Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 724: Trương Sùng Quang, anh điên rồi, buông em ra
Cập nhật lúc: 2025-08-12 02:38:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bầu khí như đông cứng .
Trong gian rộng lớn, chỉ tiếng thở gấp của hai , nhưng chẳng chút đắm say, chỉ thấy ngột ngạt và bức bối.
Từ khi nào,
ngay cả việc vợ chồng mật cũng còn xuất phát từ tình cảm, mà chỉ vì chứng minh cô vẫn thuộc về , chứng minh họ vẫn còn bên , chứng minh họ vẫn thể .
Lời của Hoắc Tây như gáo nước lạnh, dội thẳng từ đầu đến chân Trương Sùng Quang.
Khí thế hừng hực lúc nãy tan biến hết, nhưng vẫn cam lòng... cuống quýt hôn cô, cuống quýt chiếm đoạt cô, đánh thức ngọn lửa đam mê ngày xưa giữa hai .
"Hoắc Tây, từng quan hệ với cô ."
Hắn ôm chặt hình cô, mặt chôn cổ cô, giọng khàn khàn đầy mê hoặc: "Hoắc Tây, em còn nhớ ? Ngày chúng từng hạnh phúc."
Hoắc Tây thể thoát khỏi .
Cổ tay mảnh mai của cô ghì chặt lên đỉnh đầu, thể cũng thế, đè chặt xuống giường.
Cô cảm thấy hổ và ghê tởm, gương mặt thanh tú sang một bên, chôn chiếc gối trắng mềm mại. Giây lát , sự dày vò chậm rãi và cố ý của , cô thốt tiếng tan nát: "Em nhớ!"
"Anh sẽ khiến em nhớ !"
"Hoắc Tây... sẽ để em quên ."
...
Trương Sùng Quang tiếp tục nữa. Hắn chỉ ôm cô, cảm nhận ấm và nhịp tim của .
Phòng ngủ yên tĩnh, Hoắc Tây thể nhúc nhích, buộc chịu đựng .
Cô quan hệ với Trương Sùng Quang.
Lại là ...
Gió mát từ cửa sổ mở rộng thổi , bên ngoài vang lên tiếng vui vẻ của Miên Miên đang chơi bãi cỏ. Từ sự cố, lâu lắm Miên Miên vui như thế. Lúc , cô bé hạnh phúc, cùng với tiếng sủa "gâu gâu" của Tiểu Quang.
Hoắc Tây khẽ rơi lệ, cô cảm thấy thật phi lý.
"Sao ?"
Trương Sùng Quang l.i.ế.m nước mắt của cô, giọng trầm ấm: "Miên Miên vui thế ? Hoắc Tây, chúng bắt đầu nhé? Sau sẽ còn Tống Vận Trương Vận nào nữa... cũng những phụ nữ lăng nhăng khác! Anh với em và Miên Miên, nguyện dùng cả quãng đời còn để bù đắp... Anh sẽ đối xử với em và Miên Miên. Hoắc Tây, đừng lạnh nhạt với nữa."
Hoắc Tây gì, những giọt nước mắt hôn lặng lẽ rơi xuống.
Trương Sùng Quang cho cô uống một viên thuốc ngủ.
Hoắc Tây buộc ngủ vài tiếng, khi tỉnh dậy, cô từ từ mở mắt, ngoài cửa kính, trời tối đen. Nơi ồn ào như thành phố, từ góc chỉ thấy vài ánh đèn thưa thớt.
Nhạt nhòa và lạnh lẽo.
Dưới lầu vọng lên tiếng của Miên Miên, thi thoảng giọng Trương Sùng Quang. Miên Miên khá nhiều, thực từ sự cố, cô bé chịu nhiều nữa. Một bên tai của cô bé rõ, chuyện khó khăn hơn nên cô bé nữa. bác sĩ khuyên cô bé nên nhiều để giảm khả năng ngôn ngữ.
Hoắc Tây lặng lẽ lắng , cô chẳng nhúc nhích.
