Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 460: Đã lâu rồi họ không có cảm giác này
Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:27:12
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm , Hoắc Thiệu Đình đến công ty của Lục Khiêm.
Anh ký một bản hợp đồng bất bình đẳng.
Sau khi ký xong, Lưu thư ký "thổ huyết" báo cáo với Lục Khiêm.
Lục Khiêm cũng thực sự đau lòng.
Tiền bạc thứ , dù ở trong tay Thiệu Đình trong tay , thực cũng chẳng khác là mấy.
đàn ông vốn dĩ hiếu thắng.
Hoắc Thiệu Đình chỉ dùng vài bữa ăn mà "cướp" của mấy tỷ, nghĩ cũng thấy đáng "thổ huyết".
Lục Khiêm ủ rũ suốt mấy ngày.
Minh Châu đến thăm, thỉnh thoảng ánh mắt cô chút khác lạ. Minh Châu đưa tay sờ lên mặt : "Em thế?"
Lục Khiêm cân nhắc một chút, hỏi: "Ký ức lúc nhỏ của em đầy đủ ?"
Minh Châu cảm thấy thật nhàm chán.
Cô cúi đầu xem kịch bản, trả lời nhẹ nhàng: "Đầy đủ."
Lục Khiêm sờ sờ cằm: "Vậy cách trí tuệ lớn thế, hợp lý chút nào!"
Minh Châu ngốc.
Cô liên tưởng đến chuyện tối qua chị dâu kể, lập tức hiểu .
Lục Khiêm đang chê cô đây!
Cô gập kịch bản , nở một nụ gượng gạo: "Xem bệnh của khỏi ! Được thôi, đúng lúc đoàn phim đang khẩn khoản mời em , em sẽ thu xếp và chiều nay lên đường."
Minh Châu là , giống đùa.
Tay cô nắm lấy tay nắm cửa.
Một bàn tay ấm áp phủ lên tay cô, cô cảm nhận một hình cao lớn áp sát lưng.
Lục Khiêm nhẹ nhàng khóa cửa .
Cách một tiếng, cửa phòng bệnh khóa.
Trong căn phòng bệnh rộng lớn, yên tĩnh chỉ còn tiếng thở của hai .
Một lúc lâu , Minh Châu khẽ : "Lục Khiêm, buông em ! Giữa chúng qua cái thời dùng chuyện giường chiếu để giải quyết vấn đề !"
Lục Khiêm khẽ .
Ngón tay dài thon nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, áp sát tai cô thì thầm: "Sao em ?"
Minh Châu chút bối rối.
Anh áp sát cô như thế, ai cũng hiểu gì!
Lục Khiêm hôn nhẹ lên gáy cô một lúc, nhỏ êm ái: "Ở với ! Anh sẽ xuất viện cùng em đến thành phố W, đợi em xong chúng cùng về, ?"
Anh hạ như thế,
Minh Châu động lòng là giả!
cô cũng điều khiển nữa. Dù từ bỏ ý định đến thành phố W, nhưng tối nay cô ở đây. Bầu khí quá mơ hồ, Lục Khiêm vẫn còn bệnh, thể tùy tiện .
Vì , cô chỉ ở một lúc về căn hộ của .
Các con đang ở biệt thự nhà họ Hoắc.
Minh Châu hiếm khi thời gian cho riêng , cô thư giãn một chút.
Cô gọi đồ Tây và mở một chai rượu vang đỏ.
Trong căn hộ, bản nhạc cô yêu thích của một nữ ca sĩ Pháp đang phát.
Khi bàn ăn, nhấp một ngụm rượu, cô chợt nhận lâu lắm thư giãn như thế .
Tình cảm của Lục Khiêm,
Hai đứa con,
Cuộc sống của cô xoay quanh những thứ đó,
Giờ yên nghĩ , lẽ đó là lý do cô kiên quyết đóng phim, để bản bận rộn hơn, để ít nghĩ đến Lục Khiêm hơn.
Thì , thoáng chốc nhiều năm trôi qua.
Cô ngoài cửa sổ,
Thành phố ngập tràn ánh đèn neon rực rỡ.
Đột nhiên, cô còn cảm thấy khó chịu trống vắng nữa. So với tình yêu, vẻ chỉ cần Lục Khiêm còn sống cũng đủ khiến cô thư thái, để cô thể uống một ly rượu như thế .
Khiến cô cảm thấy vẫn đang sống .
Mắt Minh Châu ướt nhẹ...
