Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 730: Trương Sùng Quang - Anh có thể từ bỏ tất cả

Cập nhật lúc: 2025-08-12 02:39:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đàn ông đối diện , ánh mắt chạm trong im lặng.

Trương Sùng Quang chằm chằm đàn ông từng cưu mang như núi cao biển rộng. Anh vẫn nhớ như in hình ảnh Hoắc Thiệu Đình năm xưa - trẻ trung, tuấn, nhưng giờ đây cũng vì con cái mà tóc điểm sợi bạc.

Anh thể tình hình của Hoắc Tây.

Anh Hoắc Thiệu Đình cũng rõ, chỉ đưa một thái độ rõ ràng, ví dụ như từ nay về sẽ còn liên quan gì đến nhà họ Hoắc nữa. kết quả như với vẫn còn quá nhẹ nhàng. Khi nghĩ đến cảnh Hoắc Tây trong vũng máu, chính cũng thể tha thứ cho bản .

Trong phòng sách, gian tĩnh lặng đến mức chỉ thấy tiếng thở.

Một lúc lâu , Trương Sùng Quang khẽ quỳ xuống mặt Hoắc Thiệu Đình. Anh thậm chí tư cách để quỳ ở đây. Hoắc Tây là viên ngọc quý tay Hoắc Thiệu Đình, nhưng dày vò đến mức tự kết liễu cuộc đời.

Khoảnh khắc đó, quên mất cả thở, quên mất cả nhịp tim.

Khoảnh khắc đó, đầu hàng.

Giọng Trương Sùng Quang trầm xuống: "Bố, con sẽ giao công ty, bộ tài sản của con cho Hoắc Tây và các cháu. Con cần gì cả, các cháu cũng sẽ ở bên cạnh Hoắc Tây."

"Hoắc Tây cần tiền ?"

"Nhà cửa tan nát thế , nhiều tiền để gì? Sùng Quang... đứa bé đó sinh một gia đình trọn vẹn, con định giải thích với nó thế nào? Tại sinh bố, tại ..."

...

Hoắc Thiệu Đình nghẹn lời.

Đã lâu ông hút thuốc, vì Ôn Mạn cho phép. lúc , ông hút một điếu.

Ông lấy một điếu thuốc từ hộp, kẹp giữa môi cúi xuống châm lửa. Quay lưng , ông hít một thật sâu để trấn tĩnh cảm xúc...

Một lúc , ông mở lời, giọng trầm: "Sùng Quang, con và Hoắc Tây còn là vợ chồng từ lâu. Hành động của con đáng lẽ tù vài năm, nhưng vì Miên Miên và Nhuệ Nhuệ, bố sẽ để quyền quyết định cho Hoắc Tây... Chỉ là..."

Một đoạn ngắn, ông lâu, từng chữ đều cân nhắc kỹ lưỡng.

Rất lâu , Hoắc Thiệu Đình mới tiếp tục: "Chỉ là từ nay về đừng đến nữa, đừng xuất hiện mặt Hoắc Tây, đừng đến nhà nữa... Nếu con gặp Miên Miên và Nhuệ Nhuệ, thể liên hệ với quản gia, bố sẽ sắp xếp. Sùng Quang, bố già , chịu nổi nỗi đau mất con thêm nữa... Một , là đủ !"

Trương Sùng Quang mà lòng quặn thắt.

Những ngón tay siết chặt run rẩy, bởi hiểu ý của Hoắc Thiệu Đình -

Ở cái tuổi , con ông mất .

Chính là Trương Sùng Quang!

Nỗi đau ập đến như thủy triều, Trương Sùng Quang cứng đờ. Khi mở miệng, hàm răng thậm chí còn va , nhưng vẫn cố . Anh "", từ nay sẽ xuất hiện mặt Hoắc Tây nữa, sẽ quấy rầy cô và các con nữa, sẽ ký một bản thỏa thuận từ bỏ quyền nuôi con vĩnh viễn giao cho nhà họ Hoắc.

Trong lúc Trương Sùng Quang những lời , Hoắc Thiệu Đình vẫn lưng .

Chỉ một bóng lưng thôi cũng đầy cô độc.

Trương Sùng Quang ngẩng đầu ông, khẽ : "Bố, con xin !"

Hoắc Thiệu Đình khẽ giật , ông , chỉ lấy thêm một điếu thuốc từ hộp... Ngón tay run run châm lửa.

Trương Sùng Quang vẫn dán mắt ông.

Anh khát khao bao, Hoắc Thiệu Đình thể lấy dây thắt lưng đánh một trận, hoặc tát mấy cái hét mặt ... , chỉ sự cắt đứt lạnh lùng và những lời đàm phán.

