Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 728: Hoắc Tây, chúng ta lại có con rồi (2)

Cập nhật lúc: 2025-08-12 02:39:02
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ hôm đó trở , Hoắc Tây còn giao tiếp với .

Ban ngày, cô gần như chỉ ở bên Miên Miên, còn ban đêm, khi thể tránh việc đối mặt với Trương Sùng Quang... Hắn cô đang giận, sợ cô phản cảm và kích động nên ép buộc, chỉ thỉnh thoảng ôm cô một chút. mỗi như , Hoắc Tây đều phản ứng dữ dội, cô cự tuyệt sự gần gũi của .

Ánh mắt cô còn chút ấm nào.

Cái đó khiến Trương Sùng Quang cảm thấy sai, nhưng khi ở một , nghĩ sai. Nếu như , Hoắc Tây vẫn thể ở bên ?

Hắn vô cùng mong đợi đứa bé chào đời.

Hắn nghĩ, sự đời của một sinh linh nhỏ bé sẽ khiến phụ nữ vui mừng.

Tháng , họ chuyển nhà một nữa. Hắn đưa Hoắc Tây và Miên Miên đến Melbourne, vẫn là một biệt thự sang trọng đồ sộ, trang đầy đủ nhân viên bảo vệ và bác sĩ chuyên nghiệp.

Trương Sùng Quang dường như quyết định sẽ ở đây để chờ sinh.

Chiều tà, hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, những con chim đen bay thành đàn về phía nam.

Hoắc Tây một bên cửa sổ kính, làn gió chiều thổi nhẹ bay váy dài cô, tạo nên một khung cảnh như tranh vẽ. Chiếc váy cô mặc cùng tất cả quần áo, đồ dùng sinh hoạt đều do Trương Sùng Quang sắp xếp, kể cả Miên Miên... Nơi giống như một chiếc lồng vàng chăm chút tỉ mỉ, đầy đủ tiện nghi nhưng khiến ngột ngạt.

Hoắc Tây thường nhớ về những ngày tháng đây.

Thỉnh thoảng, cô cũng nghĩ về Trương Sùng Quang, nhưng cô thà nhớ về những kỷ niệm hơn là nghĩ đến những chuyện ... Đôi lúc cô tự hỏi, nếu lúc đó kết hôn với khác hoặc thẳng thắn kết hôn với Thẩm Thanh Liên, liệu còn những chuyện ? Liệu cô thể sống như , vẫn là Hoắc Tây của ngày xưa?

Tiếng xe vang lên từ bên ngoài.

Đó là Trương Sùng Quang đưa Miên Miên về. Dạo đưa Miên Miên bệnh viện, lo lắng cho sức khỏe của Hoắc Tây nên để cô theo, sự chu đáo đó khiến cảm động.

Hoắc Tây thấy tiếng bước chân cầu thang, lát , Miên Miên xuất hiện.

Cô bé lao lòng cô.

Chỉ mới nửa ngày mà cô bé nhớ cô .

Hoắc Tây khom xuống, dù tâm trạng tệ nhưng cô vẫn dịu dàng trò chuyện với con một lúc. Miên Miên cũng ngoan, cô bé đoán đang mang thai, còn vui mừng như nhưng quan tâm đến sức khỏe của , chỉ chuyện một lúc về phòng bài tập.

Cánh cửa đóng , lát mở , Trương Sùng Quang bước .

Hắn đến ghế sofa, khom xuống mặt cô, đưa tay chạm bụng cô.

Hoắc Tây né tránh.

Trương Sùng Quang để ý, khẽ : "Hôm nay Miên Miên khám, bác sĩ ở đây hy vọng chữa khỏi, em đừng lo lắng nữa!"

Hoắc Tây , cuối cùng cũng chịu một câu: "Bác sĩ thế nào?"

Trương Sùng Quang khổ: "Bây giờ ngoài chuyện của Miên Miên, em quan tâm đến bất cứ điều gì khác ? Ngay cả đứa bé trong bụng, em cũng , yêu nó, đúng ?"

Hoắc Tây trả lời.

Cô từ chối giao tiếp, Trương Sùng Quang dù thất vọng nhưng cãi với cô, kể lời bác sĩ, cuối cùng khẽ : "Chúng lẽ ở đây một thời gian dài."

Thực nguy hiểm, thể phát hiện bất cứ lúc nào.

tai của Miên Miên chút hy vọng, Trương Sùng Quang vẫn từ bỏ.

Hoắc Tây buông thõng cổ tay,

Cô lặng lẽ về phía đó, lên tiếng nữa, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng : "Anh bảo giúp việc hầm trứng bồ câu em thích, xuống ăn một chút nhé?"

