Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 726: Ghét bỏ tôi, chẳng phải em cũng rất thích sao?
Cập nhật lúc: 2025-08-12 02:39:00
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh đèn vàng mờ ảo.
Trương Sùng Quang cúi đầu phụ nữ trong lòng. Nếu là ngày thường, cô ắt hẳn lạnh lùng như băng. lúc , đôi mắt mày thanh tú của cô đắm chìm trong dục vọng.
Hắn đê tiện, cũng Hoắc Tây sẽ hận , nhưng còn quan tâm nữa... Chỉ cần họ trở cuộc sống như xưa, dần dần trái tim Hoắc Tây sẽ ấm , thêm đó là một đứa con nữa.
Hoắc Tây, cô yêu trẻ con bao.
Trương Sùng Quang đưa tay nắm lấy bàn tay cô, ngón tay đan chặt . Hắn cố ý khó cô nữa mà thuận theo lòng , cùng cô tận hưởng khoái lạc...
...
Khi kết thúc, gần 10 giờ đêm.
Trong căn phòng ngủ tối om, một chút ánh sáng, bầu khí ngập tràn thở ái ân của nam nữ, chỉ ngửi thôi cũng đủ khiến tim đập loạn nhịp.
Trên tấm ga trải giường lụa đen, Hoắc Tây lưng với Trương Sùng Quang, chiếc chăn mỏng phủ ngang eo. Mồ hôi khô, lý trí cũng trở .
Cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Phía , Trương Sùng Quang chống một tay lên đầu, tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, hỏi với giọng dịu dàng: "Em cảm thấy thế nào?"
Hoắc Tây khẽ cứng .
Một lát , cô kéo chăn dậy, bước phòng tắm và đóng cửa kính .
Vòi hoa sen bật.
Hoắc Tây ngửa mặt lên, để dòng nước nóng xối thẳng lên mặt và cơ thể. Trong làn nước ấm áp , những ký ức ồ ạt hiện về, khiến cô thể trốn chạy.
"Hoắc Tây, em lâu như thế !"
"Nhìn , ngày xưa chúng đều vui vẻ."
...
Những đan xen dục vọng, những khoái cảm thể xác, giờ đây khiến cô buồn nôn.
Dòng nước chảy xuống, Hoắc Tây nhắm mắt, nhớ . Bởi mỗi phút giây khoái lạc trong ký ức, đều như một nhát d.a.o cứa tim cô.
Một cánh tay vòng qua ôm lấy cô từ phía .
Trương Sùng Quang lấy chai sữa tắm, bóp một ít tay. Hắn đặt đầu lên bờ vai mỏng của Hoắc Tây, thì thầm: "Em đang nghĩ gì ?"
"Đừng chạm !"
Hoắc Tây phản ứng dữ dội, cô đẩy , đối mặt với . Vừa mới chuyện vợ chồng, việc tắm chung lẽ mật, nhưng biểu cảm của cô lạnh lùng đến mức thể che giấu sự ghê tởm.
Trương Sùng Quang chằm chằm cô.
Một lát , đưa tay bôi sữa tắm vòi hoa sen.
Dòng sữa trắng hòa bọt nước, chảy xuống cống.
Ngẩng lên, đôi mắt đen của lộ vẻ chế nhạo: "Sao, hưởng thụ xong hối hận?"
Hắn tiến một bước, ép cô tường phòng tắm.
Tấm kính phía nước nóng ấm, lạnh, nhưng quá cứng nhắc khiến cô thoải mái... Hoắc Tây ngẩng đầu , vẫn lạnh lùng.
Vân Vũ
Trương Sùng Quang đưa tay che nhẹ mắt cô, : "Anh thật sự thích ánh mắt của em!"
Hoắc Tây cuối cùng cũng mở miệng: "Chẳng vì cho uống thuốc đó ? Nếu , nghĩ còn cảm giác gì với nữa ? Chỉ cần nghĩ đến chuyện giữa và Tống Vận, thấy buồn nôn cả đời ."
Trương Sùng Quang giận mà còn : "Dù ghê tởm thế nào, em chẳng vẫn ôm mà rên rỉ sung sướng ? Cảm giác ai khác mang cho em ? Không !"
Hoắc Tây lạnh: " nghĩ bất kỳ đàn ông nào cũng hiệu quả như ."
Câu chọc giận .
Hắn nắm lấy cằm cô, hôn, Hoắc Tây chịu.
Cô đẩy , lạnh lùng : "Trương Sùng Quang, đến bây giờ vẫn nghĩ sẽ với ?"
