Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 708: Hoắc Tây, hãy nhớ em là của anh
Cập nhật lúc: 2025-08-12 02:37:13
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh đèn sáng rực, nhưng bầu khí trầm lắng, nó trở nên vô dụng.
Không bao lâu, mắt Hoắc Tây đau nhức, cô mới khẽ thốt lên: "Em và từng quan hệ nào! Trương Sùng Quang, dù tin , em chỉ một thôi!"
Không giải thích, mà là món nợ thể cứ mập mờ mãi.
Trương Sùng Quang nắm chặt tay, từng chữ từng chữ : " và cô cũng ."
Hoắc Tây .
Mắt cô lấp lánh nước mắt, cô Trương Sùng Quang và hỏi: "Anh và cô ? Trương Sùng Quang... cô là cái gì? Bạch Khởi là ở bên em khi sinh Miên Miên, như em trai ruột của em, còn phụ nữ tên Tống Vận là ai, cô chỉ là một kẻ leo lên giường mà thôi!"
Ánh mắt Trương Sùng Quang lạnh băng: "Dù , em quan tâm ?"
Anh tiến từng bước, một nữa giam cô giường, hai tay khóa chặt cơ thể cô, ép sát , chất vấn vợ : "Em động lòng, em thậm chí đang chờ đợi ngoại tình, để lý do chính đáng ly hôn và rời xa ! Bây giờ em kích động, chỉ vì nhắc đến 'cục cưng' của em... nhưng Hoắc Tây, ba năm , c.h.ế.t ba năm , lẽ nên biến mất khỏi cuộc sống của chúng chứ?"
Hoắc Tây ghì chặt.
Cổ tay trắng mịn nổi lên những vết bầm tím, cô cố gắng giãy giụa nhưng chỉ khiến càng siết chặt hơn. Lúc , Trương Sùng Quang thể là tàn nhẫn. Anh bắt đầu hôn cô, bằng một nụ hôn đầy phẫn nộ của kẻ yêu mà .
"Hoắc Tây, hãy nhớ em là của !"
"Em mãi mãi là bà Trương, trong mắt và trái tim em chỉ , hiểu ?"
...
Hoắc Tây thoát , cô tức giận mặt : "Em mãi mãi là chính em! Trương Sùng Quang, em thuộc về ai, càng thuộc về ."
"Vậy ?"
Anh nâng lên, cô với ánh mắt chế giễu. Hoắc Tây cũng , chịu khuất phục.
Hai ai nhường ai.
Trương Sùng Quang, ánh mắt của Hoắc Tây, dùng một tay kéo phăng khóa váy của cô. Hoắc Tây giãy giụa: "Trương Sùng Quang, đang gì ?"
Anh lạnh: "Đương nhiên! Anh đang yêu cầu vợ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!"
Hoắc Tây run rẩy: "Đừng hành xử như một con ch.ó đang động dục!"
Trương Sùng Quang nở nụ lạnh lùng, gần như méo mó và đầy vẻ thỏa mãn khi bạo hành. Anh cúi xuống, thì thầm bên tai cô: "Lát nữa, bà Trương sẽ rên rỉ như một con điếm."
"Trương Sùng Quang, đồ khốn!"
"Nếu dám , ba em sẽ tha cho ."
...
Xoẹt! Chiếc váy rơi xuống đất, ánh đèn trông thật nhơ nhớp.
Ánh mắt Trương Sùng Quang kiêu ngạo dâm đãng. Anh hôn lên cằm cô, nhạo: "Trước đó, sẽ buông tha em !"
Dưới ánh đèn, hai cơ thể quấn lấy .
Đêm khuya, ánh đèn càng thêm lạnh lẽo. Trong căn phòng ngủ xa hoa, âm thanh của đàn ông và đàn bà vang lên... chịu tan biến.
Khi thứ kết thúc, gần 4 giờ sáng.
Trương Sùng Quang lăn xuống, lấy tay che mắt, thở gấp.
Một lúc , sang chuyện với Hoắc Tây.
Cổ tay Hoắc Tây đầy vết bầm, cổ, lưng và đôi chân trắng mịn cũng ngoại lệ. Cô chuyện với chút nào. Dưới ánh mắt của , cô kéo tấm chăn mỏng đắp lên .
Lúc , cô , tắm rửa, cô gì cả.
Cô thậm chí Trương Sùng Quang biến mất khỏi tầm mắt .
