Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 721: Trương Sùng Quang, bây giờ anh hối hận thì đã muộn rồi
Cập nhật lúc: 2025-08-12 02:38:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Sùng Quang thấy sự ẩm ướt nơi khóe mắt cô, lòng đau như cắt.
Anh đưa tay định lau nước mắt cho cô, nhưng Hoắc Tây phản ứng mạnh, ngay lập tức gạt tay , cô lẩm bẩm: "Đừng chạm em... Trương Sùng Quang, đừng chạm em!"
Bởi vì quá kinh tởm!
Ánh đèn trong phòng tắm mờ ảo, hai chằm chằm.
Trong mắt Trương Sùng Quang vẫn còn sự lưu luyến, nhưng Hoắc Tây quyết định buông bỏ tất cả... Sau một hồi im lặng dài, cô khẽ : "Phải, em sẽ đưa Miên Miên và Nhuệ nước ngoài, nhưng với Tạ Quân. Trương Sùng Quang, nếu bận tâm chuyện , em , giờ... thể biến khỏi tầm mắt em ?"
Nói xong, cô nhẹ nhàng kéo chiếc váy ngủ lụa lên.
Thật sự quá hổ.
Phòng tắm yên ắng, bên ngoài phòng ngủ, chiếc giường lớn là nơi những đứa con chung của họ đang ngủ say, đáng lẽ là khí mật, nhưng giữa họ chỉ còn sự xa lạ.
Trương Sùng Quang lùi , dựa bồn rửa mặt.
Anh lấy điếu thuốc hút, nhưng tay chạm túi quần buông xuôi. Anh vợ cũ, đầu tiên giãi bày chuyện giữa và Tống Vận: "Ban đầu chỉ khiến em tức giận, hoặc thử thách em, nhưng ... lẽ vì cuộc hôn nhân quá nhàm chán, mối quan hệ giữa và cô giống như một con tàu thể đầu, thể kéo nữa. Hoắc Tây, từng thích cô ."
Anh chân thành, nhưng Hoắc Tây .
Cô , ngón tay trắng ngần nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, thì thầm: "Chuyện kinh tởm như , cứ giữ mà nhẩn nhá từ từ!"
Trương Sùng Quang để cô .
Anh nắm lấy cổ tay cô, khẩn khoản nơi tai: "Đừng nước ngoài, ?"
Vân Vũ
Câu trả lời của Hoắc Tây là việc cô gạt tay ...
Sáng sớm, cả nhà họ Hoắc tụ tập đông đủ.
Hoắc Thiệu Đình vẫn như ngày, uống ly cà phê đen yêu thích cùng hai lát bánh mì nướng. Ôn Mạn ân cần rót cho ly sữa nóng: "Đã lớn tuổi đừng giả vờ nữa, sáng sớm uống cà phê sợ hại dày ?"
Hoắc Thiệu Đình quan tâm, kiên quyết uống hết ly cà phê.
Cuối cùng, gấp tờ báo và với Ôn Mạn: "À, dạo nhà chuột, lát nữa em bảo giúp việc mua vài cái bẫy chuột nhé. thấy cái lỗ chó vườn là nơi chúng qua , đặt nhiều một chút."
Ôn Mạn hiểu: "Sao, nhà chuột ? Sao em giúp việc gì?"
Hoắc Thiệu Đình khẽ : "Không những , mà còn nhỏ !"
Hoắc Tây im lặng ăn sáng, liền đặt cốc xuống: "Em ăn xong , ba , em đưa Miên Miên và Nhuệ học."
Hoắc Thiệu Đình gọi cô : "Ba sẽ đưa cháu ! Giờ ở nhà , cần vất vả thế."
Hoắc Tây mỉm nhẹ.
Miên Miên Hoắc Thiệu Đình đưa , lập tức thẳng tắp, ăn sạch sẽ phần ăn.
Hoắc Thiệu Đình chiếc bát trống, bất giác nhớ lúc Hoắc Tây còn nhỏ, mỗi khi vui cũng thích ăn hết sạch cơm... Lòng cha trào dâng, đưa tay xoa đầu Miên Miên.
