Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 544: Chúng ta liệu có thể có con?
Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:47:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tây run rẩy thành tiếng.
Cô gục đầu xuống, đôi mắt đen láy ẩn chút nước, tựa như một sinh vật nhỏ bé vô tội.
Ban đầu, Trương Sùng Quang chỉ định cô vui lòng.
dáng vẻ của cô...
Hắn gần như nuốt chửng cô bụng!
Dưới sự dày vò ngọt ngào của những khoái lạc, Hoắc Tây gần như quên mất đang ở , cũng quên luôn cả quá khứ, giác quan của cô chỉ còn ba chữ... Trương Sùng Quang!
Mọi thứ dần lắng xuống.
Trương Sùng Quang áp sát tai Hoắc Tây, hôn lên gốc tai mềm mại của cô, giọng khàn đặc: "Em đổ mồ hôi nhiều quá!"
Làn da mịn màng.
Hoắc Tây vẫn hồn, cô thở gấp, thậm chí đôi mắt vẫn thể tập trung.
Trương Sùng Quang nhịn mà hôn cô.
Môi lưỡi quấn quýt, mãi lâu , cô mới tỉnh táo , chống tay lên vai khẽ phản kháng: "Trương Sùng Quang..."
"Anh chê em bẩn!"
Hắn ép sát đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng kiên nhẫn hôn, vài phút cô cuối cùng chịu nổi nữa, nâng lên đáp !
Đêm nay, thật dịu dàng đằm thắm.
Dù thể thực sự trao hết cho cô, nhưng vẫn khiến cô thỏa mãn.
...
Sáng sớm, Hoắc Tây tỉnh dậy.
Trương Sùng Quang còn giường, phòng khách sạn yên tĩnh lạ thường, Hoắc Tây định tìm thì phát hiện một chiếc hộp nhung bên gối.
Một chiếc hộp vuông nhỏ nhắn, tinh xảo.
Hoắc Tây cầm lên mở xem.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hình quả lê, 6 carat, vết cắt hảo lấp lánh.
Hoắc Tây ngắm nghía mãi.
Cô đeo thử ngón áp út, khít.
Cô xuống giường, giơ tay lên ngắm , càng càng thấy thích.
Cô lấy điện thoại gọi cho Trương Sùng Quang.
Có lẽ đang họp, cuộc gọi từ chối, nhưng ngay lập tức nhận một tin nhắn: "Thích ?"
Hoắc Tây giữ kẽ: "Rất thích."
Trương Sùng Quang bên , nhắn: "Luật sư Hoắc thích là ."
Hoắc Tây bận, phiền nữa.
Cô ôm gối lăn qua lăn giường, một lúc nhớ đến đêm qua, tim đập thình thịch.
Trương Sùng Quang giường, thật sự là...
cô thích lắm.
Đàn ông và phụ nữ ở bên , nếu chỉ là tình yêu tinh thần thì thực tế, cô thích chuyện với ...
Hoắc Tây vốn định ở thêm hai ngày.
văn phòng luật một vụ án phát sinh vấn đề, buổi chiều cô vẫn về thành phố B .
Trương Sùng Quang dù nỡ, nhưng cũng giữ cô .
Chỉ là buổi tối, gửi cho Hoắc Tây một tin nhắn.
Là cảnh đêm ngoài cửa sổ khách sạn, ánh đèn thành phố H lấp lánh, tất cả đều thu ống kính.
Hắn còn kèm theo dòng chữ: "Một thật cô đơn!"
Hoắc Tây khi xong việc, về nhà họ Hoắc.
Cô tin nhắn , ngây ngốc hồi lâu, Hoắc Thiệu Đình thấy, liền cầm lấy điện thoại của cô xem, xem xong khẽ : "Toàn mùi yêu đương chua chát!"
Hoắc Tây khẽ mũi: "Ba, ba đang ghen tị với con đấy!"
Hoắc Thiệu Đình đối diện, giúp việc mang sâm đến, ông uống một ngụm mới chậm rãi : "Hình như ba ! Không thì con từ ? Ba cho con , con yêu ba c.h.ế.t sống , ba !"
Hoắc Tây cầm lấy điện thoại, nhẹ: "Mẹ ba quấy rầy mãi mới chịu!"
Hoắc Thiệu Đình phản bác, ngược còn lấy vinh!
Ánh mắt ông dừng ngón tay Hoắc Tây, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, ông dừng hỏi: "Con quyết định đính hôn với Sùng Quang ?"