Vân Vũ
Chưa bao giờ cô cảm nhận rõ ràng ý nghĩa của Lục Khiêm với như lúc !
Cũng bao giờ cô tỉnh táo đến thế,
Dù gặp một , một thứ gì đó, nhưng tuổi tác và trải nghiệm cho cô sự kiềm chế và kín đáo.
Chuông cửa vang lên.
Minh Châu tưởng là đồ ăn giao tận nơi, mở cửa thì sửng sốt.
Lục Khiêm cửa.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen, lịch lãm và đĩnh đạc.
Ngoại trừ khuôn mặt tái.
Anh cầm một bó hồng đỏ và một xô đá, bên trong là một chai rượu vang năm cực kỳ quý.
Dường như ngửi thấy mùi rượu cô,
Lục Khiêm mỉm : "Có thể thử chai ."
Minh Châu mất một lúc mới hồn, cô nhận lấy hoa và mời Lục Khiêm nhà.
Cô theo Lục Khiêm nhiều năm, hiếm khi tặng hoa cho cô.
Lúc đầu coi cô như trẻ con,
Sau , chỉ là sự chăm sóc kiểu gia đình, thường là một bữa cơm nóng một đĩa trái cây.
phụ nữ nào thích hoa?
Cô cúi xuống hít một thật sâu, chân đá cửa đóng , nhưng miệng thì ngược: "Anh còn bệnh, bác sĩ cho ngoài?"
"Trốn đấy."
Lục Khiêm đặt xô đá lên bàn ăn, tự nhiên thấy đồ Tây và nửa ly rượu.
Ánh mắt sâu thẳm.
Minh Châu cắm hoa xong, : "Anh ăn cùng một chút ?"
Lục Khiêm ăn thử một chút đồ cô đang ăn.
Đồ của khách sạn năm , vị cũng tạm .
đồ Tây ăn nhiều, Lục Khiêm xắn tay áo lên, hỏi cô: "Trong tủ lạnh rau , vài món."
Minh Châu nhẹ nhàng chạm hoa, : "Anh đến đây chỉ để nấu ăn thôi ?"
Lục Khiêm .
Anh bếp, một lúc vang lên tiếng mở tủ lạnh.
"Anh ăn cùng em một bữa, nhưng cô Hoắc chiều lòng, đành mạo đến đây ."
Minh Châu giỏi nấu ăn.
Nguyên liệu trong nhà đều do giúp việc chuẩn , khá đầy đủ.
Lục Khiêm lấy vài thứ.
Chưa kịp , ai đó ôm từ phía , ngây .
Minh Châu áp sát lưng , thì thầm: "Đừng để ý đến em, chắc là do em uống rượu thôi."
Anh buồn bất lực.
Ý cô là, uống rượu xong gì thì , ngày mai sẽ nhận ?
khí đang , Lục Khiêm phá vỡ.
Minh Châu cũng .
Từ lễ cưới tan vỡ, đến khi bệnh trở về, thực sự họ cơ hội nào ở bên một cách trọn vẹn. Không ngờ là trong căn hộ của cô.
Đều là trưởng thành, nhiều chuyện cần rõ.
Lục Khiêm lặng lẽ nấu ăn.
Cô cứ ôm lưng , thỉnh thoảng vài câu, giọng nhẹ nhàng.
Lục Khiêm chỉ hai ba món, nhưng bổ dưỡng và tinh tế. Anh ăn một chút, Minh Châu cũng uống rượu mang đến, uống xong mặt đỏ ửng...
Lục Khiêm bế cô phòng ngủ, cô cũng phản kháng.
Lần đầu tiên họ chuyện ở nơi của cô.
Lục Khiêm dịu dàng và kiềm chế.
Trong ánh sáng mờ ảo, Minh Châu vuốt ve khuôn mặt gầy góc cạnh của , ánh mắt mềm mại ... Sau đó, lẽ do rượu, cô chìm đắm.
Đêm đó, Lục Khiêm tận hưởng sự dịu dàng.
Bình minh.
Anh sờ lên mặt, cảm thấy nóng, ánh nắng chiếu phòng ngủ như thiêu cháy .
Đưa tay sờ bên cạnh, ai.
Lục Khiêm lật , chăn tuột xuống eo, lộ gầy nhưng săn chắc.
Chiếc gối bên cạnh,
Để một tấm thiệp màu hồng nhạt, đó vài dòng chữ.
Lục Khiêm nhẹ nhặt lên.