Giống nó quá.
...
Những ngày đó yên bình, Trương Sùng Quang dường như chấp nhận việc Hoắc Tây đưa con nước ngoài. Anh gì thêm, nhưng mỗi tuần vẫn đón Miên Miên và Nhuệ về chơi cuối tuần.
Hai đứa trẻ tuy vẫn còn chút ngại ngùng, nhưng dịu nhiều.
Chiều thứ Sáu.
Trương Sùng Quang họp xong trở về văn phòng, bàn việc lật xem tài liệu của một công ty mới đăng ký ở nước ngoài.
Phải, cũng định nước ngoài.
Hoắc Tây rời , thể giữ cô , thì sẽ cùng cô nước ngoài.
Trương Sùng Quang đang xem, điện thoại bàn đổ chuông. Thấy là lạ, suy nghĩ một chút máy. Đầu dây bên im lặng một lúc lên tiếng: "Trương Sùng Quang, chúng gặp !"
Hóa là Tống Vận.
Trương Sùng Quang nhíu mày, khó chịu : " sẽ gặp cô! Đừng gọi cho nữa, chuyện giữa chúng coi như kết thúc."
Tống Vận kích động: "Trương Sùng Quang, thể tự ý kết thúc là kết thúc? Còn thì ... Tình cảm bỏ tính thế nào? Gia đình đều bạn trai, là sẽ kết hôn."
Trương Sùng Quang châm điếu thuốc.
Giọng lạnh lùng: " từng sẽ cưới cô."
Tống Vận im lặng lâu, chua chát : "Phải , quên mất, trong lòng , vị trí bà chủ nhà họ Trương mãi mãi chỉ Hoắc Tây đúng ? cô cần nữa ."
Nói xong, cô cúp máy.
Trương Sùng Quang lập tức chặn đó, ngón tay thon dài nghịch điện thoại một lúc, gọi đến văn phòng luật Anh Kiệt, chuyển máy cho Hoắc Tây.
Dạo quấy rầy, khi gặp con, Hoắc Tây cũng từ chối.
"Chuyện gì ?"
Giọng Hoắc Tây vang lên từ điện thoại, trưởng thành pha chút khàn khàn, quyến rũ... ít nhất là với Trương Sùng Quang.
Anh dạo cô và Tạ Quân khá thiết.
Thỉnh thoảng cô vẫn đến quán bar đó, Tạ Quân đàn guitar hát tình ca. Anh ghen, nhưng dám nhắc nửa lời mặt Hoắc Tây, sợ cô phản cảm.
Trương Sùng Quang hạ giọng: "Chiều mai đón Miên Miên và Nhuệ về, mang cả Tiểu Quang theo, tắm cho nó."
Chuyện nhỏ nhặt như , cần bàn bạc.
Hoắc Tây hiểu ý , chỉ là chuyện với cô. Cô vạch trần, chỉ nhẹ nhàng : "Em sẽ với ba, cứ trực tiếp đến đón là ."
Trương Sùng Quang lâu gặp cô, khỏi gặp mặt.
Anh nhịn hỏi khẽ: "Sao, em nhà? Lại hẹn bác sĩ Tạ đánh golf cưỡi ngựa ?"
Hoắc Tây nghĩ đến những gì báo chí , mỉm nhạt: "Không liên quan đến tổng giám đốc Trương chứ?"
Nói xong, cô cúp máy.
Xong việc với Trương Sùng Quang, cô thu dọn đồ đạc chuẩn về sớm... Hôm nay Lục U buổi ký tặng sách, mời cô đến xem. Hoắc Tây thương em gái, cô thất vọng.
Vừa thu xếp xong, trợ lý gõ cửa bước .
"Luật sư Hoắc, một cô Tống gặp chị!"
Cô Tống... Tống Vận?
Hoắc Tây ngờ, một cái tên lâu , xuất hiện trong cuộc sống của cô... Cô gặp Tống Vận, vì cô và Trương Sùng Quang còn quan hệ gì, Tống Vận nên là việc của Trương Sùng Quang.
cân nhắc nhiều thứ, cô vẫn : "Mời cô !"