Cô đang suy nghĩ...
Trong bóng tối, cửa phòng ngủ mở , một tia sáng lọt .
Giường xịch xuống, bên cạnh cô là bóng cao lớn - Trương Sùng Quang. Hắn bật đèn, chỉ dựa ánh sáng mờ nhạt nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hoắc Tây, khẽ : "Chắc em đang nghĩ xem khi nào bố sẽ tìm thấy em, ? Hoắc Tây, khi bố tìm thấy em, chúng sẽ đứa con thứ ba."
Lần chiều nay, đến cùng.
Cuối cùng vẫn cho cô thêm thời gian.
Hoắc Tây lạnh lùng : "Trương Sùng Quang, bệnh cuồng sinh sản ? Nếu đúng thế, bên ngoài hàng đàn phụ nữ sẵn sàng sinh con cho ."
"Anh cần họ, chỉ cho Miên Miên và Nhuệ Nhuệ thêm một đứa em."
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng chạm gương mặt xinh của cô, "Hoắc Tây, với Miên Miên rằng bố hòa hợp, từ nay sẽ sống cùng . Em cũng Miên Miên sự thật chứ?"
Hoắc Tây biểu cảm lạnh băng: "Anh thật là ti tiện."
Trương Sùng Quang nhạt, nụ đầy cô độc: "Ừ, ti tiện, vô liêm sỉ! Hoắc Tây... từ đầu đến cuối, đều yêu em. Chỉ cần em cho cơ hội, chúng vẫn thể như xưa."
Hoắc Tây cúi mắt, nhạt.
Trở như xưa? Giữa họ, trở như xưa?
Cô lệch múi giờ nên ăn, Trương Sùng Quang cũng ép... Đợi đến khi Miên Miên chơi mệt, bế cô bé lên lầu, chuẩn nước tắm và quần áo. Có thể thấy Miên Miên vui.
Chuyện lớn, trẻ con hiểu hết .
Sau khi tắm xong, Trương Sùng Quang đặt cô bé thơm phức lòng Hoắc Tây, cúi thẳng mắt cô, : "Mấy ngày đầu nó quen, vài hôm nữa sẽ để nó ngủ riêng."
Hoắc Tây thèm đáp, cô nhẹ nhàng vuốt ve cô bé trong lòng.
Miên Miên mệt nên ngủ nhanh.
Khi con ngủ say, cô ngẩng mặt lên, ánh đèn vàng mờ đôi mắt dịu dàng của Trương Sùng Quang, khẽ : "Trương Sùng Quang, giờ những chuyện còn ý nghĩa gì?"
Trương Sùng Quang .
Hắn chỉ , buông tay. Chỉ cần buông lỏng một chút, Hoắc Tây sẽ bay , sẽ bao giờ nữa.
Có lẽ cô sẽ gặp cô thích,
và lúc đó, Trương Sùng Quang trong cuộc đời cô, lẽ chỉ còn là một ký ức tồi tệ, là cô nhớ .
Hắn kết cục như , nên dù cô ghét đến tận xương tủy, vẫn kiên quyết như thế.
...
Sáng sớm, khi Hoắc Tây tỉnh dậy, Trương Sùng Quang và Miên Miên còn giường.
Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, ấm áp và dễ chịu.
Hoắc Tây vén chăn dậy, chân trần tấm thảm len trắng tinh, đẩy cửa kính... Cô ngẩn khi thấy cảnh vật bên ngoài.
Ngoài cửa kính, một rừng phong đỏ rực, cùng loại với cây cô từng trồng ở biệt thự hồi nhỏ.
Trương Sùng Quang trồng cả một rừng ở đây.
Vân Vũ
Cô dường như hiểu vì đưa cô đến nơi - chỉ để gợi ký ức, để cô mềm lòng... để giành tình cảm của cô.
Hoắc Tây khẽ nhắm mắt.
