Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 678: Cố Vân Phàm, Lâu Rồi Không Gặp
Cập nhật lúc: 2025-08-09 17:21:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy cái tên , Cố Vân Phàm khẽ giật .
Một lúc lâu , mới gượng : "Về ! Về cũng ."
Lúc , tro cốt của Cố phu nhân an táng.
Ánh nắng chan hòa, tấm bia mộ nặng nề khép , bức ảnh bia mộ ghi hình ảnh Cố phu nhân thời trẻ đẽ. Cùng với cái c.h.ế.t của bà, tất cả những điều tồi tệ khi còn sống cũng biến mất. Cố Vân Phàm còn chút hận thù nào với bà.
Tiểu Tư Kỳ, đứa con gái nhỏ, nắm tay bố.
Cô bé cúi , ngơ ngác phụ nữ xinh tấm bia mộ... Cố phu nhân với cô bé quá xa lạ, đó là của cô, nhưng nếu thật sự là , tại sống cùng cô và bố?
Những nghi thức dài dòng cuối cùng cũng kết thúc.
Cố Vân Phàm cúi xuống bế cô con gái nhỏ lên, hôn nhẹ lên má, áp đầu cô bé vai. Anh gì, chỉ ôm con.
Đứa bé đúng là con của Cố phu nhân với khác, nhưng Cố Vân Phàm yêu thương nó.
Anh điều tra cha ruột, đó là một sinh viên đại học thêm, ngoại hình ưa , và cũng xem qua báo cáo sức khỏe thậm chí là ba đời của đó, xác định bệnh di truyền.
Tiểu Tư Kỳ cũng ôm lấy bố.
Bên cạnh, Hoắc Doãn Tư và An Nhiên mặc đồ đen, n.g.ự.c cũng đính một bông hoa trắng nhỏ.
An Nhiên cũng khá xúc động.
Hoắc Doãn Tư thì Cố Vân Phàm và cô bé, lắc đầu nhẹ: Từ cái tên Cố Tư Kỳ của cô bé, hiểu, đó là nỗi niềm duy nhất của Cố Vân Phàm! Anh thấy Cố Vân Phàm cũng thật hèn nhát, năm đó kết hôn thì đương nhiên thể kẻ thứ ba, cũng để mắt tới, bây giờ Lý Tư Kỳ vẫn kết hôn, gì mà thể ở bên ?
Chỉ nuôi con là hăng hái! Vô dụng!
Anh sang, thấy An Nhiên mắt đỏ hoe, liền ôm vai vợ.
...
Sau tang lễ, thứ càng trở nên lạnh lẽo.
Cố Vân Phàm đưa tiểu Tư Kỳ về biệt thự nơi Cố phu nhân từng sống. Nơi kể từ cuối bước , gần hai năm .
Không ngờ, thứ vẫn như xưa.
Người giúp việc ở thấy về, vội chạy đến, lẽ sợ đuổi việc nên thái độ hoảng hốt: "Thưa ngài, ngài về !"
Cố Vân Phàm gật đầu nhẹ, đặt con xuống: "Đưa Tư Kỳ vườn chơi một lúc, lên lầu một chút."
Người giúp việc sắc mặt , đoán ý nghĩ của .
Vừa định bế tiểu Tư Kỳ, nhưng cô bé chịu, lóc Cố Vân Phàm: "Bố!"
Cố Vân Phàm lập tức mềm lòng, cúi xuống bế cô bé lên lầu.
Đến phòng ngủ chính tầng hai, Cố Vân Phàm đẩy cửa , bên trong sạch sẽ, sạch đến mức giống ở. Anh , vợ quá cố của nửa năm nay hiếm khi về nhà.
Tiểu Tư Kỳ đầu đến đây, tò mò ngó.
Cố Vân Phàm đặt cô bé xuống, nhẹ nhàng: "Con chơi một một lúc nhé!"
Tiểu Tư Kỳ ngoan.
Cố Vân Phàm ngẩng đầu, đầu giường bằng ngà quý giá vẫn treo bức ảnh cưới ngày xưa. Anh lặng lẽ vài giây, giơ tay gỡ xuống, phủi bụi, đó lấy từ túi áo một chiếc nhẫn cưới.
Sau khi Vương nữ sĩ qua đời, tháo nó từ tay bà.
Đã tình yêu, thì khi bà rời cũng nên giải thoát, nên tiếp tục mang họ chồng.
Còn , cũng dính líu với bà nữa.
Cố Vân Phàm lặng lẽ , cửa phòng tiếng gõ, giúp việc : "Thưa ngài, một thư ký họ Trương gặp ngài!"
