trung đường phía , khẽ .
Tính An Nhiên cũng ngoài 30, nhưng câu vẫn thiếu nữ.
Tiếng khẽ khiến An Nhiên đỏ mặt, cô hiểu ?
Hoắc An An ôm quả táo, ghế trẻ em, : "Bố ."
Không ngờ, bố còn khẽ "ừ" một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-731-hoac-tay-chung-ta-con-co-the-nao.html.]
An Nhiên dựa ghế, nghiêng đầu chồng, khẽ thốt bốn chữ: "Gửi nhầm ."
Ngay lập tức, tay cô nắm lấy.
Hoắc Doãn Tư vẫn thẳng về phía , nghiêm túc : "Sao là gửi nhầm ? Là phục vụ tổng An, khiến tổng An khỏe mạnh vui vẻ ?"
An Nhiên da mỏng, nhịn mềm lòng: "Hoắc Doãn Tư, con cái còn xe đấy!"
Hoắc Doãn Tư nắm tay cô một lúc buông .
Chiếc Rolls-Royce đen lướt trong đêm, An Nhiên cảm thấy bình yên và thoải mái.
Cô dựa ghế, mặt ngoài cửa sổ, bất giác nghĩ đến Lý Tư Kỳ, giờ chắc cô cũng đang đón Giáng sinh...
Biệt thự họ Cố, đèn sáng trưng.
Trong căn bếp rộng rãi, ánh đèn càng thêm rực rỡ, một lớn một nhỏ đang bận rộn chuẩn . Bởi vì cô bé Cố Tư Kỳ nhất quyết đòi một chiếc bánh kem cho đêm Giáng sinh, bánh lâu đài và hình "bố già" Cố Vân Phàm.
Lý Tư Kỳ bận rộn cả buổi, cuối cùng cũng nướng xong phần bánh.
Đến lúc trang trí, cô lúng túng. Lâu đài thì dễ, nhưng tạo hình "bố già" Cố Vân Phàm đây?
Cố Tư Kỳ chống cằm, ánh mắt đầy mong đợi: "Chị cứ theo hình ảnh bố trong mắt chị ! Em thấy chị lúc nào cũng bố say đắm, bố em trai lắm ?"
Lý Tư Kỳ chỉ khâu miệng cô bé .
Cô phụ nữ họ Vương khuất tính tình thế nào, nhưng Cố Tư Kỳ Cố Vân Phàm nuôi dưỡng, dù cùng huyết thống, tính cách giống hệt đến chín phần mười.
Cố Tư Kỳ cô ngại, vươn vai : "Em ngoài ngắm tuyết đây, chị từ từ nhé! Xong cùng ăn."
Lý Tư Kỳ bật , đợi cô bé chạy mới tập trung trang trí. Bất chợt, cô ngoài cửa kính.
Tuyết rơi ngày càng nhiều!
Tối nay lẽ cô về , nhưng cô cũng quá lo lắng. Bởi nửa năm nay, Cố Vân Phàm thường xuyên công tác, giao Cố Tư Kỳ cho cô chăm sóc, cô cũng ngủ đây.
Nghĩ đến đó, má cô ửng hồng.
lúc , tiếng xe vang lên ngoài sân. Lý Tư Kỳ để ý, tưởng là tài xế của biệt thự chợ về. Mấy ngày nay tuyết rơi, bà Vương cùng tài xế mua nguyên liệu.
Cô cúi đầu tập trung bánh, bởi cô bé Cố Tư Kỳ khó chiều.
Tiếng bước chân vang lên phía , cô tưởng Cố Tư Kỳ về, liền dịu dàng hỏi: "Ra ngoài lạnh lắm ?"
Không ai trả lời.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đột nhiên, một đôi tay cứng cáp vòng qua eo cô, kèm theo ấm đàn ông pha lẫn chút lạnh giá của mùa đông.
Cố Vân Phàm?
Lý Tư Kỳ ngạc nhiên, cũng chút bối rối. Sao về?
Cô vội vàng buông tay .
đặt tay lên mu bàn tay , nắm chặt, ngược kéo lòng bàn tay rộng lớn của mà nâng niu. Anh gục đầu lên vai mảnh mai của cô, thở nhẹ: "Đang bánh ?"
Lý Tư Kỳ thể thoát , giọng run run: "Anh buông em !"
Cố Vân Phàm ôm chặt hơn một chút, cắn nhẹ gáy trắng ngần của cô.
Sau đó mới chịu buông cô .
Anh dựa bàn bếp bên cạnh, mệt mỏi vì lái xe đường dài, hút một điếu thuốc nhưng ngại cô, nên chỉ lấy hộp thuốc và bật lửa từ túi quần , đặt lên bàn.
Anh cô cúi đầu bánh, tỉ mỉ tạo hình một chú nhỏ, chắc là .
