Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 454: Thước Thước là con trai tôi, là trách nhiệm của tôi

Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:24:45
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió mưa ào ào.

Mưa như trút nước, trời đất như hòa một.

Chỉ một vệt sáng trắng ở phía xa chân trời đen kịt, tựa như một vết rách khủng khiếp bầu trời.

Nóc xe của Lục Khiêm mưa đập rầm rầm.

Nước mưa tràn ồ ạt.

Dù là mùa hè, nhưng trong đêm khuya lẫn với mưa gió, nhanh chóng lạnh cóng.

Nửa tiếng , cuối cùng cũng tìm một hiệu thuốc mở cửa 24/24.

Lục Khiêm dừng xe.

Toàn ướt sũng, chạy hiệu thuốc. Nhân viên đang ngáp dài vì tiếng mưa thì bỗng thấy một đàn ông ướt nhẹp bước , khuôn mặt trắng trẻo, văn nhân giờ tái nhợt.

Cô vội dậy: "Thưa , trời mưa to thế vẫn ngoài ? Anh cần mua thuốc gì?"

Lục Khiêm thở gấp.

"Thuốc kháng viêm và hạ sốt cho trẻ em, còn cả miếng dán hạ sốt nữa!"

Nhân viên thấy tiếc tiền.

Cô tự ý lấy những loại thuốc nhất, dùng thêm vài túi nilon bọc kín.

Lục Khiêm thuê một bộ sạc, mở điện thoại thấy mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Minh Châu.

Anh gọi , chỉ ngắn gọn: "Anh sẽ đến đó ngay."

Nói xong, cúp máy, lao màn mưa.

Mưa như trút.

Khi trở xe, nội thất ướt sũng một nửa, may mà xe vẫn khởi động .

...

Khi đến căn hộ của Minh Châu, là một tiếng .

Người giúp việc mở cửa, ngạc nhiên mừng rỡ.

"Anh Lục, mau quần áo !"

Lục Khiêm nhanh chóng bước phòng trẻ, "Để xem Thước Thước ."

Người giúp việc theo.

Lục Khiêm bước , thấy Thước Thước giường nhỏ, khuôn mặt bé đỏ ửng vì sốt.

Đầu giường nhiệt kế.

Lục Khiêm cầm lên, đặt nách đứa trẻ, hỏi: "Đo bao nhiêu độ ?"

"39 độ."

Lục Khiêm nuốt nước bọt.

Anh lau sạch tay, nhẹ nhàng áp lên trán Thước Thước. Có lẽ bàn tay mát lạnh nên đứa trẻ cảm thấy dễ chịu, tựa lòng bàn tay . Đứa trẻ sốt mê man, mở mắt thấy một .

Đôi môi đỏ mọng của bé vô thức thều thào: "Ông ngoại."

Người giúp việc hiểu chuyện gì.

Cô âu yếm : "Sốt mê , Thước Thước, đây là bố của con mà."

Tiểu Thước Thước tỉnh.

Bé áp mặt lòng bàn tay Lục Khiêm, thều thào gọi một tiếng "ông ngoại" nữa.

Lòng Lục Khiêm ẩm ướt.

Dù cơ thể lúc khó chịu, nhưng vẫn dùng hết sự dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve đứa trẻ, đó rút nhiệt kế từ nách bé .

là 39 độ.

Lục Khiêm lấy miếng dán hạ sốt dán lên trán tiểu Lục Thước, bảo giúp việc lấy nước lọc đến.

Đêm mưa như thế , thể ngoài.

Bác sĩ cũng thể đến!

Khi đến, ngoài đường một bóng xe, ngay cả tàu điện ngầm cũng ngừng hoạt động.

Người giúp việc mang nước đến.

Lục Khiêm quần áo , bảo giúp việc lấy áo choàng tắm đến, xong để tiểu Lục Thước áp , nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ đang sốt mê man: "Thước Thước, uống thuốc ngủ nhé."

Tiểu gia hỏa mơ màng.

Lục Khiêm bẻ thuốc, đưa đến miệng bé, xem bé nuốt xong.

Lại cho bé uống nước.

Tiểu Lục Thước uống thuốc xong liền xuống.

thuốc thần dược, lúc thì bé thấy nóng, lúc thấy khắp lạnh toát.

Khó chịu nhất, bé nắm tay Lục Khiêm gọi "ông ngoại", Lục Khiêm đau lòng vô cùng, sờ cơ thể nóng hổi của đứa trẻ, từ phòng tắm vắt khăn ấm, lau cho bé từng chút một.