Trợ lý nhẹ nhàng đáp: "Vâng ạ!"
Một lát , Tống Vận bước . Trợ lý còn phân vân nên pha cà phê , Hoắc Tây lên tiếng: "Ra ngoài , đóng cửa ."
Khi trợ lý đóng cửa, Hoắc Tây Tống Vận.
Tống Vận căn phòng việc sang trọng , trong lòng tự tin. Hoắc Tây từ khi sinh quá nhiều thứ.
Cô dựa cánh cửa, bất mãn : " và Trương Sùng Quang..."
Hoắc Tây ngắt lời: "Chuyện giữa cô và . gặp cô chỉ để rằng, nếu cô cảm thấy Trương Sùng Quang phụ bạc cô, thì cô nên tìm chứ đến đây gây rối với ... và ly hôn !"
So với sự bình tĩnh của cô, Tống Vận kích động hơn nhiều.
Tống Vận nhẹ: "Ly hôn? ... các ly hôn , nhưng vẫn thường xuyên đến chỗ chị mà. Anh mượn cớ gặp con để tiếp cận chị, luật sư Hoắc, chị phủ nhận chứ?"
Hoắc Tây ngả lưng ghế da.
Cô quan sát biểu cảm của Tống Vận, một lúc , cô nhẹ giọng: "Hai chuyện với ! Chuyện giữa các , là ngoài tiện can thiệp."
Thái độ nóng lạnh của cô khiến Tống Vận mất bình tĩnh.
Tại ? Tại !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-721-truong-sung-quang-bay-gio-anh-hoi-han-thi-da-muon-roi.html.]
Rõ ràng phụ nữ mặt cô phá tan gia đình, nhưng cô vẫn bình thản, vẫn coi cô gì... Tống Vận lạnh giọng: "Anh gặp ! Nên đành tìm chị!"
Hoắc Tây cảm thấy thật buồn .
Cô đồng ý giúp Tống Vận. Khi cô bảo trợ lý mời Tống Vận về, cô .
ngày hôm , khi Trương Sùng Quang đến đón các con, Hoắc Tây đang ở nhà. Anh đến lúc nắng , Hoắc Tây mặc chiếc váy hoa dài, sofa tạp chí pháp lý.
Cô chăm chú, Trương Sùng Quang bước cô cũng để ý.
Nhà ai khác, các con vẫn ở lầu. Trương Sùng Quang kìm xuống đối diện cô, dịu dàng hỏi: "Sao ngoài? Không hẹn bác sĩ Tạ đánh golf ?"
Câu thoang thoảng vị chua.
Hoắc Tây đặt cuốn tạp chí xuống, ngẩng mặt , một lúc cô mới lên tiếng: "Em cố ý đợi đấy."
Cố ý đợi ?
Trong lòng Trương Sùng Quang chợt dâng lên hy vọng...
Hoắc Tây mỉm nhạt, tiếp tục: "Hôm qua Tống Vận đến văn phòng luật của em. Cô gặp cô , nên tìm đến em! Trương Sùng Quang, chuyện giữa và cô em quan tâm cũng thể quan tâm, nhưng tâm trạng của Tống Vận nguy hiểm. Cô là trêu chọc, nên giải quyết thỏa... Em cô ảnh hưởng đến cuộc sống của em và các con."
Trương Sùng Quang bản năng giải thích: " và cô còn gì nữa."
Hoắc Tây càng nhạt: "Anh cần giải thích với em Trương Sùng Quang. Thực nếu cân nhắc sức khỏe tinh thần của các con, em còn mong hai tình nhân duyên phận đấy."
Cô cầm tạp chí lên tiếp tục : "Miên Miên và Nhuệ ở lầu, lên gọi chúng ."
Trương Sùng Quang lặng lẽ cô, cuối cùng, vẫn dậy lên lầu.
Chủ Nhật, Trương Sùng Quang đưa các con về nhà họ Hoắc, lái xe đến trung tâm thành phố.
