Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 717: Ly hôn, kết cục của họ còn bi thảm hơn cả sự khó coi (1)

Cập nhật lúc: 2025-08-12 02:38:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ly cocktail đó, Hoắc Tây uống.

Bác sĩ Tạ khuyên cô nên kiêng rượu.

Bác sĩ Tạ là con trai của một gia đình thế gia quen với nhà họ Hoắc, một chuyên gia tâm lý học tiếng ở Mỹ, mới từ nước ngoài trở về, hiện đang việc tại một bệnh viện ở thành phố B.

Quán bar chính là nơi mở, mời Hoắc Tây đến để thư giãn nhưng tuyệt đối cho cô uống rượu. Anh dặn dò cô nhất nên dùng đồ uống chất kích thích, nếu dễ gây chứng rối loạn giấc ngủ.

Một thời gian , Hoắc Tây kết thúc một liệu trình tâm lý tại phòng khám của .

Gần đây, khi rảnh rỗi, cô thường đến đây để thư giãn.

Tạ Quân rằng cô hồi phục .

Hoắc Tây đàn ông đang chơi guitar sân khấu, áo sơ mi trắng quần âu đen, phong cách thanh lịch nhưng vẫn toát lên vẻ trẻ trung. Thực tế, Tạ Quân ngoài 30 tuổi.

Sau hai bài hát, Hoắc Tây quyết định rời .

Trên quầy bar bằng gỗ nguyên tấm màu nâu sẫm, ly cocktail màu hồng nhạt vẫn yên tại chỗ.

……

Cửa bar, một bóng cao gầy đang đó.

Áo sơ mi trắng, quần âu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo gió mỏng màu xanh đen, phong độ và trai, chỉ điều ánh mắt của đó cực kỳ âm u. Người đó chính là Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây ngẩn .

Trương Sùng Quang nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, nghiến răng hỏi: "Hắn là ai? Người mới của em? Bà Trương, em đừng quên chúng ly hôn, em đến đây gặp đàn ông khác mỗi ngày ?"

Hoắc Tây theo phản xạ giật tay : "Anh đang bậy gì ! Anh là..."

Lời của cô Trương Sùng Quang ngắt lời.

Anh kéo cô ngoài, đàn ông trẻ tuổi trong quán bar thấy cô dù chỉ một giây. Anh mở cửa chiếc Land Rover màu đen, đẩy Hoắc Tây trong, thắt dây an cho cô.

"Tốt nhất đừng động đậy!"

Trương Sùng Quang di chuyển nhanh đến mức kinh ngạc, khi cô kịp xuống xe, lên xe và nhấn ga mà thậm chí kịp thắt dây an . Vừa lái xe, thắt dây, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

Xe chạy nhanh, cả hai đều lời nào.

Ánh đèn neon của thành phố liên tục lóe lên lùi dần... giống hệt những thước phim ngược ký ức của họ.

Khoảng mười phút , Hoắc Tây khẽ lên tiếng: "Anh định đưa em ?"

"Két" một tiếng.

Chiếc Land Rover màu đen phanh gấp, dừng bên lề đường, Hoắc Tây đẩy về phía .

kịp định thần, Trương Sùng Quang xoay .

Những nụ hôn vội vã đáp xuống môi, mặt, cằm cô... Anh vồ vập như nuốt chửng cô bụng. Cúc áo sơ mi của cô xé tung, bàn tay lớn của chút nương tay luồn trong, đối xử với cô như thể cô là loại phụ nữ tầm thường.

Hoắc Tây giãy giụa tuyệt vọng.

đè chặt lưng ghế, thể thoát ? Dù cô túm lấy mái tóc đen của giật mạnh, cũng chịu buông . Thậm chí, còn trực tiếp luồn tay trong áo cô, gợi cảm một cách thô bạo.

Hoắc Tây hề chút cảm xúc nào.

Trương Sùng Quang ngẩn , thể, chút phản ứng nào?

Trong lúc đang ngơ ngác, Hoắc Tây đẩy , tát một cái mặt .