Sau đó, Hoắc Thiệu Đình rời .

Trương Sùng Quang vẫn quỳ đó lâu, đến mức đầu gối tê cứng... Chiều muộn, quản gia trong biệt thự bước , vẻ mặt khó xử: "Ngài Trương, mời ngài về !"

Trương Sùng Quang hỏi: "Hoắc Tây , gặp cô nữa."

Quản gia ngập ngừng, nhẹ giọng: "Về thôi!"

Khi Trương Sùng Quang bước khỏi Hoắc gia, bên ngoài trời xế chiều, khí tràn ngập sự tiêu điều.

Đáng lẽ nên lên xe và rời ngay, nhưng vẫn kìm lòng bước đến nơi năm xưa hai trồng cây phong. Cây phong di dời, giờ chỉ còn một đất trồng đầy hoa tulip.

Mùa đông, lá cây héo úa.

Quản gia từ xuất hiện, khẽ : "Là ý của phu nhân, giờ cũng do bà tự tay chăm sóc."

Trương Sùng Quang mũi cay cay.

Anh hỏi: "Dì Ôn... sức khỏe thế nào?"

Quản gia thở dài: "Sao mà khá , nửa năm nay khổ tâm quá nhiều... Ôi, ngài Trương, với ngài gì chứ!"

Quản gia lắc đầu rời .

Trong ánh chiều tà, chỉ còn Trương Sùng Quang đó. Anh khẽ xuống, chạm những chiếc lá úa vàng... Anh nghĩ, sang năm nơi ngập tràn hoa.

sẽ còn cơ hội ngắm nữa.

Trương Sùng Quang rời , đến vội vàng nên thậm chí kịp mặc áo khoác... Bóng dáng đơn độc giữa trời đông. Khi tay chạm tay nắm cửa xe, gió lạnh tràn miệng khiến ho sặc sụa.

Tiểu Trương Nhuệ từ xa, chằm chằm .

Bên cạnh bé là Tiểu Quang.

Trương Sùng Quang cũng lâu gặp con. Anh ôm con lòng, nhưng Nhuệ Nhuệ . Hai cha con lâu, Nhuệ Nhuệ bỏ chạy. Một lúc , Trương Sùng Quang thấy tiếng nức nở từ bụi cỏ.

Trương Sùng Quang buông tay khỏi cửa xe.

Anh chậm rãi bước tới, bước chân nhẹ nhàng nhưng vẫn Nhuệ Nhuệ giật .

Cậu bé kiêu hãnh lau vội nước mắt, liếc dắt Tiểu Quang bỏ .

Trương Sùng Quang gọi theo, giọng khẽ:

"Nhuệ Nhuệ!"

Tiểu Trương Nhuệ dừng bước, lâu mới đầu . Biểu cảm đứa trẻ phức tạp, nó hét lên với Trương Sùng Quang: "Mẹ giận, bố cứ dỗ ! Tại bố tìm phụ nữ khác? Tại bố ép đến nông nỗi ? Mẹ bây giờ còn là của con nữa ! Con ghét bố!"

Cậu bé nghẹn ngào, hét xong òa .

Từ nhỏ đến lớn, vẫn yêu bố. chính vì tình cảm đó, càng thể chấp nhận .

Trương Sùng Quang đau lòng vô cùng.

Anh bước tới, xổm xuống ôm lấy Nhuệ Nhuệ. Nhuệ Nhuệ lóc đẩy .

Trương Sùng Quang buông.

Anh ôm chặt cơ thể nhỏ bé của con trai, ngừng : "Bố xin , Nhuệ Nhuệ, bố thật sự xin !"

Nhuệ Nhuệ giãy giụa trong vòng tay .

Những nắm đ.ấ.m nhỏ đập vai, Trương Sùng Quang. Đến khi mệt, bé gục lên vai bố nức nở. Tuổi còn nhỏ, hiểu chuyện lớn, hiểu tại đây bố yêu , mà giờ đây gia đình trở nên như thế ...

Trương Sùng Quang rời , trong xe lặng lẽ thẫn thờ hồi lâu.

Anh nơi chào đón ,

nên nhanh chóng rời thôi.

Chỉ là, từ giây phút trở , sẽ bao giờ thể bước chân đây thêm một nào nữa. Ngay cả việc gặp mặt các con cũng hẹn với nhà. Nghĩa là, giữa và Hoắc Tây cuối cùng cũng đến hồi kết.

Tình cảm của dành cho Hoắc Tây, tựa như cát mịn trong lòng bàn tay.

Càng nắm chặt, cát càng nhanh tuột khỏi kẽ tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-730-truong-sung-quang-anh-co-the-tu-bo-tat-ca.html.]