Hắn , chính là nghĩ như .
Hắn : "Chúng quá khứ đẽ như thế, tất nhiên sẽ ở bên . Tống Vận còn tồn tại, cũng sẽ xuất hiện trong cuộc sống của chúng nữa. Hoắc Tây, sẽ tìm cách chữa khỏi tai cho Miên Miên."
Hoắc Tây mà ngỡ ngàng, cô hỏi : "Tai thể chữa khỏi, nhưng trái tim thì ? Trái tim chữa ? Trương Sùng Quang, cho , trái tim c.h.ế.t thể chữa lành ?"
Nói xong, cô lưng , thêm nữa.
Cô lặng lẽ tắm xong.
Khi bước , Trương Sùng Quang lấy khăn choàng quấn quanh cô, lau khô ân cần mặc áo choàng tắm cho cô: "Nếu mệt thì đừng xuống lầu nữa, sẽ bảo giúp việc mang cơm lên. Anh xuống xem Miên Miên."
Hoắc Tây đáp .
Cô gạt tay , tự buộc dây áo choàng.
Trương Sùng Quang cũng quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của cô, tự mặc bộ đồ ở nhà .
Khi rời , Hoắc Tây chống tay lên bồn rửa mặt, hai chân mềm nhũn.
Tối nay Trương Sùng Quang dùng biện pháp an , cô thể sẽ mang thai, huống chi cố ý cô thai... Cô thể con với .
...
Trương Sùng Quang xuống lầu , dặn giúp việc mang cơm lên cho Hoắc Tây, đó đến phòng trẻ em lầu hai.
Trong căn phòng màu hồng nhạt, Miên Miên đến mức ngủ chiếc giường công chúa màu hồng đào.
Người giúp việc thấy Trương Sùng Quang bước , vội dậy từ cạnh giường, bằng tiếng Anh: "Thưa ông, cô bé thương tâm."
Cô lo lắng thêm: "Cô bé cứ ôm lấy một bên tai."
Trái tim Trương Sùng Quang như ai bóp nghẹt.
mặt, biểu lộ gì, chỉ nhẹ: "Cô ngoài !"
Người giúp việc vội vàng rời , khẽ đóng cửa phòng ngủ .
Trương Sùng Quang xuống cạnh giường, kéo chăn đắp cho Miên Miên, tay nhẹ nhàng vuốt má cô bé... Khi ngủ, khuôn mặt cô bé ấm áp, bàn tay nhỏ trắng nõn vẫn ôm lấy một bên tai.
Trương Sùng Quang đưa tay, nhẹ nhàng gỡ .
Hoắc Miên Miên tỉnh giấc.
Cô bé mở mắt, mơ màng bố. Trông dịu dàng... giống như ngày xưa, nhưng Miên Miên còn như nữa.
Ngày xưa, bố cũng đối xử với cô bé và Trương Nhuệ, cũng đối xử với , lúc đó vui.
bây giờ vui.
Miên Miên khẽ chớp mắt, giọng nhỏ nhẹ: "Bố ơi..." Rồi cô bé khẽ: "Bố để về nhà , chắc chắn gặp Trương Nhuệ, cũng gặp ông bà ngoại nữa... Miên Miên sẽ ở với bố, bố để về nhà , ?"
Trương Sùng Quang xong, lòng đau nhói.
Hắn trả lời câu hỏi đó, mà nhẹ nhàng chạm tai cô bé: "Ở đây đau ?"
Miên Miên lắc đầu: "Không đau! Chỉ là con mơ thấy ác mộng."
Miên Miên ứa nước mắt: "Con mơ thấy ôm con, mơ thấy cầu xin cô thả con , sẵn sàng ở ... Bố ơi, bố thích cô nên mới cần nữa ?"
Trương Sùng Quang con gái nhỏ.
Miên Miên càng lớn càng giống Hoắc Tây, đôi mắt mày như đúc.
Hắn khẽ nhắm mắt: "Không ! Bố thích cô đó, bố thích con."
Miên Miên : "Vậy tại bố ở với khác?"
Trương Sùng Quang thể trả lời.
Hắn dỗ Miên Miên ngủ xong mới về phòng ngủ chính.
Trong phòng khách, Hoắc Tây chẳng thiết tha ăn uống, cô chỉ động đũa vài miếng. Khi giúp việc lên dọn dẹp, Hoắc Tây gọi cô , đặt một chiếc đồng hồ kim cương tay giúp việc, khẽ : "Giúp mua một hộp thuốc, cái là của cô, sẽ với ."