Tống Vận mở cửa với vẻ mặt đầy ngạc nhiên và vui mừng.
Cô tưởng tượng như đây, sẽ lao vòng tay , ôm hôn ... dù thực sự gì, cô cũng cam lòng. Không ai cô mê đắm Trương Sùng Quang đến mức nào, mang trong tất cả những gì cô từng mơ ước.
Trương Sùng Quang né tránh.
Anh đẩy cô , bước và xuống ghế sofa, hai tay chống lên đầu gối, đôi mắt đen chằm chằm Tống Vận.
Tống Vận từ từ đóng cửa .
Cô đưa tay vuốt ve chiếc váy , cố gượng : "Anh cuối cùng cũng chịu đến! Là Hoắc Tây với ?"
Trương Sùng Quang lấy từ túi áo một bao thuốc, định châm lửa nhưng ánh mắt dừng ở chiếc áo khoác nam quen thuộc bên cạnh, rõ ràng là đồ để đây.
Tống Vận theo ánh mắt sang, nhạt.
Cô chế nhạo: "Em đang nghĩ gì. Anh chỉ dứt khoát đoạn tuyệt với em để theo đuổi cô , lành với cô ! Trương Sùng Quang, đến đây bao nhiêu , chúng chơi cùng bao nhiêu , em nghĩ cô rõ như lòng bàn tay. Hai tháng... xem, những gì đàn ông và đàn bà nên và nên , đều hết ? Anh nghĩ giữ giới hạn cuối cùng là trong sạch ? Đừng mơ nữa, trong lòng cô , bẩn thỉu từ lâu !"
Tống Vận với vẻ khoái trá, nhưng trong lòng hề thoải mái.
Cô châm một điếu thuốc nữ, cúi đầu hút một dài tự giễu: "Giờ em chẳng còn gì cả, sự nghiệp tan nát, bạn bè đều khinh thường em. , tổng giám đốc Trương ở bên... Tổng giám đốc Trương giờ cũng lưng ? Em nghĩ nỗi lòng còn đắng cay gấp trăm em, bởi vì từng tất cả mà."
Nghe những lời , Trương Sùng Quang lạnh lùng cô.
Không một chút tình cảm.
Giữa họ lúc như hai kẻ thù đội trời chung, chỉ đ.â.m c.h.ế.t đối phương... đàn ông vốn dĩ tình cảm ít hơn phụ nữ, Trương Sùng Quang đến đây chắc chắn là để giải quyết dứt điểm chuyện.
Anh ngửa đầu nhả khói.
Trong làn khói xám đó, nhạt: "Rời khỏi thành phố B về quê, sẽ sắp xếp cho em kết hôn với một . Tống Vận... đây là sự nhẫn nhịn lớn nhất của dành cho em."
Tống Vận sửng sốt: "Anh bảo em lấy khác?"
Trương Sùng Quang dập tắt điếu thuốc, dậy: " đến đây là nhân nghĩa lắm . Tống Vận, đừng thử thách sự kiên nhẫn của nữa! Bí thư Tần sẽ giúp em đặt vé tàu."
Nói xong, bước ngoảnh .
Khi mở cửa, Tống Vận gào thét phía : "Trương Sùng Quang, thích em, đây chấp nhận em?"
Anh dừng , nhạt: "Chỉ chứng tỏ em hiểu đàn ông!"
Tống Vận gục xuống ghế sofa, cô cuối cùng cũng tin rằng Trương Sùng Quang một chút tình cảm nào với . Nếu , nỡ sắp xếp cho cô lấy khác.
Anh thật độc ác!
Đến hôm nay, cô mới thực sự hiểu , nhưng cô cam lòng?
...
Hôm là thứ Hai, Trương Sùng Quang đang họp thì điện thoại liên tục đổ chuông.
Là một lạ.
Sau hơn mười , chịu nổi nữa nên bắt máy. Quả nhiên, đầu dây bên là giọng Tống Vận, giọng cô vẫn mềm mại như : "Em đang ở ga tàu cao tốc, gặp cuối."
Trương Sùng Quang cầm điện thoại, cửa sổ kính.