Trương Sùng Quang khi thỏa mãn cơn say, rượu tỉnh hẳn. Anh mặc quần dài, nghiêng ôm lấy Hoắc Tây cùng tấm chăn, mặt chôn cổ cô... nơi đó ướt đẫm.
Cô ?
Giọng Trương Sùng Quang đau khổ và khàn đặc: "Hoắc Tây, xin !"
Hoắc Tây đáp bằng cách lưng với . Trương Sùng Quang bóng lưng cô một lúc lâu, cuối cùng dựa đầu giường, lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Trong làn khói mỏng, hỏi một cách khó nhọc: "Ngày mai em thể tảo mộ ?"
Hoắc Tây khẽ nhắm mắt.
Cô trả lời . Chỉ , Trương Sùng Quang phá vỡ rào cản cuối cùng trong cuộc hôn nhân của họ. Trước đây, dù ép buộc, nhưng bao giờ như hôm nay.
Cưỡng h.i.ế.p trong hôn nhân!
Sáng sớm hôm , khi Trương Sùng Quang tỉnh dậy, mí mắt khô rít.
Có lẽ do đêm qua buông thả quá mức, rượu chè cộng với chuyện vợ chồng, cơ thể mệt mỏi thể tả... Chỉ còn một , bên cạnh hẳn dậy từ lâu, vì chỗ nguội lạnh từ bao giờ.
Trương Sùng Quang đờ đẫn cửa sổ.
Những ngọn cây ướt đẫm, hóa trời đang mưa.
lúc , cánh cửa phòng ngủ khẽ mở, lộ khuôn mặt trắng nõn của Hoắc Miên Miên.
Cô bé chạy đến trèo lên **, ôm lấy Trương Sùng Quang ngọng nghịu gọi "Ba". Trương Sùng Quang cúi cô bé... cảm giác như đang thấy một phiên bản thu nhỏ của Hoắc Tây.
Anh đưa tay xoa đầu cô bé, hỏi giọng dịu dàng: "Mẹ ?"
Hoắc Miên Miên bụm miệng : "Mẹ thăm Bạch tiểu bá !"
Nói đến đây, cô bé bỗng buồn bã, gục đầu lên vai ba mà thủ thỉ: "Mẹ cho con theo, nhưng con cũng nhớ tiểu bá lắm mà... Ba, tiểu bá thật sự còn nữa ? Sau tiểu bá bao giờ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-708-hoac-tay-hay-nho-em-la-cua-anh.html.]
Trương Sùng Quang đau đến tê dại cả tim.
Anh gượng gạo nở nụ : "Ừ, tiểu bá đến một thế giới khác ."
Miên Miên ôm chặt lấy , buồn bã vô cùng!
Trương Sùng Quang âm thầm an ủi cô bé một lúc, đến khi cô bé đỡ buồn và chạy ngoài chơi. Sau khi cô bé rời , đờ đẫn một thêm chốc lát, vén chăn dậy, bước phòng tắm.
Trong gương là khuôn mặt điển trai nhưng tàn tạ.
Như một chú gà trống thua trận!
Anh thua một khuất, dù cố ép buộc thế nào, Hoắc Tây vẫn .
Trương Sùng Quang bóng trong gương mà chua chát , đột nhiên đ.ấ.m mạnh tấm gương... tấm gương phong cách châu Âu vỡ tan tành, những vết nứt loang lổ máu.
chẳng cảm thấy đau đớn chút nào.
Nửa tiếng , chiếc xe limousine đen từ từ tiến nghĩa trang ngoại ô.
Vân Vũ
Xe dừng , tài xế định đưa ô cho Trương Sùng Quang, nhưng chỉ khẽ giơ tay lên nhẹ: "Đợi xe!"
Tài xế ngước trời, thôi.
Trong khi đó, Trương Sùng Quang bước sâu nghĩa trang.
Mặt đất ướt nhẹp, những ngọn cỏ non hai bên lấm tấm giọt mưa, chẳng mấy chốc quần áo cũng ướt sũng, nhưng chẳng bận tâm, đôi giày da Ý đen xuyên qua vũng nước, b.ắ.n tung tóe.
Chẳng mấy chốc, thấy ngôi mộ của Bạch Khởi, và đang mộ.
Hoắc Tây mặc đồ đen, quần dài đen cùng áo sơ mi đen, vẫn che giấu những vết thương .
Cô cầm ô, lặng lẽ tấm ảnh bia mộ.
Đó là Bạch Khởi năm 20 tuổi, trẻ trung và đầy sức sống.