[Lục thúc thúc, em thành phố W phim !]
[Bữa sáng chuẩn xong, là đồ giao tận nhà.]
[Ăn xong, nên về bệnh viện ! Giờ lẽ bác sĩ chủ trị cho danh sách đen...]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-460-da-lau-roi-ho-khong-co-cam-giac-nay.html.]
...
Lục thúc thúc...
Lục Khiêm mấy , mới kéo chăn dậy.
Xuống giường, mặc quần áo tối qua, thắt dây lưng.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, lúc cô giúp việc đến dọn dẹp, cửa thấy Lục Khiêm đang ăn sáng.
Cô ngạc nhiên: "Lục , ở đây? Anh đang ở bệnh viện..."
Ánh mắt cô rơi chiếc ghế sofa.
Nơi đó một chai rượu đổ.
Cô giúp việc cũng là từng trải, hiểu ngay , mặt đỏ bừng.
May mà Lục Khiêm mặt dày.
Anh thản nhiên : "Một lúc nữa về bệnh viện. À, Minh Châu thành phố W , mấy ngày tới cần chuẩn đồ ăn cho cô ."
Ăn xong, dậy một cách lịch lãm.
Cô giúp việc gật đầu ngây ngô.
Lục Khiêm rời khỏi căn hộ ánh mắt của cô.
...
Về đến bệnh viện, thứ loạn cả lên.
Lục Khiêm lấy điện thoại xem, 112 cuộc gọi nhỡ, từ bệnh viện và Lưu thư ký.
Anh lên giường truyền dịch, tựa đầu giường.
Mẹ Lục cũng đến, con trai mà tức giận: "Đang bệnh mà còn chạy lung tung, đánh gãy chân mày!"
Lục Khiêm Lưu thư ký, nhướng mày.
Lưu thư ký ngoài cuộc.
Anh ý định giúp Lục Khiêm .
Mẹ Lục thấy hai liếc , càng tức: "Mày giữ gìn, chạy khắp nơi, còn bắt Truyền Chí giải quyết hậu quả cho mày!"
Lục Khiêm lấy điện thoại xử lý công việc.
Anh nhẹ nhàng : "Con đến chỗ Minh Châu, nấu cho cô bữa ăn."
Thái độ của bà lập tức đổi.
Bà xoay xuống ghế sofa, cuối cùng cũng nở nụ với con trai: "Cuối cùng cũng thương vợ! Minh Châu , cùng?"
Lục Khiêm : "Cô thành phố W !"
Bà cụ nổi nữa.
Bà con trai một lúc lâu, kéo Lưu thư ký ngoài.
Một lúc , bà cụ và Lưu thư ký , gì.
Thật khó .
Lưu thư ký còn một đống việc ở công ty, nhịn hỏi: "Bà hỏi gì ạ?"
Bà cụ gõ gậy, mặt đỏ bừng: "Mày xem, Lục Khiêm và Minh Châu chênh lệch tuổi tác nhiều, giờ sức khỏe của nó cũng , liệu ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng ?"
Lưu thư ký lập tức hiểu.
Anh đỡ bà cụ xuống, nhẹ nhàng: "Bà lo Minh Châu thành phố W là do hài lòng ?"
Bà cụ đỏ mặt, gõ Lưu thư ký một cái.
Lưu thư ký bí ẩn .
"Bà cứ yên tâm! Bà nghĩ xem, mấy năm nay họ ít khi ở bên , tối qua chắc chắn khí . Minh Châu là phụ nữ, đôi khi họ sẽ kiêu kỳ và e dè một chút thôi!"
Nghe , bà cụ yên lòng.
bà nghiêm mặt: "Truyền Chí, mày hiểu phụ nữ lắm ?"
Lưu thư ký gãi đầu...
...
Trong phòng bệnh, Lục Khiêm nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ cần nhắm mắt, nhớ về đêm qua, nhớ sự dịu dàng của Minh Châu.
Những năm , họ chia tay hợp,
Chuyện cũng trải qua nhiều , lẽ còn gì mới mẻ, nhưng đêm qua khác. Anh cảm nhận đang ở bên một phụ nữ trưởng thành, còn chút bóng dáng trẻ con nào Minh Châu.
Cảm giác đó tựa như chất độc.
Lục Khiêm gặp cô, nhưng kiềm chế .
Minh Châu thành phố W chỉ hai ba ngày, khi cô trở về cũng là lúc xuất viện.
Hai ba ngày đó, họ gọi điện thoại.