Hoắc Tây run run môi: "Sao dám! Anh bẩn thỉu như !"

Trong xe, khí mới còn đầy mê hoặc bỗng chốc tan biến.

Sau một khoảnh khắc im lặng như chết, Trương Sùng Quang dùng lưỡi đẩy nhẹ khoang miệng, cô chằm chằm khẽ khẩy: "Đừng quên trong em đang chảy dòng m.á.u của ! Dù bẩn thỉu thế nào, em cũng dùng mà?"

Hoắc Tây cảm thấy từng thở đều đau đớn.

Đột nhiên, nắm lấy tay cô, kéo cô gần, thở của họ hòa , giọng lạnh lùng: "Chê bẩn, em gì hơn? Bên em chẳng cũng thiếu đàn ông ? Trước đây Bạch Khởi, bây giờ là ai? Là phiên bản thế của Bạch Khởi ?"

Hoắc Tây nhắm mắt : "Anh đủ ? Nếu đủ , em sẽ cho là..."

"Anh quan tâm là ai! Anh cần !"

Trương Sùng Quang đột ngột buông cô , thẳng về phía , một lúc lấy một bao thuốc từ ngăn chứa đồ. Hoắc Tây thấy trong đó một lọ nước hoa, là loại tên "Opium".

Có lẽ, là của Tống Vận để .

Cô cảm thấy buồn nôn, mặt : "Cho em xuống xe."

Trương Sùng Quang cũng thấy lọ nước hoa đó, nhưng chỉ nhạt, cúi xuống châm thuốc hút một sang : "Em cần vội xuống xe, sẽ phiền em nữa, chỉ là vài lời rõ với em."

Trong mắt , Hoắc Tây thấy một chút chán ghét.

Cô đại khái đoán gì, cô bình tĩnh dựa lưng ghế, thản nhiên về phía .

Trương Sùng Quang hút nửa điếu thuốc dập tắt.

Vừa dập tắt thuốc, với giọng nhạt nhẽo: "Em thể khác, tại ? Hoắc Tây, em ly hôn... , chúng ly hôn!"

Bên ngoài, màn đêm đáng sợ như xé nát trái tim .

Hoắc Tây còn cảm thấy đau nữa.

thấy Trương Sùng Quang tiếp tục với giọng điệu thản nhiên: "Chúc mừng em, từ nay em tự do ! Tương tự, cũng tự do, tìm Tống Vận Trương Vận cũng liên quan gì đến em, em tìm Bạch Khởi Chu Khởi... cũng chẳng liên quan gì đến !"

Nói xong, khẩy.

Vân Vũ

Hoắc Tây hít một thật sâu, cô cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất : "! Anh đúng! Từ nay chúng còn quan hệ gì nữa!"

Một tiếng động nhỏ vang lên trong xe.

Cửa xe mở khóa.

Giọng Trương Sùng Quang băng giá chút nhiệt độ, cô: "Bây giờ xuống xe !"

Đêm đầu thu, lạnh lẽo.

Hoắc Tây mặc áo khoác, chân vẫn giày cao gót, nhưng lúc đàn ông còn tâm trí nào để nghĩ đến chuyện nâng niu cô. Anh đuổi cô xuống xe... Hoắc Tây nghiến răng mở cửa.

trong gió lạnh, run nhẹ.

Trương Sùng Quang trong xe, sang cô vài giây... phóng xe .

Màn đêm, con đường dài vô tận, những chiếc đèn vàng như một con rồng dài.

Hoắc Tây định gọi điện, nhưng phát hiện điện thoại bỏ quên xe của Trương Sùng Quang. Cô ngẩn xa xăm, cúi xuống, từ từ cởi giày cao gót.

Chân đau, hóa mặt đường bê tông cứng đến thế.

Giống như cô từng , kết cục của cô và Trương Sùng Quang bi thảm hơn cả sự khó coi...

một trong đêm khuya.

Đôi chân mềm mại nhanh chóng trầy xước, m.á.u đỏ tươi từ lòng bàn chân thấm xuống mặt đường xám. Mỗi bước đều để dấu vết kinh hoàng.