Đã nhiều năm trôi qua, Hoắc Tây thậm chí vẫn nhớ như in đầu gặp Bạch Khởi, ánh mắt tuyệt vọng của cô, trong khi m.á.u loang khắp nền nhà - đó là cha , những tự kết liễu đời .
Lúc đó, Hoắc Tây nghĩ, mất cha còn cô mất Trương Sùng Quang, thế là cô đưa tay về phía Bạch Khởi...
Cô trở thành cứu rỗi của !
Những năm Trương Sùng Quang vắng bóng, cô gần như tự tay nuôi dưỡng Bạch Khởi, họ như như tình nhân trọn, cho đến khi Trương Sùng Quang trở về.
Giờ đây, sinh mệnh trẻ trung của Bạch Khởi yên nghỉ nơi .
Hoắc Tây nhẹ nhàng ngắt một bông hoa trắng nhỏ n.g.ự.c áo, đặt bia mộ, ngón tay thon thả lướt qua khuôn mặt trẻ trung điển trai , cô khàn giọng : "Lâu đến thăm em."
Không ai đáp , chỉ thở gấp gáp phía .
Hoắc Tây đó là Trương Sùng Quang, cô , lặng lẽ bên Bạch Khởi thêm chốc lát dậy... đối mặt với , hai giữa mưa lặng lẽ đối đầu.
Một cầm ô, một dầm mưa.
Trương Sùng Quang chợt nhớ , thuở thiếu thời đường tan học cũng mưa, hôm đó Hoắc Tây đến kỳ, liền cởi áo khoác trùm lên đầu cô ôm cô .
Xung quanh đầy , ai nấy đều .
Hoắc Tây ngượng giận, xót dầm mưa, liền gỡ áo trả .
Đến hôm nay, cô chung ô với nữa.
Sau hồi lâu , Hoắc Tây cuối cùng lên tiếng: "Trương Sùng Quang, chúng ly hôn !"
Môi Trương Sùng Quang run rẩy, trong khoảnh khắc , ngoài tiếng mưa chẳng thấy gì... Anh nhưng thốt nên lời.
Còn Hoắc Tây , bước về phía lối nghĩa trang, cô lướt qua .
Giọt mưa rơi ô b.ắ.n lên, lạnh buốt mặt Trương Sùng Quang.
Anh bỗng tỉnh táo, vội nắm lấy tay cô.
"Hoắc Tây, chúng ly hôn!"
Hoắc Tây dừng bước, cô cúi cổ tay đang nắm chặt, đó còn vết bầm do bạo hành đêm qua... mà quên, chẳng nhớ nổi đối xử với cô thế nào.
Còn Tống Vận nữa, phụ nữ mập mờ với .
Trương Sùng Quang theo ánh mắt cô xuống, giọng gấp gáp khàn đặc: "Sau sẽ như nữa! Đêm qua say quá."
Hoắc Tây cúi mắt mỉm nhạt.
Say là thể tùy tiện với phụ nữ khác, say là thể đánh vợ, nếu thì lầm đều thể đổ tại "say" mà thôi.
Cô còn lưu luyến cuộc hôn nhân , dừng một chút khẽ: "Hãy chia tay trong hòa bình! Anh đợi giấy ly hôn gửi đến công ty, nếu vì cổ phiếu công ty định, chúng thể công bố, chỉ cần phân chia tài sản thỏa thuận chỗ ở..."
Cô nghĩ rõ, rút tay bước .
Khoảnh khắc tuột khỏi tay, Trương Sùng Quang theo phản xạ giữ chặt, nhưng rốt cuộc vẫn níu .
Anh theo bóng lưng Hoắc Tây.
Cô bước chậm rãi, màu đen giữa mưa phảng phất vẻ phong thanh vân đạm, dán mắt cô... Bỗng khàn giọng hỏi: "Rốt cuộc em đề nghị ly hôn là vì Tống Vận Bạch Khởi?"
Hoắc Tây dừng bước, cho câu trả lời: "Cả hai!"
Cô rời , để Trương Sùng Quang giữa mưa, mặc cho nước mưa dội xuống... Như nhiều năm , cô sinh quý phái, bất luận lúc nào cũng là công chúa nhà Hoắc, còn Trương Sùng Quang chỉ là thứ cô chọn lấy.
Giờ cô nữa, thể vứt .
Hoắc Tây bước khỏi nghĩa trang, mở cửa xe định lên thì một hình ướt sũng từ phía đè cô xe, gằn giọng đầy bất mãn: "Anh đồng ý ly hôn! Hoắc Tây, em đừng hòng rời xa ."