Phía vang lên tiếng bước chân nhẹ, đàn ông từ bên ngoài bước thẳng đến lưng cô, định ôm cô từ phía nhưng e dè cảm xúc của cô, cuối cùng chỉ kìm nén : "Đi vệ sinh ăn sáng ! Lát nữa chúng đưa Miên Miên kiểm tra thính lực."
Trước khi Hoắc Tây kịp từ chối, Trương Sùng Quang mỉm : "Miên Miên đang vui đợi em lầu. Hoắc Tây, em luôn yêu thương nó nhất ? Em cũng nó thất vọng đúng ? Miên Miên bây giờ cần một tâm lý định."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-724-truong-sung-quang-anh-dien-roi-buong-em-ra.html.]
Hoắc Tây : "Trương Sùng Quang, khiến em phát ốm."
Trương Sùng Quang nhạt, khiến cô phát ốm mà.
Cô đưa ánh mắt phía rừng phong bên ngoài, khẽ hỏi: "Rốt cuộc gì?"
Trương Sùng Quang vẫn kìm .
Hắn ôm cô từ phía , môi mỏng áp gáy trắng mịn của cô, giọng trầm thấp: "Anh , chúng hãy sinh thêm một đứa con."
Hoắc Tây cảm thấy bất lực.
Ở đất nước xa lạ , cô điện thoại, thẻ ngân hàng, cô chẳng gì cả...
Cô gần như sống sự giám sát của Trương Sùng Quang 24/24.
...
Tình hình thính lực của Miên Miên vẫn khả quan, các chuyên gia nước ngoài tạm thời cũng phương pháp điều trị phù hợp.
Tất cả đều chờ.
Vì con nhỏ, Hoắc Tây thường vẫn chuyện với Trương Sùng Quang, ít nhất là giữ thái độ ôn hòa. khi Miên Miên mặt, cô từ chối giao tiếp với .
Trương Sùng Quang cũng ép cô. Hắn nghĩ, một phụ nữ đổi suy nghĩ thì cần thời gian.
Cô luôn lạnh nhạt với .
Sau nửa tháng đến Geneva, Trương Sùng Quang nếm trải sự thờ ơ của cô. Khi ngủ, ôm cô, chạm cô, nhưng cô chịu. Cô luôn căng cứng ... Có một đêm, kìm , ôm cô từ phía và hôn. Hắn cô tỉnh nhưng đang giả vờ ngủ, chờ buông tay vì chán nản.
Quả nhiên, khi thỏa mãn và nhận Hoắc Tây hề động lòng, buông tay trong thất vọng.
Hắn dừng một cách gượng gạo.
Hắn bình tĩnh 2 phút, bước phòng tắm, lẽ tự giải quyết.
Cô luôn lạnh nhạt như , Trương Sùng Quang liền nghĩ cách chiều chuộng cô.
Ngày 11/11, đường phố nhộn nhịp, Trương Sùng Quang đưa Hoắc Tây ngoài thư giãn. Ban đầu, Hoắc Tây từ chối. Cô ghế sofa trong phòng ngủ, một cuốn tiểu thuyết văn học nước ngoài.
Từ khi đến biệt thự , cô suốt ngày ở trong nhà, ngoài.
Trương Sùng Quang ôm cô từ phía , nhẹ: "Không ngoài xem ? Tối nay náo nhiệt. Từ khi đến đây, em bao giờ. Hoắc Tây... Anh em vui."
Hoắc Tây đặt sách xuống, bình thản : "Nếu em vui, hãy để em và Miên Miên về."
"Không thể!" Trương Sùng Quang lạnh lùng từ chối.
Hoắc Tây cúi đầu sách: "Vậy thôi!"
Trương Sùng Quang khỏi thất vọng, nhưng ngờ Hoắc Tây đột nhiên đổi ý: "Đưa Miên Miên cùng, chắc cháu sẽ thích."
Trương Sùng Quang vốn định đó là hoạt động dành cho cặp đôi, nhưng để cô vui, nuốt lời trong, mỉm : "Tất nhiên, chúng sẽ đưa Miên Miên cùng."