Nửa tiếng , nhiệt độ cuối cùng cũng hạ chút ít.

Còn hơn 38 độ.

Đêm càng sâu.

Lục Khiêm dám ngủ, nửa tiếng lau cho Thước Thước một ... Thực lúc mệt, cơ thể khó chịu vô cùng, nhưng nhận .

Người giúp việc bên cạnh khuyên: "Anh Lục để , nghỉ một chút !"

Lục Khiêm chịu.

Anh kiên quyết tự tay chăm sóc con trai.

Cuối cùng, tiểu gia hỏa cũng hạ sốt .

Lục Khiêm mệt đến mức còn sức tắm, gục ngay bên giường ngủ ...

Trời hửng sáng.

Ngoài mưa tạnh, thành phố cơn mưa như gột rửa, tươi mới trở .

Trong căn phòng trẻ nhỏ,

Tiếng thở đều đều của hai cha con nhẹ nhàng.

Tiểu Lục Thước tỉnh dậy, bé nghiêng đầu, đàn ông bên cạnh.

Lục Khiêm đang ngủ.

Họ ở gần , gần đến mức tiểu Lục Thước thể thấy chút râu mới nhú của bố, phơn phớt xanh.

Anh bất động... chắc là mệt !

Đêm qua bố chăm sóc suốt đêm?

Tiểu Lục Thước mím môi, dù vẫn giận, nhưng bé tạm thời tha thứ cho bố .

Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chạm tay Lục Khiêm.

Giây phút , Thước Thước sững sờ.

Tại tay bố nóng thế, cả mặt cũng đỏ bất thường.

Bé trèo xuống giường định gọi cô giúp việc, nhưng cửa ngoài mở.

Minh Châu từ bên ngoài bước , gương mặt đầy lo lắng: "Thước Thước thế nào ? Lục Khiêm vẫn còn ở đây chứ?"

Người giúp việc nấu cháo xong, mỉm : "Bé hạ sốt ! Anh Lục chăm cả đêm đấy, đêm qua mưa to thế mà vẫn đến, thấy trán vẻ thương."

Minh Châu nhanh chóng bước .

Tiểu Lục Thước từ phòng trẻ chạy , khuôn mặt nhỏ vẫn tái, nhưng rõ ràng đỡ nhiều.

Minh Châu ôm lấy hình bé nhỏ.

Tiểu Lục Thước giọng run run: "Bố sốt ! Nóng lắm!"

Minh Châu sững .

Cô vội phòng trẻ, thấy Lục Khiêm gục bên giường, chỉ mặc áo choàng tắm.

Cô siết c.h.ặ.t t.a.y buông , nhẹ nhàng chạm .

Nóng quá!

Người giúp việc cũng sửng sốt, vội : "Chắc là đêm qua dầm mưa cảm ! Không xong , sức khỏe Lục vốn , nếu chẳng may..."

Tiểu Lục Thước mặt mày tái mét.

Bé ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Minh Châu.

Minh Châu nhẹ nhàng xoa đầu bé, lập tức gọi 115: "Đây là căn hộ XX, bệnh nhân cần đưa viện gấp."

liên lạc với Lưu thư ký, nhờ bác sĩ riêng của Lục lập tức đến bệnh viện.

Làm xong những việc cần , cô bỗng thấy chân run rẩy.

Thậm chí vững.

Cô vịn mép giường từ từ xuống, đặt tay lên trán Lục Khiêm.

Tiểu Lục Thước từ phòng tắm mang khăn , gì, chỉ một mực lau cho Lục Khiêm.

Cử chỉ cứng nhắc đến đau lòng đó khiến đành.

Cô gọi một tiếng "Thước Thước".

Tiểu gia hỏa rơi nước mắt, nhưng thành tiếng, bé Lục Khiêm hỏi khẽ: "Ông ngoại c.h.ế.t ?"

"Không !" Minh Châu nghẹn ngào.

Xe cấp cứu đến nhanh.

Minh Châu cho Thước Thước theo, dặn giúp việc ở chăm sóc bọn trẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-454-thuoc-thuoc-la-con-trai-toi-la-trach-nhiem-cua-toi.html.]

Đến bệnh viện, Lưu thư ký đợi sẵn, bác sĩ cũng sẵn sàng.

Lục Khiêm mặt mày tái nhợt, giường cấp cứu.

Người nửa hôn mê.

Bác sĩ riêng của tim phổi, nhíu mày trách móc: "Cơ thể như thế , cẩn thận hơn nữa, từng bước qua cửa tử một ."

Lưu thư ký sốt ruột vò tay.