Giọng khỏi dịu dàng hơn, giải thích: "Vốn định ngày mai mới về, nhưng thấy tuyết rơi nên quyết định về sớm để ở bên hai ."
Lý Tư Kỳ thì thầm: "Ở bên Tư Kỳ là , đừng là vì em."
Cố Vân Phàm gì, chỉ ánh đèn ngắm cô, như thể xem hoài chán.
Nửa năm nay, để khiến cô phản cảm, kiềm chế . Ngoài "phục vụ" cô đó , thực sự đụng cô nào, đúng chuẩn quân tử. Dần dần, cô cũng mất cảnh giác.
Thỉnh thoảng khi bận, cô còn đưa Tư Kỳ về nhà vài ngày.
Kỳ lạ là, Lý Tư Kỳ vốn tính tình , nhưng quý Tư Kỳ.
Cố Vân Phàm , từ từ rửa tay sạch sẽ.
Anh lái xe bốn tiếng đồng hồ, cũng ăn tối, nên tự lấy nguyên liệu từ tủ lạnh, đơn giản một món, ăn cùng cơm nguội, chẳng hề cầu kỳ.
Lý Tư Kỳ nhịn , : "Tối nay nấu tám món, còn ở nhà ăn dọn !"
Cố Vân Phàm đến lưng cô, nghiêng hôn nhẹ lên khóe môi cô: "Anh ở đây với em!... giờ lên tắm rửa quần áo, thì ngày mai 'chú Cố' sẽ cảm mất."
Bình thường dám như .
tối nay đặc biệt trơ trẽn, còn nắm tay cô chiếm chút tiện nghi, mới chịu rời .
Lý Tư Kỳ cảm thấy sắp công hạ.
Cô che mặt: "Chẳng lẽ thật sự sa đọa , cũng mong chờ niềm vui từ tay một lão nam nhân dày dạn kinh nghiệm? Lý Tư Kỳ Lý Tư Kỳ, mất sự kiêu kỳ!"
lúc mặt đỏ bừng, Cố Tư Kỳ chạy .
Người lạnh cóng, cô bé ôm chầm lấy cô từ phía , vô tư : "Chị ấm quá!"
Lý Tư Kỳ hai cha con phiên "hành hạ", cô thở dài bất lực, phòng tắm lấy khăn sạch lau tay mặt cho cô bé, rót nước ấm bắt cô bé uống xong, mới tiếp tục thành chiếc bánh.
Lúc ăn bánh, Cố Vân Phàm xuống lầu.
Anh mặc đồ thoải mái, quần tây màu tối, bên trong là áo sơ mi xanh đen, khoác thêm áo len mỏng cùng tông. Anh dép trong nhà, thư thái dựa sofa xem báo tài chính buổi tối.
Lý Tư Kỳ cắt bánh thành từng miếng nhỏ.
Cố Tư Kỳ lấy phần của , bưng lên "lâu đài nhỏ" lầu, cho lớn theo, bảo đó là "căn cứ bí mật" của cô bé.
Đầu óc cô bé đầy những thứ kỳ quặc, nhưng Cố Vân Phàm chẳng bao giờ can thiệp.
Nhìn con gái lên lầu, Cố Vân Phàm nghiêng nhỏ với Lý Tư Kỳ: "Lấy cho một miếng, cũng nếm thử."
"Anh thích đồ ngọt."
"Dạo thích ăn lắm! Thỉnh thoảng cũng đổi khẩu vị chứ."
...
Lý Tư Kỳ đành cắt một miếng nhỏ, đặt lên đĩa, mang đến cho .
gần, cánh tay mảnh mai nắm lấy, cô đè lên sofa. Dưới hình , cô thể cảm nhận sự căng cứng đang trỗi dậy.
Cơ thể nóng bỏng và cứng rắn, tràn đầy sức mạnh đàn ông.
Chiếc bánh nhỏ rơi xuống thảm từ lúc nào.
Lý Tư Kỳ mặt : "Em đến đây để dạy trẻ con, để dọn thảm ."
Cố Vân Phàm ôm lấy cơ thể cô, một tay nhẹ nhàng vuốt sống mũi thon nhịn cọ nhẹ... Bận rộn suốt nửa tháng, thực sự lâu gặp cô, nhớ chịu nổi.
Anh ngậm lấy môi cô, hôn nhẹ, giọng khàn khàn: "Lát nữa sẽ dọn."
Lý Tư Kỳ nhận ý định của , tim đập nhanh như trống.
Tay cô chống lên vai , thở gấp: "Tư Kỳ thể xuống bất cứ lúc nào, bà Vương và tài xế chợ cũng sắp về..."
Cô thể hết câu, vì Cố Vân Phàm chặn môi cô bằng một nụ hôn nồng nhiệt.
Bàn tay nóng bỏng luồn áo len, nắm lấy hình run rẩy của cô...