Một chiếc xe từ từ dừng bên cạnh cô.

Tạ Quân đỗ xe, kéo cô : "Em chứng rối loạn đông máu, chảy m.á.u như thế c.h.ế.t ?"

Hoắc Tây thấy , cô nhấc chiếc giày cao gót lên: "Như thế càng thể ."

Tạ Quân hỏi trong quán bar, đoán là Trương Sùng Quang đưa cô , cãi .

Anh đẩy chiếc xe đạp , chỉ yên : "Lên xe! Anh đưa em về bệnh viện, ngoài ... em nhập viện ngay."

Hoắc Tây cũng còn là cô gái nổi loạn nữa.

Cô yên lặng lên yên xe đạp của Tạ Quân, một lúc trời đổ mưa phùn. Tạ Quân từ lấy một chiếc ô đưa cho cô: "Che kỹ !"

Mưa phùn lất phất, thấm đẫm vạn vật trong im lặng.

Tạ Quân thấy tiếng khẽ thở dài từ phía , im lặng một lúc hỏi: "Em yêu , ?"

Hoắc Tây ngẩng đầu bầu trời đêm, khẽ chớp mắt.

trả lời câu hỏi của Tạ Quân...

Đêm đó, cô và Trương Sùng Quang rạn nứt, nhưng cô thấy tin tức về mạng xã hội, chính xác hơn là tin tức về và Tống Vận.

Trong chiếc xe hạng sang, đàn ông dường như say.

Người phụ nữ ân cần chăm sóc , cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trắng cho , và từ chối... Ánh mắt sáng rõ phụ nữ, dường như ẩn chứa một chút dịu dàng.

Cảnh tượng Trương Sùng Quang và Tống Vận bùng nổ mạng xã hội chỉ trong một đêm.

Công ty của Trương Sùng Quang ngay lập tức tay xử lý khủng hoảng truyền thông.

Quản lý phòng PR thẳng thắn tuyên bố: "Tổng giám đốc Trương và phu nhân Trương đây đang trong quá trình tất thủ tục ly hôn... Còn việc cô Tống là bạn gái mới của tổng giám đốc Trương , xin hãy hỏi trực tiếp các bên liên quan."

"Đừng xem nữa!"

Tạ Quân giật tờ báo , mang theo hộp thuốc, đến để băng cho vết thương ở chân Hoắc Tây... Những vết xước tuy nhỏ nhưng sâu, khi uống thuốc tối qua, m.á.u ngừng chảy nửa tiếng, nhưng Hoắc Tây mất khá nhiều máu, khuôn mặt trắng bệch.

Tạ Quân xử lý xong vết thương, dặn dò cô vài điều.

Hoắc Tây xỏ giày : " thể nhập viện, văn phòng luật còn nhiều việc cần xử lý."

lúc đó, cửa văn phòng đẩy mở.

Người bước là Lục U, cùng với Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu... Lục U từ nước ngoài trở về, Lục Khiêm và Minh Châu đón con gái, Lục U quen Tạ Quân nên đến cả gia đình họ Hoắc.

Lục Khiêm và Minh Châu yêu quý Hoắc Tây.

Hoắc Tây là đứa con đầu lòng của gia đình, từ nhỏ cưng chiều hết mực, nhưng khi lớn lên luôn bảo vệ các em, cô giữ hình ảnh chị cả, nhưng mở miệng nghẹn ngào: "Cậu!"

Lục Khiêm chuyện , xót xa vô cùng.

Hoắc Minh Châu còn ôm cô lòng, kiểm tra từng vết thương, ngừng : "Để cô dạy cho Sùng Quang một bài học, sống mà như mất trí ."

Chuyện tối qua, gia đình ai .

Hoắc Tây cũng ầm ĩ, cô dừng , khẽ : "Cháu và chia tay, sớm muộn cũng sẽ ký giấy."

Lục Khiêm và Minh Châu .

Chuyện lớn như , họ dám tự quyết con cái, về bàn bạc với vợ chồng Thiệu Đình .