Lục Khiêm khám bệnh, Lưu thư ký hỏi thăm tình hình, Minh Châu ghế dài đờ đẫn bóng đèn trắng, khẽ : "Thước Thước ốm, trong mưa."

Vừa xuống lầu, cô mới phát hiện xe của Lục Khiêm.

Nóc xe lõm một vết lớn.

Cô khó thể tưởng tượng, đến căn hộ của cô trong cơn mưa như trút như thế nào, đường xảy chuyện gì! Một cẩn trọng như , chút do dự lao .

Anh quan tâm đến Thước Thước.

Bởi Thước Thước nghĩ yêu , nên chứng minh.

hành hạ bản đến thế !

Minh Châu ngửng đầu lên, lòng tràn ngập nỗi buồn khó tả, cô chợt nhớ lời của Lục Khiêm: "Minh Châu, còn trẻ nữa, còn trẻ... Anh sợ kịp!"

Cúi đầu xuống, hai giọt nước mắt rơi xuống đất.

Cô khẽ hỏi: "Chú Liễu, chú cũng nghĩ cháu đối xử với ?"

Lưu thư ký giật .

Sau đó, ông thở dài: "Không thể ! Minh Châu, những chuyện giữa hai , nếu là cô gái khác lẽ chấp nhận từ lâu, nhưng đồng thời, nếu là cô gái khác, Lục cũng sẽ day dứt như ."

Minh Châu gật đầu!

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cô khẽ hỏi: "Chân của đứa bé đó thế nào ?"

"Ổn! Nghỉ ngơi một tháng là khỏi."

Minh Châu ừ một tiếng.

Cô đột nhiên : "Nhớ mua giúp cháu một món đồ chơi cho nó, chỉ là... đừng là cháu tặng."

Lưu thư ký lòng rối bời.

Những năm qua, ai đúng ai sai cũng khó phân định, chỉ là chuyện đến hồi .

Ông cảm thấy áy náy, giá như hôm đó ông gọi điện cho Lục thì hơn.

Hai chờ thêm một hồi lâu.

Cửa phòng khám mở , bác sĩ bước , : "Viêm phổi cấp! Vấn đề thể nhỏ hoặc lớn, hãy thủ tục nhập viện !"

Lưu thư ký thủ tục.

Lục Khiêm đẩy phòng bệnh.

Bác sĩ kê đơn thuốc, y tá treo bình truyền dịch lên, thấy Minh Châu bước liền : "Hai ngày tới cần đặc biệt chú ý, nhiệt độ quá cao, nếu vượt 39 độ thì bấm chuông, hạ sốt ngay."

Minh Châu gật đầu.

Y tá gắn máy theo dõi nhịp tim cho Lục Khiêm rời .

Minh Châu xuống cạnh giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng giữa lông mày Lục Khiêm, nơi nhíu , như đang điều gì thể giải tỏa.

Giọng Minh Châu nghẹn ngào: "Sao lúc nào cũng khiến khác lo lắng thế!"

Lục Khiêm sốt mê man.

Anh như thấy Minh Châu đang , cố gắng mở mắt, trong tầm mắt mờ ảo hiện lên khuôn mặt quen thuộc.

Là Minh Châu.

Lục Khiêm mở miệng, giọng khàn đặc: "Em ?"

"Không!"

Lục Khiêm đau nhức, đau nhói mà là mệt mỏi.

Anh nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, chạm tay cô, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút: "Bây giờ em thẳng thắn như nữa! Ngày xưa thẳng thắn đáng yêu bao!"

Minh Châu khẽ áp : " Lục Khiêm, em bây giờ còn trẻ nữa."

"Trong lòng , em vẫn là cô gái nhỏ!"

...

Minh Châu nghẹn cổ họng.

Một lúc , cô vẫn nhịn : "Anh ngốc thế! Em thể nhờ bố hoặc trai đến đó, thể như thế giữ gìn! Nếu chuyện gì, Thước Thước và tiểu Lục U sẽ ?"

Minh Châu rơi nước mắt.

Lục Khiêm siết c.h.ặ.t t.a.y cô.

Anh trầm mặc hồi lâu mới : "Minh Châu, là bố của Thước Thước! Đêm qua mưa to như thế, thì còn ai thể ? Bố em lớn tuổi, trai em còn quản lý bốn đứa trẻ! Anh còn là chồng của Ôn Mạn nữa."

Minh Châu sững sờ.

Lục Khiêm đầu, mở mắt cô.

Anh : "Thước Thước là con trai , đó là trách nhiệm của ."

Minh Châu gì thêm.