Nói xong, cô với ánh mắt sâu thẳm.
Hoắc Tây gì, cũng đang chờ đợi điều gì. Cô kìm nén sự ghê tởm, vòng tay qua cổ , hôn nhẹ lên môi : "Em sẽ đồ ."
Trương Sùng Quang vẫn chằm chằm cô.
Hoắc Tây khẽ cử động: "Em đồ..."
Chưa hết câu, hôn cô. Nụ hôn đầy dục vọng... Ít nhất là từ lâu Trương Sùng Quang hôn cô như thế, mãnh liệt và cuồng nhiệt như nuốt chửng cô. Thân thể cũng nóng bỏng đến đáng sợ.
Hoắc Tây bản năng đẩy , nhưng cuối cùng cô vẫn hé môi.
Để **.
Nụ hôn kéo dài lâu, đó bế cô lên, đặt lên thành sofa và tiếp tục hôn như thăm dò giới hạn của cô... Váy dài kéo xuống thắt lưng, thỏa mãn tận hưởng cảm giác từ cơ thể cô.
chiếm đoạt cô.
Cuối cùng, ôm cô, đùa giỡn, giọng mang theo sự trêu ghẹo đặc trưng của đàn ông trưởng thành: "Mấy năm kết hôn, dáng em vẫn đổi, vẫn quyến rũ như xưa."
Hoắc Tây dựa vai , cả hai thấy biểu cảm của .
Khuôn mặt cô lạnh lùng, nhưng giọng vô cùng mềm mại: "Không ngoài ? Em sẽ đồ."
Trương Sùng Quang khẽ .
Hắn buông cô, mắt cô. Lúc , biểu cảm của Hoắc Tây trở nên bình thản... quá nhiệt tình nhưng cũng quá lạnh nhạt.
Điều khiến nghĩ, cuối cùng cô cũng mềm lòng chút .
Ngón tay dài của Trương Sùng Quang nhẹ nhàng kéo váy cô lên: "Vậy đợi em ở lầu."
Hoắc Tây mỉm nhạt.
Cô Trương Sùng Quang rời , cánh cửa gỗ ngà khép , ánh sáng đột nhiên mờ .
Cô từ từ dậy, bước phòng đồ.
Trương Sùng Quang hẳn chuẩn từ lâu, nơi chất đầy quần áo của cô, đủ cả bốn mùa... thậm chí cả trang sức cũng sẵn sàng, trông chu đáo.
Hoắc Tây lướt ngón tay qua những thứ đó, khẽ .
Cô chọn một bộ đồ len mỏng, tất đen và giày cao gót, tóc búi cao.
Trông thanh lịch quý phái.
Trong trang sức, cô chọn một bộ ngọc trai, gồm bông tai và một chiếc nhẫn.
Khi trang điểm gương, cô nghĩ, tối nay lẽ cô sẽ thể đưa Miên Miên rời khỏi nơi !
Trong gương xuất hiện thêm một .
Là Trương Sùng Quang!
Có lẽ nụ hôn lúc nãy khiến lưu luyến, gần gũi cô lúc... Hắn đặt tay lên vai cô, cùng gương: "Trước đây em hiếm khi mặc như thế ."
Hoắc Tây nhạt: "Anh thích?"
Trương Sùng Quang cúi xuống, thấy bên trong bộ đồ cô mặc một chiếc áo lót trắng, gợi cảm.
Giọng trở nên nóng bỏng: "Anh nhờ bí thư Tần chuẩn quần áo, nhưng ngờ như thế ... Anh hối hận , nên ngoài ."
Hắn gần như thể tưởng tượng, nếu cởi áo khoác sẽ thế nào.
Hoắc Tây vòng tay qua cổ : "Miên Miên chắc chơi."
Trương Sùng Quang mắt cô trong gương, một lúc khẽ : "Ừ, cháu mong đợi lâu ."