Hoắc Tây cũng chiếc nhẫn, cứng rắn: "Chỉ là thấy nó thôi!"
Hoắc Thiệu Đình liếc cô: "Mẹ con thành thật hơn con nhiều!"
Dù chê trách vài câu, nhưng trong lòng ông vẫn vui, lẽ giữa hai đứa chút trắc trở nhưng cuối cùng cũng tu thành chính quả, Hoắc Thiệu Đình uống nửa ly sâm lên lầu.
Ông nóng lòng bàn với Ôn Mạn về ngày cưới.
Tốt nhất, trong năm nay tổ chức!
Hôm là thứ Bảy, Hoắc Doãn Tư và Hoắc Kiều đều ở nhà, buổi trưa Lục Thước cũng dẫn Lục Huân và Lục U đến ăn cơm, Lục Huân thai còn nhỏ bụng lộ rõ, nhưng mặt lưng Lục Thước đều chăm sóc cẩn thận.
Hoắc Doãn Tư vốn thích trêu chọc .
Nói vài câu chua ngoa!
Lục Thước cũng tức, với Hoắc Thiệu Đình: "Thực Doãn Tư cũng 25 tuổi , cũng đến tuổi kết hôn !"
Hoắc Thiệu Đình con trai.
Trước giờ, ông chỉ chăm chăm Hoắc Tây, từng để ý đến thằng nhóc !
25 tuổi !
là đến tuổi kết hôn , ngay lập tức, Hoắc Thiệu Đình định bụng sẽ tìm cho nó một cô vợ , nó lo thì bố lo thôi!
Hoắc Doãn Tư liếc Lục Thước: là âm hiểm!
Lục Thước: Có qua mà.
Ôn Mạn thấy sự đấu khẩu của bọn trẻ, khẽ : "Ăn cơm ! Lục Thước, Lục Huân thai, con cạnh chăm sóc cô ."
Lục Thước kính trọng bà, vội vàng đồng ý.
Trong bữa ăn, Lục Huân gần như Lục Thước gắp đầy đĩa, cô chút ngại ngùng, huống chi bây giờ họ đang là khách trong nhà !
Lục Thước gắp thức ăn: "Đang nghĩ gì ! Nghĩ lung tung nữa sẽ mời mợ tự chăm sóc con đấy!"
Lục Huân dám nửa lời.
Mắt ngân ngấn lệ.
Hoắc Tây nhịn lên tiếng: "Lục Thước, đúng là bắt nạt khác! Cứ thấy Lục Huân nhút nhát là bắt nạt!"
Lục Thước tự nhiên : "Anh đang yêu chiều em mà!"
Cả bàn ăn, mà phát ngấy!
Hoắc Thiệu Đình cảm thấy già , còn tác dụng nữa, lời ngọt ngào thật sự bằng lũ trẻ !
Ông nghĩ, Lục Thước đúng là con ruột của Lục Khiêm.
Năm đó, Lục Khiêm chính là dựa cái miệng , dụ dỗ em gái bảo bối của ông.
Lục Thước chẳng thua kém cha chút nào.
Hoắc Tây quý Lục Huân, bữa ăn mấy cô gái phòng nhỏ uống tán gẫu, Hoắc Kiều tài gì khác, chuyên pha những thứ kỳ lạ cho uống, thua kém gì ngoài tiệm.
Ly của Lục Huân càng gì kích thích, phù hợp với bà bầu.
Cô mặc đồ thoải mái, nhấm nháp từng ngụm, dáng vẻ vẫn nhẹ nhàng yếu ớt.
Hoắc Tây mà thèm thuồng.
Phụ nữ thai, đều như thế , cô thấy Lục Huân so với hơn nhiều.
Cô đột nhiên... cũng một đứa con!
Trương Sùng Quang dường như lắm, cô chuyện với , nếu kết hôn thì quan niệm hai thống nhất, thì phiền phức dứt.
Hoắc Tây chìm suy nghĩ...
Khi còn ai xung quanh, Hoắc Doãn Tư bước , nhẹ nhàng gõ cửa vài cái.
Hoắc Tây ngẩng mặt lên: "Doãn Tư!"
Hoắc Doãn Tư mỉm bước , xuống đối diện cô, tự rót cho một tách hoa, uống từng ngụm chậm rãi.
Hoắc Tây , cảm giác điều .
Quả nhiên, khi uống xong, Hoắc Doãn Tư hỏi: "Anh Thẩm Thanh Liên cũng ở thành phố H, em yên tâm như ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-544-chung-ta-lieu-co-the-co-con.html.]