Người giúp việc do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-726-ghet-bo-toi-chang-phai-em-cung-rat-thich-sao.html.]
Lương ở đây hậu hĩnh, mà cô còn ông chủ nghiêm khắc. Tối nay, tài xế đuổi việc . Nếu việc cô giúp bà chủ phát hiện, chắc chắn cô thể ở .
chiếc đồng hồ , trị giá ít nhất cũng mười vạn đô.
Hoắc Tây chằm chằm cô , cô tin chắc giúp việc sẽ đồng ý. Quả nhiên, giúp việc do dự một lúc cũng cắn răng gật đầu. Cô sáng mai sẽ lén đưa cùng với bữa sáng, van xin Hoắc Tây đừng tiết lộ là cô .
Hoắc Tây bảo cô yên tâm.
Người giúp việc vội vàng giấu chiếc đồng hồ túi tạp dề trắng, thu dọn khay thức ăn rút lui.
Hành lang bên ngoài dài và sáng đèn.
Trương Sùng Quang ở cuối cầu thang, dựa tay vịn, lặng lẽ hút thuốc, dường như đang chờ ai đó.
Người giúp việc cúi đầu chào: "Thưa ông", định xuống.
Trương Sùng Quang gọi cô .
Người giúp việc giật , đồ tay rơi xuống đất, cô vội cúi xuống nhặt... Chiếc đồng hồ trượt ngoài. Cô định giấu nhưng Trương Sùng Quang cúi xuống nhặt nó lên.
Hắn nhặt lên, nhẹ nhàng xoay chiếc đồng hồ trong tay, chậm rãi : "Đồng hồ là của bà chủ nhỉ! Cô ăn trộm đồng hồ của bà chủ, giờ nên báo cảnh sát đưa cô đồn, tra hỏi xem cô còn lấy trộm thứ gì khác trong biệt thự , may tù mươi năm."
Người giúp việc mặt mày tái mét, vội : "Là bà chủ đưa cho ."
"Bà chủ đưa cho cô?"
Trương Sùng Quang mỉm : "Bà chủ tặng đồng hồ cho cô? Rõ ràng là biện bạch, gọi điện ngay bây giờ..."
Người giúp việc suýt .
Cô còn nghĩ đến chuyện giàu nữa, cũng chẳng quan tâm phản bội bà chủ , cô khai hết: "Bà chủ bảo mua một loại thuốc, thuốc để phụ nữ mang thai."
Cô một cách thận trọng, liếc sắc mặt Trương Sùng Quang.
Cô sợ Trương Sùng Quang đánh bà chủ.
Vì ở đây đều , ông bà chủ vợ chồng bình thường, bà chủ ông nhốt ở đây...
Trương Sùng Quang gương mặt điển trai một chút biểu cảm.
Hắn lật lên lật xuống chiếc đồng hồ kim cương một lúc, bất ngờ trả cho giúp việc, nhẹ: "Đây là bà chủ tặng cô, giữ lấy ."
Người giúp việc vội cảm ơn, nhưng ngay đó do dự.
Ông chủ dễ tính như ?
Trương Sùng Quang cúi mắt, khẽ: "Sáng mai bàn việc của sẽ một lọ thuốc, cô đưa cho bà chủ. Từ nay về cô sẽ phục vụ bà chủ, nếu bà chủ vấn đề gì, cô sẽ chịu trách nhiệm."
Người giúp việc tim đập thình thịch, cô rõ thuốc vấn đề, nhưng cô sợ Trương Sùng Quang.
Cô chỉ thể chọn phản bội bà chủ.
Trương Sùng Quang cho giúp việc lui , về phòng ngủ. Như nghĩ, Hoắc Tây bình tĩnh. Cô mặc áo choàng tắm trong phòng khách, yên lặng sách.
Thực tế, khi ép buộc cô, cô thường im lặng.
Cô cũng gây rối.
Cô thông minh đến mức rằng chống đối chỉ khiến nổi giận.
Trương Sùng Quang đóng cửa , từ từ đến đối diện cô, : "Vừa thấy giúp việc xuống, em ăn mấy. Hoắc Tây, quá gầy yếu khó mà thai, cũng khó giữ."
Hoắc Tây lật sách một cách vô tư, lạnh lùng : " con với , Trương Sùng Quang, , con thì cả đống phụ nữ sẵn sàng sinh cho ! Đen trắng... màu hoa cũng ."
Trương Sùng Quang lấy một điếu thuốc từ hộp bàn, nhưng đặt xuống.
Hắn định bỏ thuốc.