"Cho !"
Lời dứt, cửa mở, thư ký của ở thành phố H bước .
Vân Vũ
Tiểu Tư Kỳ nhận cô, vui vẻ chạy đến. Trương thư ký xoa đầu cô bé: "Bố con việc quan trọng, con chơi một nhé."
Sau đó, cô nghiêm túc hỏi: "Cố tổng gọi đến, việc gì cần dặn dò?"
Cố Vân Phàm chỉ chiếc nhẫn cưới và bức ảnh cưới, nhạt: "Xử lý mấy thứ , còn căn biệt thự cũng nhanh chóng giải quyết luôn."
Trương thư ký tình cảm vợ chồng họ , nên cũng ngạc nhiên.
Cô chỉ do dự hỏi: "Những giúp việc ở đây, ngài đưa về thành phố ?"
Cố Vân Phàm quyết đoán: "Họ từng chăm sóc Tư Kỳ, trẻ con quen. Cho họ một khoản tiền để họ ."
Trương thư ký gật đầu: "Vâng, sẽ cố gắng xử lý thỏa."
Cố Vân Phàm dặn dò xong, cúi xuống với tiểu Tư Kỳ: "Lại đây với bố!"
Cô bé lắc lư chạy đến.
Cố Vân Phàm co một chân để cô bé thoải mái, dịu dàng hỏi: "Một lúc nữa con sẽ thành phố B với bố, vui ?"
Tiểu Tư Kỳ mở to đôi mắt đen láy.
Cô bé ngẩng đầu hỏi: "Thành phố B chó con xinh ?"
Cố Vân Phàm "ừ" một tiếng: "Có! Rất nhiều chó con xinh, bố sẽ mua cho con một con."
Tiểu Tư Kỳ dựa cổ , mềm mại như cục bông.
"Có chó con thì con ."
Trương thư ký bên cạnh , nhịn mỉm , đứa bé với Cố tổng.
...
Một giờ , tại sân bay quốc tế thành phố H, một chuyến bay chuyên cơ cất cánh.
Hoắc Doãn Tư và An Nhiên cũng cùng.
Hoắc Doãn Tư tự rót cho một ly rượu brandy, quyến rũ: "Cố tổng đúng là hưởng thụ."
Cố Vân Phàm ghét nhất cái kiểu của , khẽ hừ: "Đừng tỏ như mua nổi."
Hoắc Doãn Tư thấy tiểu Tư Kỳ ở đây, chuyện cũng thoải mái hơn: " chỉ là quan tâm đến tâm trạng của Cố tổng nên chọn cách khiêm tốn, ngờ Cố tổng còn cao điệu hơn ."
Cố Vân Phàm với An Nhiên: "Cái kiểu chuyện mỉa mai như , em chịu ?"
Hoắc Doãn Tư vẫn quyến rũ: "Mỗi một gu."
Hai họ cãi là chuyện thường, An Nhiên đành lấy chăn phòng nghỉ ngủ, mặc kệ họ. Bên trong, Hoắc An An và Cố Tư Kỳ chơi vui, hai cô bé đều hai ba tuổi, hợp .
An Nhiên , tiểu Tư Kỳ gọi "dì".
Rồi đòi chó: "Cháu Trà Sữa! Dì cho cháu chơi Trà Sữa vài ngày ?"
Hoắc An An nhỏ hơn vài tháng.
Cô bé lập tức lên: "Trà Sữa là của cháu!"
An Nhiên buồn bất lực, ai bảo cô khoe khoang với tiểu Tư Kỳ?
Hai cô bé đều là bảo bối bố cưng chiều, tranh giành quyền nuôi Trà Sữa đến đỏ mặt tía tai, nước mắt nước mũi giàn giụa, ai nhường ai, nên hai tiếng đồng hồ thật sự buồn tẻ chút nào.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố B.
Hai gia đình chia tay , đó An Nhiên tiểu Tư Kỳ vì Trà Sữa, suốt nửa tiếng xe.
Hoắc Doãn Tư lái xe về đến nhà.
Lúc ba giờ chiều, biệt thự yên tĩnh một tiếng động. Hoắc An An xuống xe chạy ngay tìm Trà Sữa. Chú chó Great Pyrenees tội nghiệp đang ngủ mơ màng, cô chủ nhỏ ôm chặt đến nghẹt thở.
Hoắc An An lẩm bẩm: "Trà Sữa, luôn ở bên tớ và trai nhé."
An Nhiên và Hoắc Doãn Tư .