Lúc , Tạ Quân với vợ chồng Lục Khiêm về tình trạng của Hoắc Tây, lật bệnh án, thở dài: "Vốn dĩ vấn đề gì lớn, nhưng nghĩ tối qua cô kích động, nên nhập viện theo dõi thêm... Uống thêm một liệu trình thuốc nữa!"

Lục Khiêm Hoắc Tây, Minh Châu vuốt ve vết thương chân cô, kìm nước mắt, đây là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của trai cô...

Là đứa con mà trai Hoắc Thiệu Đình yêu thương nhất, tự hào nhất, cũng là đứa con mà chị dâu Ôn Mạn sinh bằng cả tính mạng.

Trương Sùng Quang thể, dám đối xử với Hoắc Tây như ?

Lục U : "Con ở đây với chị Hoắc Tây, bố về nhà mợ , mang hành lý về ."

Vợ chồng Lục Khiêm vốn định bàn bạc, nên đồng ý ngay.

Trước khi , Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu Hoắc Tây: "Đã ở đây !"

Hoắc Tây mỉm nhạt: "Cháu thực sự ."

Sau khi Lục Khiêm và Minh Châu rời , Lục U đỡ Hoắc Tây về phía phòng bệnh, trách nhỏ: "Chân đau như mà vẫn nghĩ đến công việc!"

Hoắc Tây đang định gì đó, nhưng ánh mắt đột nhiên dừng .

Ở cuối hành lang bệnh viện, là Trương Sùng Quang, bên cạnh là Tống Vận.

Anh quả thực đúng như lời , từ nay họ còn quan hệ gì nữa, bên cạnh là Tống Vận Trương Vận, tất cả đều liên quan đến cô.

"Sao ?"

Bên tai vang lên giọng của Tạ Quân, bước từ văn phòng, cũng thấy đối diện.

Không khỏi giật .

Trương Sùng Quang tối qua uống quá nhiều, viêm dày cấp, lúc đó Tống Vận chạy đến chăm sóc , vốn định đẩy cô nhưng nghĩ đến lời với Hoắc Tây, dù là để trả đũa chỉ là cần một bên cạnh, từ chối Tống Vận.

Anh nghĩ, một phụ nữ như bên cạnh cũng hại gì !

Dù cô chỉ tiền của , dù cô thích thì , ít nhất cô lời, ít nhất cô sẽ nghĩ đến khác...

Anh giữ Tống Vận , quản lý PR của phủ nhận chuyện với Tống Vận, tất cả đều do ngầm cho phép.

Anh nghĩ, nên chính thức kết thúc với Hoắc Tây.

giờ đây, thấy bartender trẻ tuổi tối qua, mặc áo blouse trắng, vẻ mặt khác hẳn đêm qua, trông chuyên nghiệp, kiểu giả vờ.

Anh là... bác sĩ?

Tạ Quân cũng đầu gặp Trương Sùng Quang, nhạt nhẽo : " là bác sĩ tâm lý Tạ Quân. Tổng giám đốc Trương, danh lâu... nghĩ tối qua hiểu lầm , luật sư Hoắc là bệnh nhân của ."

Trương Sùng Quang vốn đang ốm, lúc gương mặt càng tái mét.

Anh tin nổi Hoắc Tây... Bệnh nhân?

Hoắc Tây ?

Anh kịp hỏi, Lục U bên cạnh Hoắc Tây bước , khuôn mặt xinh của cô gái trẻ căng thẳng, mắng thẳng mặt: "Trương Sùng Quang, đúng là ! Chị Hoắc Tây trầm cảm mức độ trung bình, điều trị hai ba tháng , còn nghi ngờ chị nuôi trai trẻ! Còn nữa, và cô Tống công khai giấu giếm gì thì tùy, khoe khắp thiên hạ để kích động chị Hoắc Tây? Anh nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, nghĩ đến con cái, ít nhất cũng nên nghĩ đến ân tình nhà họ Hoắc nhận nuôi chứ!"

Lục U nghĩ đến những ngày từng gọi là " Sùng Quang", mắt đỏ lên: " khinh !"