Cuối cùng ngẩng lên, Hoắc Tây khẽ: "Đen trắng... màu hoa, em tưởng tìm heo nái ?"
"Thú vật đôi với súc sinh, còn gì hợp hơn!"
"Mồm mép sắc nhọn, lúc nãy đáng lẽ nên tha cho em, nên em c.h.ế.t mới ."
...
Hoắc Tây chán ghét cãi vã với , cô cúi mắt sách, thực cô xem Miên Miên nhưng lý trí bảo cô nhất nên.
Trương Sùng Quang chằm chằm gương mặt mịn màng của cô.
Có lẽ vì cuộc ân ái lúc chiều, khí sắc Hoắc Tây đặc biệt , thấy khỏi động lòng.
"Hoắc Tây."
Hắn gọi tên cô, nhịn nghiêng hôn lên môi cô, thì thầm: "Chúng bắt đầu ? Đừng luôn tức giận, sẽ đối xử với em."
Hoắc Tây mặt : "Tổng Trương nổi hứng ? Xin hứng, chẳng lẽ nào cũng cho uống thuốc đó?"
Trương Sùng Quang một tiếng, buông cô .
Tối nay, động cô nữa, nhưng khi ngủ Hoắc Tây cứng đờ... Hắn ôm cô lòng thì thầm: "Tối nay động em nữa."
"Tối mai thì ? Anh cũng thể đảm bảo ?"
"Không thể!"
"Trương Sùng Quang, đúng là một tên khốn nạn đến tận xương tủy."
Hắn là như , gì, chỉ ôm cô chặt hơn...
Sáng sớm, Trương Sùng Quang dậy từ sớm, một cuộc họp qua video.
Hoắc Tây chẳng việc gì , cô dậy nhưng cứ ép hôn đánh thức cô, đè cô hôn một hồi lâu... Cô phản ứng gì nhưng một vẫn hứng khởi.
Hôn xong, áp mặt cổ cô, thì thầm: "Bố và Hoắc Doãn Tư, chắc sắp tìm đến ! là ghê gớm, xung quanh biệt thự bố trí công nghệ chống radar cao cấp đấy."
Hoắc Tây lưng , tỏ chẳng hứng thú.
Trương Sùng Quang hiểu rõ suy nghĩ của cô, xoa eo cô: "Dậy , chúng cùng ăn sáng."
Hoắc Tây nghĩ đến giúp việc tối qua, tim đập nhanh.
Cô viện cớ: "Mệt quá, ăn trong phòng ngủ."
Trương Sùng Quang khẽ: "Anh tưởng em thấy là ăn, ngờ vẫn còn ngon miệng."
Nói xong nhanh chóng dậy, phòng tắm.
Một lát , tiếng nước chảy vang lên, Hoắc Tây đang giải quyết chuyện gì đó, cô khẽ cúi mắt... lạnh một tiếng.
Trương Sùng Quang tắm xong, bộ đồ mới, trông phong độ đĩnh đạc.
Hắn cài khuy áo xuống lầu, dặn giúp việc chuyện bữa sáng, đó tự ăn một ít về phòng việc... Khi giúp việc đến lấy thuốc, ngẩng lên ánh mắt lạnh lùng.
Người giúp việc tim đập thình thịch, nhận lọ thuốc, lặng lẽ rút lui.
Trương Sùng Quang giúp việc , gọi điện hẹn một bác sĩ: "... , hôm nay đến lấy 500ml, để ngân hàng m.á.u riêng của ."
Hoắc Tây cần m.á.u của .
Họ từng vì chuyện m.á.u mà cãi vã, đổ máu.
Giờ cô sinh con, dù cô đồng ý, nhưng vẫn chuẩn đầy đủ.
Trong phòng ngủ, Hoắc Tây dậy bàn trang điểm chải tóc.
Người giúp việc đẩy cửa bước , Hoắc Tây thấy cô trong gương, khẽ hỏi: "Mua thuốc ?"
Người giúp việc đặt khay thức ăn sáng lên bàn nhỏ, đó lấy từ trong tạp dề một lọ thuốc nhỏ, giọng run run: "Mua !... Bà chủ đừng là mua, ông chủ sẽ đuổi việc mất."
Hoắc Tây nhẹ: "Sẽ ."
Cô bảo giúp việc ngoài, đợi cô mới lấy lọ thuốc. Trên lọ thuốc nhỏ ghi bằng tiếng Anh liều dùng và công dụng là tránh thai...
Hoắc Tây mở nắp, lớp vỏ bên trong còn nguyên vẹn.
Cô nghĩ ngợi, mở lấy hai viên, nuốt chửng...