Hoắc Doãn Tư bất lực: Đứa nhỏ mặt giống hệt , nhưng tính cách giống Hoắc Kiều và cô Hoắc Minh Châu, đúng chuẩn tiểu thư nhà họ Hoắc, vô tư vô lo.
An Nhiên khẽ : "Em dỗ bé ngủ trưa, nửa ngày chợp mắt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-678-co-van-pham-lau-roi-khong-gap.html.]
Hoắc Doãn Tư gật đầu.
lúc thèm thuốc, liền : "Em đưa bé ngủ, hút điếu thuốc đến công ty một chút."
An Nhiên thương , nhón chân hôn lên cằm , thì thầm: "Tối về sớm nhé."
Xung quanh giúp việc.
Hoắc Doãn Tư buông lời kiêng nể, giọng khàn khàn: "Tối qua đủ ?"
Giọng càng thêm gợi cảm: "Tối về chiều em!"
Anh còn cúi sát tai một câu tục.
An Nhiên thấy khó chịu, vợ chồng với coi như chuyện thường tình. Cô dùng ngón tay thon thả chỉnh áo sơ mi cho : "Đi sớm về sớm."
Hoắc Doãn Tư ánh mắt thăm thẳm, cô thêm vài giây.
An Nhiên dỗ Hoắc An An ngủ, cô bé đồng ý nhưng đòi ôm Trà Sữa.
An Nhiên buồn bực nhưng vẫn chiều theo.
Hai con lên lầu, Hoắc Doãn Tư mới rút điếu thuốc , châm lửa hít một thật sâu.
Mấy năm nghiện thuốc nặng,
nhưng hai năm nay An An, hút ít hẳn, chỉ khi nhịn mới hút một hai điếu. Anh phả làn khói mỏng, ngước mắt lên tầng hai.
Nghĩ đến vợ con, Hoắc Doãn Tư khẽ , dập tắt điếu thuốc chân.
Lên xe, chiếc xe đen sang trọng nhanh chóng rời .
An Nhiên mấy ngày ngủ ngon, ngủ một mạch đến sáu rưỡi chiều. Cô giật tỉnh dậy.
Bên cạnh còn ai.
Ngay cả chó cũng biến mất.
An Nhiên tự vỗ mặt: "Sao ngủ lâu thế nhỉ?"
Cô chợt nhớ , cửa phòng vang lên tiếng bước chân rối rít, một đứa bé và một chú chó.
Hoắc An An mặc váy hoa nhí, khuôn mặt xinh xắn đầy cảnh giác, ôm Trà Sữa nhoài lên giường hét: "Cố Tư Kỳ đến cướp chó !"
An Nhiên sửng sốt.
Hoắc An An chống nạnh, giọng trong trẻo: "Bố bạn đưa bạn đến ăn cơm, nhưng ơi, con thấy bạn định cướp Trà Sữa!"
An Nhiên dậy, xoa đầu con gái: "Họ đến chơi thôi mà."
"Thật ?"
Hoắc An An hỏi , xác nhận Trà Sữa mang , lập tức phấn khích: "Cố Tư Kỳ mặc váy lắm, con từng thấy! con Trà Sữa, bạn ! Với ... ơi, bạn đến nhà chơi ?"
An Nhiên mỉm gật đầu: "Chắc là đấy!"
Hoắc An An vui vẻ: "Bố đang nấu ăn! Bố bảo dậy ! Bố dậy thì tối nay phần thưởng !"
An Nhiên trợn mắt: Hoắc Doãn Tư dạy con kiểu gì thế!
Cô đánh răng rửa mặt xuống lầu.
Quả nhiên, Cố Vân Phàm đưa tiểu Tư Kỳ đến. Có lẽ bố giải thích, cô bé còn ham Trà Sữa nữa, ngẩng mặt tuyên bố: "Chó của em sẽ tên là Cô Ca!"
Hoắc An An trề môi mặt .
Bọn trẻ nghịch ngợm, lớn để ý. An Nhiên tranh thủ bàn công việc với Cố Vân Phàm.
Một lát , Hoắc Doãn Tư bưng món ăn .
lúc chuẩn dọn bữa, một chiếc BMW trắng từ từ dừng cổng. Người bước ai khác chính là Lý Tư Kỳ, cô mang theo một bó hoa và đồ chơi cho trẻ, còn tặng Lâm Hy một cuốn sách tranh .
An Nhiên trong phòng khách thấy, vô cùng bất ngờ.
Cô gặp Lý Tư Kỳ, nhưng... đột nhiên cô đến, mà Cố tổng còn đang ở đây nữa!
Họ hai ba năm gặp chứ?