" sẽ đến! Tống Vận... em đưa em bằng vũ lực ?"
Tống Vận bỗng lên, tiếng chói tai. Khi cô xong, giọng trở nên nhẹ: "Em sẽ gặp em mà! Trương Sùng Quang, em mang theo bảo bối quý giá nhất của , chắc đến gặp em thôi!... Nào, bé cưng, gọi bố ... Trương Sùng Quang thấy , đây là con gái bé bỏng Hoắc Tây sinh cho đấy. Cái khuôn mặt nhỏ xinh xắn , nếu lửa cháy đến thiêu thành một khúc gỗ đen thui thì nhỉ? Anh nghĩ Hoắc Tây phát điên lên ?"
Trương Sùng Quang lòng chùng xuống: "Tống Vận, đừng chuyện dại dột!"
Tống Vận động lòng, cô tiếp tục khẽ: "Sao... sợ hối hận hả? Em cho ... muộn ! Trương Sùng Quang, chọc giận em . Trước đây từng đối xử với em như bảo vật, chúng rõ ràng hạnh phúc, mà bỏ là bỏ em. Em vui, tất nhiên khiến cũng vui, thể chỉ một em đau khổ chứ?"
Đầu dây bên vang lên tiếng Miên Miên yếu ớt gọi "bố".
Trương Sùng Quang tim đập thình thịch.
Anh hạ giọng: "Tống Vận, em yêu cầu gì cũng đáp ứng!"
Tống Vận đến ứa nước mắt: "Yêu cầu gì cũng ? Trương Sùng Quang... em cảm động và vui mừng quá, cuối cùng cũng để ý đến em . em tin ! Giờ đồng ý, lát nữa sẽ tống em tù hoặc viện tâm thần đúng ..."
Điện thoại đột ngột cúp! Tiếng tút tút dài...
Trương Sùng Quang n.g.ự.c phập phồng, lúc bí thư Tần chạy , mặt tái mét: "Căn hộ cháy , chỉ Miên Miên ở trong đó, Hoắc Tây cũng ở trong đó..."
Trương Sùng Quang suýt ngã quỵ.
Điện thoại nhận tin nhắn: [Hoắc Tây dùng mạng đổi lấy mạng đứa bé, tiếc là... sẽ cho cô cơ hội !]
Điện thoại rơi xuống đất, vỡ tan.
Bên ngoài vang lên tiếng xe cứu hỏa, u... u... Trương Sùng Quang lái xe đến đó như thế nào. Khi đến chung cư, lửa cháy ngút trời, ngọn lửa đỏ rực xé toạc bầu trời.
Dưới lầu giăng dây cảnh giới, nhiều cư dân chạy xuống, mặt mũi đen nhẻm vì khói.
Trương Sùng Quang bước xuống xe, lao trong nhưng lính cứu hỏa chặn : "Anh , lửa dập, nguy hiểm!"
Vừa dứt lời, một tiếng nổ vang lên.
Cửa sổ căn hộ tầng cao nhất nổ tung, vô tia lửa b.ắ.n , như một bông pháo hoa khổng lồ bầu trời...
Hoắc Tây...
Miên Miên...
Trương Sùng Quang liều mạng lao , giọng khàn đặc: "Vợ và con gái ở trong đó, để ..."
Lại một tiếng nổ nữa vang lên!
Trương Sùng Quang vẫn cố lao , lúc suy nghĩ duy nhất của là nếu chết... sẽ c.h.ế.t cùng Hoắc Tây.
Cánh tay ai đó giữ chặt.
Rồi một cái tát giáng mặt , đánh cho choáng váng. Khi tỉnh , thấy khuôn mặt nghiêm khắc của Hoắc Thiệu Đình.
Hoắc Thiệu Đình mắt đỏ hoe, ông tát Trương Sùng Quang một cái nữa: "Giờ mày ích gì, chỉ là c.h.ế.t thêm một mạng!"
Lúc , cao vang lên tiếng trực thăng, nước từ máy bay trút xuống...
Làm dịu mát mặt đất.