Tống Vận sợ con vịt chín bay mất.

định , nhưng Lục U tát một cái: "Ở đây quyền gì cho cô lên tiếng? Cô thực sự nghĩ chị Hoắc Tây giữ thể diện thì nhà họ Hoắc còn ai ? cho cô , chỉ cần bất kỳ ai trong nhà tay cũng đủ đánh cho cô tơi bời, đàn ông ... của cô, cũng bảo vệ nổi cô ."

Tống Vận tin, hoảng hốt Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang đẩy cô .

Trong mắt giờ chỉ còn Hoắc Tây, run rẩy môi, giọng nghẹn ngào: "Hoắc Tây, em thể..."

Những lời thể thốt nữa.

Hoắc Tây .

Cô cúi mắt, nước mắt lặng lẽ rơi, từ khi trí nhớ đến giờ hiếm khi thấy cô , cô luôn ngẩng cao khuôn mặt trắng nõn, mái tóc xoăn màu nâu nhạt bồng bềnh, vui vẻ gọi : "Trương Sùng Quang..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-717-ly-hon-ket-cuc-cua-ho-con-bi-tham-hon-ca-su-kho-coi-1.html.]

Anh nhớ đến thời thanh xuân, họ cãi đó,

Hoắc Tây cũng .

Lúc đó bối rối , giống như bây giờ, thậm chí an ủi cô thế nào, giải thích với cô ... về tất cả những gì với cô tối qua.

Anh với cô, em thể đàn ông, cũng thể phụ nữ!

Anh với cô, bẩn thỉu nhưng em cũng dùng m.á.u của ?

Anh với cô, từ nay họ tự do, thể tìm mới.

Hoắc Tây... như thế !

Thế giới của Trương Sùng Quang giờ chỉ còn hoang vu... Đầu óc trống rỗng, chỉ còn câu năm xưa với cô: "Hoắc Tây đừng , em thế nào cũng ."

Hoắc Tây từ từ ngẩng mặt, cô thẳng : "Ký đơn ly hôn ."

Trương Sùng Quang thốt tiếng "đồng ý" như thế nào, chỉ khi , trái tim như tê dại... Anh khó nhọc hỏi cô: "Em khi nào?"

Hoắc Tây khẽ chớp mắt: "Khi nào cũng ?"

Trương Sùng Quang nhắm mắt: "Ừ!"

Bên tai, vang lên giọng của Hoắc Tây, nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Vậy là ngay bây giờ!"

Trương Sùng Quang sững .

Bây giờ… Hoắc Tây ly hôn ngay lập tức, chẳng lẽ cô thể chờ thêm một giây một phút nào nữa ?

Cô thật sự chán ghét đến mức ư?

Thấy đờ , Lục U nhịn : “Lúc công khai ngoại tình với cô , thấy do dự? Giờ bộ đa tình như , chính thấy buồn ?”

Trương Sùng Quang liếc cô.

Bình thường, Lục U vẫn sợ , bởi Trương Sùng Quang là lớn tuổi nhất trong các thành viên trẻ của gia tộc. lúc , cô như một ngọn lửa đang bùng cháy, chẳng hề sợ hãi.

Ánh mắt Trương Sùng Quang về phía Hoắc Tây, cô kiên quyết : “Ngay bây giờ!”

Hoắc Tây xong, liền bước thẳng đến thang máy, Lục U vội vàng theo.

Trương Sùng Quang , Tống Vận bên cạnh sợ chịu ly hôn, khẽ : “Thực … tình cảm của hai đến hồi kết, chi bằng…”

Trương Sùng Quang ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu.

Tống Vận dám thêm gì nữa.

Nửa tiếng , tại phòng việc của Sở Tư pháp, Hoắc Tây và Trương Sùng Quang cạnh .

Nhân viên hòa giải định khuyên can.

Hoắc Tây bình thản : “Điều kiện thống nhất, ký tên và thủ tục .”