Kể từ khi mang thai, Hoắc Tây ăn ít.

Vân Vũ

Không do nghén, chỉ là cảm giác thèm ăn, Trương Sùng Quang luôn tìm cách để cô ăn thêm chút.

Nói xong, dậy định kéo cô lên, bàn tay đột nhiên cô nắm lấy, cảm giác mềm mại đó khiến dám tin, Trương Sùng Quang cứng đờ, một lúc lâu mới cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-728-hoac-tay-chung-ta-lai-co-con-roi-2.html.]

Mở miệng, giọng khàn đặc: "Hoắc Tây?"

Đã lâu , cô chủ động chạm , khoảnh khắc đó khóe mắt Trương Sùng Quang ướt đẫm.

Hoắc Tây buông tay .

Cô thậm chí siết chặt hơn, sự tiếp xúc da thịt khiến mơ hồ, như thể về ngày xưa... Tiếng sủa của Tiểu Quang nhà kéo về thực tại.

Hoắc Tây ngẩng đầu , khẽ : "Trương Sùng Quang, dùng đứa bé giam giữ em một năm hai năm, nhưng lẽ nào thể giam giữ em cả đời? Trong lòng rõ ràng rằng, em cũng sẽ rời xa , ?"

Trương Sùng Quang , cảm giác như xa cách cả thế giới.

, luôn điều đó, thể giam giữ Hoắc Tây, một ngày nào đó cô sẽ rời .

...

Trương Sùng Quang khổ, bước vài bước, nhẹ nhàng vuốt má cô mà cô cũng né tránh, khoảnh khắc lẽ là ấm áp nhất giữa họ trong một năm qua.

Giọng khàn đến mức tiếng: "Giam giữ một năm là một năm, hai năm là hai năm, Hoắc Tây... lẽ quen , thể tưởng tượng cuộc sống em. Em xem, nếu năm đó em đưa về nhà, lẽ cuộc đời em trở nên bất như ý như , em sẽ tự do hơn nhiều. Hoắc Tây ơi, em đưa về nhà , dù ... cũng buông tha em!"

Trương Sùng Quang xong, khóe mắt lấp lánh một tia sáng.

Hắn để Hoắc Tây rõ, đột ngột bước ngoài.

Hoắc Tây ...

Vì đứa bé , Trương Sùng Quang còn đụng Hoắc Tây nữa. Hoắc Tây sinh con, hợp tác, cô ngày càng chán ăn và gầy , thường bên cửa sổ xa.

Cô vẫn chịu chuyện với Trương Sùng Quang, kể từ ngày hôm đó.

Miên Miên nhớ nhà...

Tháng 12 ở Melbourne, thời tiết vẫn mát mẻ dễ chịu.

Hôm đó, Trương Sùng Quang đưa Miên Miên ngoại ô hái lá phong, nơi lá phong, một cuốn sách nhỏ cho Hoắc Tây...

Chiếc xe đen trở về biệt thự lúc ba giờ rưỡi chiều, Miên Miên xách một túi nhỏ đầy lá phong đỏ, cô bé nhảy nhót định lên lầu cho xem, còn bắt hai con bướm để vui.

Biệt thự yên tĩnh lạ thường.

Người giúp việc lẽ đang lười biếng, một bóng , trong gian rộng lớn chỉ tiếng bước chân nhẹ nhàng của Miên Miên. Chưa lên đến lầu, cô bé gọi khẽ: "Mẹ ơi... ơi..."

Tầng hai ai trả lời.

Miên Miên chỉ nghĩ như khi, đang bên cửa sổ thẫn thờ, cô bé đến cửa phòng ngủ chính, mở cửa nhẹ nhàng chạy đến ôm từ phía .

Miên Miên bước nhẹ nhàng, lén .

Khi qua phòng khách phòng ngủ, cô bé dừng , cúi đầu đôi giày nhỏ của , đế giày còn dính một chút bùn từ ngoại ô, nhưng lúc đó còn thấm đẫm m.á.u đỏ tươi.

Miên Miên chằm chằm vài giây.

Một lúc , cô bé ngẩng mặt chiếc giường trắng tinh...

Túi lá phong tay cô bé rơi xuống đất, hai con bướm bắt để vui cũng bay mất, cô bé thấy yên giường, cổ tay một vết cắt sâu, đang rỉ máu.

Một giọt, hai giọt... rơi xuống tấm thảm sẫm màu.

Miên Miên vô thức gọi: "Bố... bố..." Tiếng gọi ngày càng lớn, xen lẫn tiếng .

Khi Trương Sùng Quang bước , mặt tái mét.

Hắn quên mất cách thở...

Loading...