Cô từng với , thể giam giữ cô mãi . Một năm hai năm? Lúc đó, đáp: "Giam bao lâu thì giam." ngờ nhanh đến thế. Hoắc Tây dùng cách tàn khốc nhất để với rằng, cô ghét đến nhường nào, ở bên thêm một giây phút nào nữa.

Tất cả cuối cùng cũng kết thúc.

Trương Sùng Quang mặt đẫm lệ. Anh nhớ về thuở nhỏ, nhớ hình ảnh Hoắc Tây đeo ba lô nhỏ, bố đưa đến trường. Anh xách ba lô giúp cô, cô vui mừng nhảy cẫng lên.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đến khó tin.

Mái tóc xoăn màu nâu nhạt cũng nhún nhảy theo từng bước chân.

Rõ ràng chứng kiến từng giai đoạn trưởng thành của cô.

Rõ ràng yêu cô đến thế.

Rõ ràng... họ từng hạnh phúc như .

Trương Sùng Quang cuối về phía biệt thự, căn phòng của Hoắc Tây vẫn sáng đèn.

, vĩnh viễn thể bước nữa!

...

Hôm , Trương Sùng Quang gửi đến một bản thỏa thuận, nội dung là từ bỏ quyền nuôi ba đứa con.

Tài liệu do bí thư Tần đích mang đến, trao tận tay Hoắc Tây.

Bí thư Tần đặt nhẹ tập hồ sơ lên bàn tròn, Hoắc Tây bên cửa kính, chỉ thấy cô gầy trông thấy. Cô nhíu mày, hiểu thai mà gầy đến thế?

Bí thư Tần thận trọng mở lời: "Về phần tài sản, tổng giám đốc Trương cũng sẽ sắp xếp, sẽ để ba đứa trẻ..."

Hoắc Tây lạnh giọng ngắt lời: "Chỉ cần bản thỏa thuận là đủ! Cảm ơn bí thư Tần bỏ công đến đây."

Bí thư Tần mũi cay cay, cố kìm nén để giọng nghẹn : "Đây là việc nên ! Vậy xin phép... Luật sư Hoắc, mong giữ gìn sức khỏe."

Hoắc Tây khẽ mỉm : " ."

Khi bí thư Tần rời , An Nhiên là tiễn cô. Đêm qua cô và Hoắc Doãn Tư ở đây về. Đưa bí thư Tần xuống lầu, khi cô chuẩn lên xe, bí thư Tần thì thầm: "Làm phiền tiểu Hoắc tổng và cô ! Luật sư Hoắc... đứa bé vẫn chứ?"

Bí thư Tần chỉ là thuộc cấp, An Nhiên đương nhiên khó.

những gì cô hỏi, cô cũng sẽ . Thời khắc quan trọng, cô luôn về phía chồng , dù đây Trương Sùng Quang đối xử với cô cũng tệ.

Thấy cô im lặng, bí thư Tần thở dài, hỏi thêm nữa.

Cô lên xe, về báo cáo với Trương Sùng Quang.

An Nhiên một lúc ở bãi đỗ xe, suýt đ.â.m Hoắc Doãn Tư, vội gọi: "Doãn Tư."

Hoắc Doãn Tư thu ánh mắt, hỏi: "Nói gì ?"

An Nhiên nhẹ nhàng vòng tay qua cánh tay chồng, khẽ: "Chỉ là hỏi thăm đứa bé, chắc là do Trương... , Trương Sùng Quang . Em gì, bí thư Tần vẻ thất vọng."

Hoắc Doãn Tư ôm vai vợ, .

Anh lên tiếng suốt.

An Nhiên dừng bước, chỉnh cổ áo cho chồng: "Sao gì? Vẫn còn nghĩ đến chuyện cùng Lục Thước đánh một trận nữa ?"

Hoắc Doãn Tư nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay.

Mãi mới khàn giọng: "Đánh một trận thì ích gì? Trước đây còn chút tình nghĩa , thể đánh . Giờ chẳng còn gì cả. An Nhiên, lòng ai cũng bằng xương bằng thịt, sự tình đến hôm nay, ai dễ chịu cả. Sau chắc cũng qua nữa. Người đau khổ nhất, ngoài Hoắc Tây , lẽ là bố . Khi nào rảnh, em đến bên bố nhiều hơn, bố thích em pha lắm."

An Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy eo chồng, áp má vai :

"Em đột nhiên cảm thấy, tiểu Hoắc tổng nhà em trưởng thành , khác xưa nhiều."

Hoắc Doãn Tư vỗ nhẹ m.ô.n.g cô, giọng khàn khàn: "Anh bao giờ nhỏ bé ?"