Hoắc Tây nhẹ: "Không thì ? Lại trói đàn ông thắt lưng ?"
Năm đó, cô bay sang Mỹ để níu kéo, bây giờ càng chuyện đó.
Cô thích Trương Sùng Quang, nếu cũng thích cô, sẵn lòng trung thành thì họ sẽ đến cuối cùng. Ngược , ép buộc cũng vô ích.
Hoắc Tây cũng thử thách đàn ông gì!
Chuyện đó thật vô vị.
Hoắc Doãn Tư gật đầu: "Cũng ! Huống chi như Sùng Quang ca, dù trói cũng giữ , chi bằng thả tự do!"
"Gì mà thả tự do!" Hoắc Tây bật .
Cô uống cạn ly matcha, dậy: "Được , em về đây!"
Hoắc Doãn Tư nhíu mày: "Một lát nữa là ăn cơm !"
Hoắc Tây cầm áo khoác lên: "Tí nữa khách hàng hẹn gặp, đột xuất đấy! Tổng giám đốc Hoắc, luật sư như tổng giám đốc, nghỉ là nghỉ!"
Cô cửa.
Hoắc Doãn Tư gọi cô , nghiêm túc : "Chị, thật chị cần vất vả như !"
Hoắc Tây xong, khẽ giật .
Một lúc , cô cúi mắt nhỏ: "Ba vì gia đình mà từ bỏ nghề luật sư! Em cũng thích luật sư, Doãn Tư... Em từ bỏ, dù vất vả một chút."
Bởi vì mỗi khác gọi cô là "luật sư Hoắc", cha cô - Hoắc Thiệu Đình - đều vui.
Doãn Tư lặng lẽ cô, gì.
Hoắc Tây mỉm : "Thôi đừng sến súa nữa! Em đây!"
Hoắc Tây thật sự gặp khách hàng, bận rộn cả buổi, khi về đến căn hộ là 9 giờ tối. Trương Sùng Quang gọi hai cuộc nhưng cô bắt máy ngay, mà cửa kính căn hộ, lặng lẽ suy nghĩ.
Có lẽ cô thật sự kết hôn .
Cô cũng con.
Một bé Sùng Quang, hoặc một bé Hoắc Tây, dù là ai chắc cũng đều đáng yêu!
Hoắc Tây cầm điện thoại, nhắn tin: "Khi nào về? Trương Sùng Quang, em nhớ một chút đấy."
Bên trả lời ngay: "Còn ba ngày nữa!"
Hắn cũng nhớ cô!
Hoắc Tây tin nhắn một lúc lâu, đặt điện thoại xuống, về phía đông.
Cách hàng ngàn cây , Trương Sùng Quang đang ở nơi đó.
Cô nhịn , nhắn: "Hôm nay Lục Thước dẫn Lục Huân về nhà, bụng cô to lắm nhưng em thấy cô ăn nhiều ghê!"
Ở thành phố H, Trương Sùng Quang lặng lẽ tin nhắn.
Rất lâu , vẫn trả lời.
Hắn hiểu Hoắc Tây, cô tức là đang con. nhất họ nên con, hơn nữa ... triệt sản !
Mãi , mới nhắn : "Bữa trưa chắc ngon lắm."
Hoắc Tây chờ đợi hồi lâu, tin nhắn mà khỏi thất vọng!
cô là phụ nữ, thể trực tiếp với : "Trương Sùng Quang, chúng kết hôn , chúng con !"
Cô trằn trọc cả đêm.
Trương Sùng Quang cũng thao thức suốt đêm.
Hắn suy nghĩ suy nghĩ lời của Hoắc Tây, cân nhắc khả năng... nhưng cuối cùng vẫn kiên định chọn sự an của cô.
Mấy ngày , Trương Sùng Quang trở về.
Hắn báo cho Hoắc Tây đón, chiều tối đến thẳng căn hộ của cô, nấu bữa tối.
Hoắc Tây về sớm, 7 giờ.
Vừa bước , Trương Sùng Quang đè cô tường hôn say đắm. Hoắc Tây thì thào: "Em còn cầm cặp nè!"
Hắn cầm lấy, vứt sang một bên.
Rồi bế cô lên, thẳng phòng ngủ. Váy, tất da, giày cao gót của cô rơi xuống sàn, áo sơ mi trắng của cũng phủ lên .
Hoắc Tây cảm thấy bình thường, như nhịn lâu lắm .
Vừa cuộc như lấy mạng .
Cô kìm mà ôm chặt cổ , cắn nhẹ vai , giọng rời rạc: "Anh ?"