Nhân viên hòa giải về phía Trương Sùng Quang. Anh nhận vị Trương tổng , chỉ là nhân vật nổi tiếng ở thành phố B, mà còn nổi tiếng phong lưu. Vì một tiểu minh tinh chẳng gì, mà đánh mất vợ xinh giàu

Anh lắc đầu: Đàn ông tiền thật là phá phách!

Trương Sùng Quang Hoắc Tây, trong lòng phạm sai lầm thể tha thứ. Anh quá nhiều lời tổn thương cô, quá nhiều chuyện khiến cô đau lòng. đến giờ phút , vẫn hy vọng cô thể nhớ tình xưa, nghĩ đến các con mà suy nghĩ về cuộc hôn nhân của họ.

Trước ánh mắt của , Trương Sùng Quang khó nhọc mở lời: “Hoắc Tây, đưa em du lịch nhé! Em luôn vòng quanh thế giới ? Chúng cùng thư giãn.”

Một lặng , Hoắc Tây cúi mắt: “Anh nghĩ còn thể như ?”

Cô cầm bút lên, chuẩn ký.

Đầu bút run nhẹ, nét chữ tờ đơn ly hôn cũng mờ .

Trương Sùng Quang nắm lấy tay cô: “Hoắc Tây!”

Hoắc Tây giật mạnh tay , mực đen b.ắ.n lên áo sơ mi trắng của , để vết bẩn thể tẩy sạch… ai để ý đến những vết đen đó.

Hoắc Tây nhanh chóng ký tên, khi ký xong, cô hai giây đẩy tờ đơn về phía Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang chằm chằm cô.

Hoắc Tây đảo mắt sang chỗ khác, giọng cô khàn: “Đến lượt !”

Trương Sùng Quang ký một chút nào, nhưng chính đồng ý ly hôn, chính gì cũng … Hoắc Tây của đang bệnh, thật !

Kỳ lạ , khi sắp ly hôn, những ký ức về cô bỗng ùa về.

Những lời oán trách, những cuộc cãi vã dường như đều biến mất, chỉ còn sự lưu luyến, chỉ còn dùng cả thế giới để đổi lấy một lời tha thứ và một cái ôm từ cô.

Mắt Trương Sùng Quang cay xè, cúi đầu ký tên.

Sau khi ký, hai cuốn sổ ly hôn nhanh chóng trao, họ còn là vợ chồng nữa…

Hoắc Tây bỏ thẳng, một lời.

“Hoắc Tây!”

Trương Sùng Quang theo phản xạ nắm lấy tay cô, nhưng ngay lập tức nhớ họ ly hôn, và cô cũng cực kỳ ghét bỏ, bàn tay cứng đờ buông xuống. Anh theo bóng lưng cô, khẽ : “Dù em tin , từng yêu ai khác, trong lòng chỉ em.”

Hoắc Tây phản ứng lời .

Từ tối hôm qua, khi những lời đó, cô cảm thấy, thêm một chữ với cũng là phí hoài.

Trương Sùng Quang vô cùng thất vọng, Lục U thì chế nhạo: “Ly hôn là nhẹ nhàng cho ! Theo , nên để thối rữa cùng phụ nữ .”

Hoắc Tây bước ngoài, phóng viên vây kín, những câu hỏi dồn dập đổ về:

[Luật sư Hoắc, xin hỏi cô và Trương tổng ly hôn ?]

[Có vì Tống Vận mà cuộc hôn nhân kết thúc?]

[Trương tổng sắp tái hôn ?]

Hoắc Tây mặt mày tái nhợt.

kịp gì, Trương Sùng Quang bước tới, hung hăng gạt bỏ những micro. Phóng viên lợi dụng cơ hội hỏi về tin đồn giữa và Tống Vận:

“Trương tổng, và cô Tống Vận sắp tin vui?”

Trương Sùng Quang lạnh giọng: “Đây là một hiểu lầm, và cô Tống chỉ hợp tác công việc… sẽ còn hợp tác nữa.”

Cả hội trường xôn xao…

Ai cũng , đây là Trương tổng đang tỏ lòng trung thành với vợ cũ, nhưng ly hôn mới tỏ lòng, quá muộn ?