Cô chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Khiêm, bảo nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cửa phòng bệnh hé mở một khe.

Một tiểu gia hỏa ở cửa, lén lút lâu, trán còn dán miếng hạ sốt.

Là tiểu Lục Thước.

Cậu bé yên tâm, sợ ông ngoại chết, năn nỉ cô giúp việc đưa đến.

Rồi thấy ông ngoại : Thước Thước là con trai , là trách nhiệm của .

Tiểu Lục Thước cắn nhẹ môi.

Cô giúp việc gọi .

Cậu chịu, chạy đụng Lưu thư ký.

Lưu thư ký ngạc nhiên: "Bệnh khỏi, chạy đến bệnh viện?"

Tiểu Lục Thước mím môi.

Lưu thư ký từng tiếp xúc với đủ loại trẻ con, lập tức đoán bé đang ngại ngùng, liền xổm xuống xoa đầu : "Ông ngoại cháu !"

"Là bố!" Tiểu Lục Thước ném một câu bỏ chạy.

Vân Vũ

Cô giúp việc vội vàng đuổi theo.

Lưu thư ký theo bóng lưng nhỏ bé, mắt cay cay.

Ông thực sự khó thể tưởng tượng, một đứa trẻ xuất giàu như , từng sống trong căn phòng cho thuê 20 mét vuông hơn hai năm, ngay cả một ly sữa cũng là xa xỉ.

Lưu thư ký bước phòng bệnh.

Lục Khiêm vẫn còn tỉnh, chủ yếu là khó chịu nên ngủ .

Lưu thư ký cúi , ân cần đắp chăn cho hơn cả vợ, nhẹ nhàng: "Thằng bé đến ! Nó còn đội nguyên cái băng đầu đến thăm đấy, vì con, mau khỏe ! Để sớm bồng cháu nựng cháu!"

Lục Khiêm dùng hết sức, một cái.

Anh mắng yêu: "Lúc đầu còn khen ông dỗ ! Về mới thật... g.i.ế.c ông chết! Bồng cháu nựng cháu cái gì, tiểu Lục Thước và Lục U còn nhỏ xíu, nựng cháu kiểu gì! chỉ nghĩ con trai con gái còn nhỏ thế , vẫn còn trẻ chán."

Lưu thư ký thuận miệng : " ! Anh vẫn còn trẻ mà!"

Lục Khiêm nghiêng đầu.

Anh dựa Minh Châu, khẽ : "Xem chú Liễu của em dỗ thế nào!"

Minh Châu họ cố tình, một một phụ họa để cô vui, nhưng lòng cô càng thêm buồn, cô yếu đuối đến thế, cô cũng chuyện, thực ... cô cũng thể che chở cho Lục Khiêm.

.

Cô bước ngoài, một tiêu hóa nỗi lòng .

Trong phòng bệnh, Lục Khiêm khép mắt .

Anh lẩm bẩm: "Anh sợ nhất là em áy náy! áy náy chứ, Thước Thước là con trai , dù mất mạng cũng chẳng !"

Lưu thư ký chỉnh chăn cho , ôn tồn : "Thằng bé gọi là bố đấy! thấy nó cuối cùng cũng trút nỗi lòng ! Anh , cái gì cũng , chỉ điều kế khổ nhục kế tốn kém quá! Anh xem Minh Châu đau lòng ! Cô yêu ."

Lục Khiêm khép mắt .

Một lát , thì thầm: "Truyền Chí, nào khổ nhục kế."

Đó là con trai ruột của mà.

Lưu thư ký vỗ về , dỗ ngủ.

Đợi Lục Khiêm định, ông bước ngoài tìm Minh Châu.

Minh Châu đang gọi điện thoại, vẻ như xin nghỉ ở đoàn phim.

Lưu thư ký chủ động : "Khi Lục đỡ hơn, em cứ việc của em, lúc đảm bảo Lục sẽ khỏe mạnh như thường."

Minh Châu lắc đầu.

Lục Khiêm bệnh thế , cô thể ?

với Lưu thư ký, vì cô nhất quyết ở thành phố B, vai diễn đó mất .

hối hận.

Bây giờ chỉ Lục Khiêm, Thước Thước và tiểu Lục U cũng cần cô.

Lục Khiêm đúng, họ là cha của bọn trẻ, bọn trẻ là trách nhiệm của họ.

quyết định.

Lưu thư ký chớp mắt một hồi, bỗng nở nụ tươi rói, ngừng miệng : "Đương nhiên là nhất , em chăm sóc Lục, thấy chắc chắn sẽ khỏe nhanh!"

Loading...