An Nhiên khẽ đỏ mặt, thật là...

Chiều hôm đó, Hoắc Thiệu Đình đuổi hai vợ chồng họ :

"Các con cứ việc của , lo cho con cái. Hoắc Tây đây bố chăm sóc, đừng như nhà mất hồn ."

Hoắc Doãn Tư cũng nghĩ, cả nhà xúm Hoắc Tây chắc .

Như thế càng khó thoát .

Anh suy nghĩ một chút : "Vâng, bố. Con đưa An Nhiên về , vài hôm nữa sẽ . Có chuyện gì cứ gọi cho con hoặc An Nhiên."

Hoắc Thiệu Đình thấy hai đứa hạnh phúc, trong lòng cũng đỡ buồn hơn.

Doãn Tư tuy kiêu ngạo một chút, nhưng nhún nhường. Từ nhỏ gì, nên đường tình duyên cũng gặp nhiều trắc trở, chỉ cần hai đứa nhỏ khiến An Nhiên xiêu lòng, giỏi hơn ngày xưa.

Tiễn hai vợ chồng Hoắc Doãn Tư ,

Hoắc Thiệu Đình lên lầu, gõ cửa phòng Hoắc Tây bước .

Ôn Mạn đang trò chuyện với con gái, thấy chồng liền : "Hoắc Tây bảo . Thiệu Đình, khuyên con , còn yếu thế nghỉ ngơi thêm."

Hoắc Thiệu Đình từ từ đóng cửa, ánh mắt lướt qua bản thỏa thuận bàn. Anh đoán nội dung nhưng hỏi, chỉ mỉm với vợ: "Con em còn hiểu ? Người yếu thì đừng nhận án, xử lý công việc văn phòng ... Bận rộn mới nghĩ ngợi lung tung. Hoắc Tây, bố ủng hộ con."

Ôn Mạn hai cha con.

Hoắc Tây môi nhạt màu: "Con cảm ơn bố."

Hoắc Thiệu Đình xoa xoa tay: "Đi cũng ! Vợ chồng Doãn Tư bố đuổi về . Giáng sinh thì nghỉ ngơi, cả nhà sum họp vui vẻ... Nói chung nhà cũng một hai năm đón Giáng sinh . Mẹ con bảo bố già , còn lãng mạn nữa."

Anh : "Mấy trò các con chơi, đều là đồ bố chơi sót ."

Ôn Mạn giận buồn .

Về phòng ngủ, Hoắc Thiệu Đình bỏ vẻ đùa cợt, nhẹ nhàng ôm vợ lòng... Anh khẽ: "Mấy ngày nay em vất vả . Ôn Mạn, em chắc trách thương con gái. Hoắc Tây tính cách mạnh mẽ từ nhỏ, nếu cứ nhốt con ở nhà, chăm sóc như một bệnh nhân, mới thật sự là hủy hoại con. Có bố ở đây... sẽ ! Một tuần nữa hãy để con sống và việc bình thường. Ôn Mạn, những vết thương chỉ thời gian mới chữa lành ."

Ôn Mạn nhẹ nhàng dựa vai chồng, gì.

...

Một tuần , Hoắc Tây trở cuộc sống bình thường.

Sức khỏe còn yếu nên cô về đều tài xế đưa đón.

Cũng việc quá sức, mỗi ngày chỉ văn phòng 6 tiếng.

Rảnh rỗi thì đón các con.

Đêm Giáng sinh, Hoắc Tây hẹn gặp khách hàng tại một nhà hàng Ý để bàn vụ án. Trong đêm đông, cô mặc một bộ váy liền, khoác ngoài áo choàng màu camel phong cách châu Âu, tóc dài ngang lưng, chỉ từ phía thấy .

Bữa tối kết thúc, hợp đồng ký kết.

Hoắc Tây dậy mặc áo khoác, chào tạm biệt . Khi bước ngoài, gió lạnh buốt giá thổi qua, may mắn là xe đậu ngay cửa. Tài xế thấy cô liền xuống mở cửa.

Hoắc Tây chuẩn lên xe, bỗng thấy một giọng quen thuộc:

Vân Vũ

"Hoắc Tây!"

Giọng ... Hoắc Tây cứng đờ. Cô từ từ .

Gió đêm gào rít, ánh đèn neon rực rỡ, hai khuôn mặt như phủ bởi một lớp pha lê mờ ảo, đẽ nhưng mong manh, chỉ cần chạm nhẹ là tan vỡ...

Khi rời Melbourne năm đó, cô kịp chuẩn .

Họ từng lời tạm biệt.

Giờ đây, tại Bắc Kinh, họ gặp trong sự bất ngờ...

Loading...