Trong góc, Tống Vận mặt mày tái mét.

Phóng viên là do cô tìm đến, để gây sức ép, nhưng cô ngờ Trương Sùng Quang chút nể mặt, phủ nhận sự tồn tại của cô, còn cắt đứt quan hệ.

hiểu tại , rõ ràng Hoắc Tây cần nữa!

Hoắc Tây lời Trương Sùng Quang, cảm thấy buồn , cô thèm để ý, bước thẳng chiếc xe gia đình Hoắc chuẩn sẵn, Lục U cũng theo

Xe khởi động, lướt qua Trương Sùng Quang.

Họ, một trong xe, một ngoài xe, khác biệt là Trương Sùng Quang ở bên ngoài… Và khi Hoắc Tây qua, cô dù chỉ một giây.

Cuộc hôn nhân của họ, kết thúc như .

Không một lời tạm biệt bảo trọng lịch sự, chỉ còn sự hận thù và khinh bỉ của cô dành cho … Trương Sùng Quang ôm lấy ngực, bước lùi hai bước.

Bí thư Tần chạy đến.

Khi sếp ly hôn, cô chỉ thở dài, rõ ràng họ từng là thanh mai trúc mã.

Cô đỡ Trương Sùng Quang, nhẹ nhàng : “Trương tổng, bệnh viện ngay!”

Ba ngày viện, Tống Vận luôn quấy rối.

Bí thư Tần bước phòng VIP, đặt tập tài liệu xuống, do dự : “Cô Tống vẫn ngoài đòi gặp , Trương tổng… Cô cứ ở đó cũng .”

Trương Sùng Quang mặc bộ đồ bệnh nhân, dựa đầu giường.

Anh trầm ngâm.

Nghe , nhẹ giọng: “Cho cô .”

Bí thư Tần rót cho một ly nước ấm, đặt lên bàn cạnh giường, : “Vâng, sẽ gọi cô ! Một chuyện rõ cũng .”

Nói xong, cô ngoài gọi Tống Vận.

Một lát , Tống Vận đẩy cửa bước , thấy Trương Sùng Quang, cô xúc động, giọng điệu cẩn trọng: “Trương Sùng Quang, chúng …”

Trương Sùng Quang lạnh lùng cô.

Tống Vận ngắm khuôn mặt điển trai của , lòng đầy rung động.

kìm , nghiêng định hôn … Không ngờ Trương Sùng Quang túm lấy mái tóc đen của cô, dùng sức đập đầu cô bàn cạnh giường. Góc nhọn của bàn cắt da trán trắng nõn của cô, m.á.u lập tức chảy ròng ròng.

Cô quên cả đau đớn, sững sờ .

thể tin , đàn ông từng dịu dàng với cô, nỡ lòng .

Trương Sùng Quang bóp lấy cằm cô, giọng lạnh băng: “Anh đừng động đến Hoắc Tây! Em rõ ràng thấy cô vấn đề tâm lý, mà em còn dẫn phóng viên đến cửa Sở Tư pháp kích động cô …”

Tống Vận choáng váng, đó lẩm bẩm:

“Em cố ý!”

“Trương Sùng Quang, rõ ràng chấp nhận em! Anh và cô ly hôn, thử bắt đầu với em? Không thử, sẽ yêu em?”

Trương Sùng Quang đẩy cô .

Anh lấy chiếc quần dài bên cạnh, rút điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.

Làn khói xám bốc lên…

Anh khẩy: “Trên đời , nhiều tình yêu đến thế?”

Tống Vận mặt mày tái nhợt.

Cô cuối cùng cũng hiểu, đàn ông mặt từng yêu cô, cũng từng nghĩ đến chuyện yêu cô… dù chỉ một chút. Anh ở bên cô chỉ để kích thích vợ của , ngoài , chẳng gì khác.

Nhận điều , Tống Vận mặt mày tái mét, nhưng cô bỗng .