Hoắc Doãn Tư bày món tôm sốt xoài cuối cùng lên bàn, vợ nhàn nhạt: "Anh mời cô đến, vấn đề gì ? Bình thường em với cô nhất mà?"
An Nhiên thể phản bác.
Cô liếc Cố Vân Phàm, bề ngoài bình tĩnh, nhưng từng trợ lý tín của , An Nhiên rõ cơ thể đang cứng đờ, chỉ là kiểm soát cảm xúc thôi.
ánh mắt thể giấu !
An Nhiên thở dài, dậy đón, cô gần như dám vẻ mặt chấn động của Lý Tư Kỳ.
Hoa rơi đầy đất.
Đồ chơi cũng rơi xuống, cả cuốn sách tranh cũng tránh khỏi...
So với vẻ điềm tĩnh của Cố Vân Phàm, Lý Tư Kỳ cảm thấy thật thảm hại... Cô thực sự ngờ, về đến thành phố B, mất vợ, mà họ gặp nhanh như .
Cô cúi xuống, lóng ngóng nhặt đồ.
An Nhiên cũng xổm, giải thích: "Tư Kỳ, em ... là ý của Doãn Tư."
Lý Tư Kỳ hiểu tính cô, cũng hiểu phần nào Hoắc Doãn Tư, ác ý, chỉ là sự bụng cô dám nhận.
Tay run rẩy thể dừng, một lúc lâu cô mới khẽ : "Hay là em hôm khác đến ."
An Nhiên cô hổ.
Cô nắm tay Lý Tư Kỳ, thì thầm: "Đừng ! Cố tổng dời trụ sở về thành phố B , sống cùng thành phố tránh khỏi gặp . Tư Kỳ... nếu em mất mặt, cứ ngẩng cao đầu dùng bữa tối , tối chị sẽ cùng em."
Lý Tư Kỳ mắt ngân ngấn: "An Nhiên!"
An Nhiên vỗ nhẹ tay cô, khó, nhưng cô tin Lý Tư Kỳ .
lúc , một bóng cao ráo tiến phía , theo là một đứa bé.
Cố Vân Phàm nhặt một nhánh hoa hồng đưa cho Lý Tư Kỳ, tiểu Tư Kỳ cũng đặt món đồ chơi nhỏ tay cô, giọng lanh lảnh: "Chị ơi, đồ của chị rơi nè!"
Lý Tư Kỳ run lên.
Cô ngẩng mặt, ánh mắt dán chặt thể rời, thấy một cô bé xinh đáng yêu... Đó là con của Cố Vân Phàm và vợ !
Lý Tư Kỳ luôn nghĩ rộng lượng.
Cô cũng sẽ so đo với trẻ con.
cô bé mặt gầy nhỏ, ngây thơ đáng yêu, cứ cô chằm chằm, còn nũng nịu: "Chị ơi, em tên Tư Kỳ! Cố Tư Kỳ!"
Lúc , Lý Tư Kỳ dậy.
Nghe cô bé , tay cô run nhiều hơn.
Cố Vân Phàm, đặt tên con với vợ là Tư Kỳ.
Cô ngẩng mặt đôi mắt sâu thẳm của Cố Vân Phàm, ánh mắt khó hiểu, quen thuộc dịu dàng như thói quen của ... Lý Tư Kỳ bỗng , cô cảm thấy mỉa mai.
Giọng cô nhỏ như tắt: "Cố , diễn vở đa tình."
Nói xong, cô cũng thấy vô vị.
Cô cố gắng thật đắn: "Em cũng như Cố , đến khách thôi."
Cố Vân Phàm rõ ràng bình tĩnh hơn, giải thích gì, chỉ cúi xuống con gái... Tiểu Tư Kỳ mặt mũi buồn bã, lẽ vì chị thèm để ý đến .
Cố Vân Phàm cúi xuống bế con, âu yếm xoa đầu bé.
Anh : "Một thời gian nữa, chị sẽ thích con."
Tiểu Tư Kỳ nép lòng bố, vốn cưng chiều, hiếm khi tỏ sợ sệt như .
Lý Tư Kỳ cố ghìm lòng .
trong lòng cũng khinh bỉ chính , so đo với một đứa trẻ. May Hoắc Doãn Tư xuất hiện, ở cửa phóng vẻ ung dung: "Tâm sự ở đây ! Lúc ăn cơm, Cố tổng và Tư Kỳ thể chuyện thoải mái! Hai hình như mấy năm gặp nhỉ! Thời gian trôi nhanh thật, con của Cố tổng giờ cũng chạy lon ton ."