Chỉ nhắn vài tin nhắn, chủ yếu về tình hình các con.
Chuyện đêm đó, nhắc tới.
...
Ngày Lục Khiêm xuất viện, Minh Châu vẫn ở thành phố W, nhắn tin báo cho cô.
Cô trả lời: "Em ."
Biết ...
Ba chữ đó đủ để Lục Khiêm ngẫm nghĩ mãi!
Đợi đến khi Minh Châu trở về, bận rộn với công việc công ty, cuối cùng cũng gặp cô ngay.
Các con thì thường xuyên gặp.
Sau đó, Minh Châu một phim ngắn đoạt giải ở nước ngoài, bay sang Hàn Quốc.
Khi cô trở về gần cuối thu.
Tính họ gần một tháng gặp.
Minh Châu hạ cánh, một trong nghề mời cô ăn tối, nhờ cô giúp đỡ.
Người quan hệ khá , Minh Châu tiện từ chối, về đến căn hộ kịp gặp các con tắm rửa lái xe đến hộp đêm.
Đối phương là một nhà sản xuất khá tiếng,
Muốn giành lấy Cố Hi Quang từ tay Ôn Mạn, nhờ Minh Châu giúp.
Trong phòng VIP.
Minh Châu xong, cân nhắc một chút mỉm : "Chị Hồng, em giúp, mà là chuyện chị tự chuyện với chị dâu em, thậm chí là trai em! Vì phận của Cố Hi Quang đặc biệt..."
Đặc biệt thế nào, cô cũng tiện .
Cố Hi Quang từng cứu chị dâu, trai ơn, ơn đến mức nhiệt tình nhận con nuôi. Ôn Mạn kiên quyết nhận nuôi.
Hoắc Thiệu Đình ở ngoài bắt đầu tự nhận là bậc trưởng bối.
Minh Châu thấy chị dâu cũng tội nghiệp.
Anh trai rõ ràng là ghen, nhưng biến tình địch thành con nuôi, nhà ai cũng , nhưng nhất quyết thừa nhận, còn chuyện thật .
Nhà họ Cố ai cũng ơn .
Nhà sản xuất hỏi thêm, Minh Châu trả lời mập mờ, cô Minh Châu giúp .
vẫn hỏi thăm chút ít.
Minh Châu nhớ hai đứa con,
Cô chỉ ăn vài miếng chào , rời .
Đi hành lang,
Cô cầm điện thoại do dự, từ đêm đó đến giờ cô và Lục Khiêm lâu gặp, nên báo cho về ?
Đang phân vân, cửa phòng đối diện mở , một bước .
Minh Châu ngây .
Không ai khác, chính là Lục Khiêm, phảng phất mùi thuốc lá.
Và một chút mùi nước hoa phụ nữ.
Minh Châu khẽ hít mũi, trong, một bàn lớn hơn chục , nam nữ đều .
Nổi bật nhất là Khúc Ninh cũng ở đó.
Vị trí bên cạnh cô đang trống.
Chắc là chỗ của Lục Khiêm.
Minh Châu lặng lẽ , Lục Khiêm, cô khẽ hỏi: "Người sắp xếp cho đấy?"
Nói xong, cô nhà vệ sinh.
Mở vòi nước, từ từ rửa tay, gì.
Lục Khiêm theo.
Anh giải quyết nỗi buồn, cạnh cô, cũng từ từ rửa tay.
Một lúc , nghiêng bàn tay cô đỏ lên vì chà xát, khẽ : "Anh họ dẫn cô gái đến, nhưng đến cũng tiện mất mặt họ, từng chạm tay một cái, Lưu thúc thể chứng minh sự trong sạch của ."
Minh Châu cúi mắt, khẽ cắn môi.
"Ông và là một phe, chứng minh ?"
Cô rõ ràng hài lòng với lời giải thích của , nhưng cũng nổi giận.
Đàn ông ứng xử, khó tránh khỏi chuyện , nếu hòa đồng sẽ mất lòng khác.
là phụ nữ, Minh Châu thể cảm giác.
Cô kiềm chế, nhưng để giải tỏa.
Lục Khiêm một tháng gặp cô, nhớ, đưa tay định chạm tóc cô nhưng Minh Châu né tránh.
"Trên hôi lắm!"
Lục Khiêm dịu dàng : "Trẻ con!"
Anh lau tay, nhẹ nhàng véo má cô: "Vào chào , chúng cùng về nhà."