Cô nhẹ giọng hỏi : “Là em kích động cô ? Trương Sùng Quang, Trương tổng… ? Ai là khi say rượu về nhà em, rõ là sai nhưng vẫn cho phép em đến gần? Ai là khi cãi với vợ, cho phép em đến bên an ủi? Anh cho em ở nhà , qua đêm chỗ em, dẫn em chơi golf, đưa em đến Hồng Kông cùng du lịch, còn nhớ , lúc tỉnh táo còn hôn em, còn sờ em…”

Nụ của Tống Vận mang chút điên loạn.

“Những bức ảnh và đoạn băng đó, Hoắc Tây xem hết chứ?”

“Anh xem, cô xem xong sẽ cảm thấy thế nào? Có sẽ buồn nôn ?”

“Một đàn ông phản bội lưng, diễn vở đa tình mặt cô , nghĩ thôi thấy kinh tởm!”

Trương Sùng Quang ánh mắt băng giá, chằm chằm cô.

Trong chốc lát, Tống Vận sợ hãi. Cô sự tàn nhẫn của đàn ông , nhưng ngay đó, cô còn sợ nữa. Cô mất hết tất cả, còn gì để sợ?

lạnh: “Thực , em suýt nữa , ?”

Sau khi xuất viện, Trương Sùng Quang trở về biệt thự.

Cùng một nơi, nhưng còn ấm ngày nào. Ban ngày mùi thức ăn, ban đêm tiếng trẻ con… Căn biệt thự trống vắng đến đáng sợ.

Chiều tối, Trương Sùng Quang tựa ban công.

Người giúp việc lên mời ăn cơm, gọi hai thấy phản hồi, Trương Sùng Quang mới dập tắt điếu thuốc, hỏi nhẹ: “Mấy ngày nay, bà về nào ?”

Người giúp việc ngẩn vài giây, mới trả lời: “Dạ ! Bà gọi điện hỏi thăm, khi nào rảnh sẽ về lấy đồ.”

Trương Sùng Quang mà đờ .

Người giúp việc mời xuống ăn, nhẹ giọng: “Không ăn, cứ để đó .”

Người giúp việc gì đó nhưng thôi.

Khi đó rời , Trương Sùng Quang ngước đám mây hồng cuối trời. Ngày , Hoắc Tây thích ngắm hoàng hôn ở đây nhất, nên đặc biệt đặt một bộ sofa ở đây… Anh còn nhớ xem đến tối mịt, trời tối đen, ôm cô, lòng tràn đầy xúc động, chuyện đó với cô ngay tại đây.

Đêm đó gió nhẹ mây bay, thứ dịu dàng đến khó tả.

Hoắc Tây trong lòng , ôm cổ gọi tên cả đêm.

Ký ức như mới hôm qua, Trương Sùng Quang cúi đầu chiếc nhẫn cưới tay, mắt đỏ hoe.

Hôm , Văn phòng Luật sư Anh Kiệt.

Hoắc Tây từ bên ngoài trở về, bước phòng ngoài, trợ lý của cô dậy, do dự : “Luật sư Hoắc, khách đợi cô!”

Hoắc Tây tự nhiên hỏi: “Ai ? Khách hàng mới ?”

Trợ lý cắn môi: “Là Trương tổng.”

Trương Sùng Quang?

Hoắc Tây sắc mặt đổi, trợ lý vốn luôn quan sát biểu hiện của cô, vội : “Nếu cô gặp, sẽ từ chối.”

Hoắc Tây gọi cô : “Bảo đợi ở phòng khách nhỏ.”

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Tây về phòng riêng, sắp xếp tài liệu vụ án , mới đến phòng khách gặp Trương Sùng Quang. Cô nếu gặp, sẽ tìm cách tiếp cận cô ở nơi.

Mở cửa phòng khách, Trương Sùng Quang sofa, ăn mặc chỉnh tề, chiếc nhẫn cưới ngón áp út lấp lánh.

Trên bàn đặt một túi giấy kraft.

Hoắc Tây bước ngay, cô ở cửa, nhẹ giọng : “Trương tổng trông sống nhỉ… Đến phát thiệp cưới cho ?”

Loading...