"Nhớ em!" Giọng cũng khàn đặc.
Vừa hôn cô, khiến cô thỏa mãn.
Hoắc Tây dài gối, mắt lên đàn ông phía . Khi đắm đuối, khuôn mặt đàn ông nào cũng , chút dữ dội, méo mó vì đam mê, nhưng chính điều đó càng quyến rũ.
Hoắc Tây khẽ vuốt sống mũi , thì thầm: "Nghe sống mũi cao thì... lợi hại!"
Trương Sùng Quang cúi xuống hôn cô.
Giọng trầm khàn, cực kỳ gợi cảm: "Vậy lợi hại ?"
"Tạm !"
"Chỉ tạm thôi?"
Trương Sùng Quang nâng cô lên, hôn say đắm như nuốt trọn.
Một trận chiến khiến Hoắc Tây mất nửa linh hồn!
Sau đó, hâm đồ ăn, cô bẹp giường dậy nổi, nghĩ thầm: Sức lực của đàn ông 30 tuổi thật là biến thái! Hơn nữa rõ ràng thỏa mãn, tối nay chắc chắn còn tiếp tục!
Hoắc Tây nghĩ , chỉ đá khỏi nhà.
Bỗng cô nhớ , dùng biện pháp an .
Chẳng lẽ, Trương Sùng Quang cũng con?
Hoắc Tây mặc vội chiếc áo sơ mi, bước ngoài. Trương Sùng Quang vẫn đang bận rộn, cô ôm eo từ phía , thì thầm: "Lúc nãy... chúng liệu thể con?"
Trương Sùng Quang giật .
Hắn chợt nhớ triệt sản nên cần dùng biện pháp nào, nhưng Hoắc Tây , cô tưởng thể mang thai.
Nếu sự thật, cô sẽ thất vọng bao?
Cô sẽ tự nghi ngờ bản , thậm chí hối hận vì đoạn tình .
Bởi nếu kết hôn với khác, cô vẫn cơ hội sinh con khỏe mạnh!
Trương Sùng Quang suy nghĩ một lát, , nâng mặt cô lên hôn nhẹ: "Chắc là ! Hôm nay vẫn trong ngày an của em mà."
Hoắc Tây hỏi: "Nếu là ngày nguy hiểm, ?"
Trương Sùng Quang : "Nói như thể chúng chuyện chỉ để con ! Sao... con ?"
Hoắc Tây ngượng!
Nếu giờ cô "", chẳng là đang hăm hở kết hôn với ? Thật mất mặt.
Trương Sùng Quang xoa đầu cô: "Chúng mới yêu , hãy tận hưởng hai năm thế giới riêng , ?"
Vân Vũ
Hoắc Tây nghĩ cũng .
Họ mới bên , cưới, nghĩ đến con cái gì!
Tính cô đơn giản, nghĩ thông là quấn lấy , đùa giỡn với .
Trương Sùng Quang mắt mày dịu dàng: "Nếu cứ quấn lấy thế , chúng phòng thêm vài trận nữa, đúng lúc đủ."
Hoắc Tây đỏ mặt: "Anh thật là vô liêm sỉ!"
"Liêm sỉ thì vợ? Hơn nữa, năm đó em kéo về nhà ? Rõ ràng là em ý đồ với ." Hắn bóp mũi cô: "Nhỏ tí dám nghĩ chuyện phiếm, luật sư Hoắc, năng lượng lớn thật đấy!"
Hoắc Tây ôm eo , ngẩng mặt lên : "Vậy bây giờ đang lấy báo đền ân nghĩa ?"
Trương Sùng Quang bật .
Một lúc khi ăn tối xong, bế cô thẳng phòng ngủ, đóng cửa .
Và bắt đầu "báo ân"!
Một hai còn , đến thứ năm, dù ham đến mấy cũng chịu nổi. Giọng Hoắc Tây đổi: "Trương Sùng Quang, xong ?"
"Chịu khó thêm chút nữa!" Mồ hôi lấm tấm trán .
Hoắc Tây thật sự chịu nổi, cô ôm cổ hôn, khẽ gọi hai tiếng: "Anh trai..."
Quả nhiên, đàn ông xong liền mất kiểm soát...
Trong phòng ngủ, khí ngập tràn ẩm nồng nàn. Trương Sùng Quang tỉnh , hôn nhẹ môi cô, thì thầm: " là đồ xa!"
Hoắc Tây úp mặt cổ , nũng nịu: "Hơi đau một chút!"