Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 449: Những năm này anh có nhớ em không
Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:22:58
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Khiêm định .
Minh Châu chịu, cô ôm chặt lấy , dùng sức đến mức móng tay in sâu da thịt .
Cơ thể cô cũng run rẩy.
Khoảnh khắc , Lục Khiêm .
Anh từng trải qua bao sóng gió, quen với vinh nhục màng, nhưng khi cô gái nhỏ bé mà quan tâm ôm lấy nức nở, kìm lòng mà rơi nước mắt.
"Minh Châu!" Giọng cũng run nhẹ.
Minh Châu đáp .
Mặt cô áp lưng , Lục Khiêm gầy hơn nhưng so với lúc ốm khá hơn nhiều.
Một lúc lâu , cô khẽ hỏi: "Còn đau ?"
"Không đau nữa!"
Lục Khiêm cuối cùng cũng , thấy khuôn mặt nhỏ của Minh Châu đẫm nước mắt.
Lần đầu tiên , hóa đoàn tụ nhất thiết vui sướng điên cuồng.
Hóa , nó cũng thể tan nát cõi lòng!
Lục Khiêm tắt bếp, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt sâu thẳm.
Đã lâu lắm cô như thế .
Làn da ấm áp gần đến mức thể chạm , và nó là của .
Minh Châu run rẩy gọi tên : "Lục Khiêm..."
Anh kìm lòng mà cúi đầu hôn cô, hai thể nóng bỏng quấn lấy , khiến tâm hồn như tan thành từng mảnh.
Cơ thể loạng choạng, dựa bàn bếp.
Những nụ hôn liên tiếp.
Cuối cùng họ gì thêm, cô gục vai , lặng lẽ .
Lục Khiêm vuốt ve mái tóc dài của cô.
Một lúc lâu , mới dịu dàng : "Đói bụng ? Anh nấu cơm cho em ăn."
"Ừm!" Cô khẽ đáp, mắt đỏ hoe.
Lục Khiêm vỗ nhẹ vai cô: "Đi rửa mặt ! Xong xuôi thì ăn cơm."
Minh Châu rời .
Một lát , cô đến phòng tắm chính, mở vòi nước rửa mặt để lấy bình tĩnh.
Người trong gương.
Đôi mắt đỏ, hai bên má ửng hồng.
Minh Châu ngẩn ngơ.
Đã lâu lắm cô đỏ mặt, chỉ Lục Khiêm mới khiến cô bối rối như thế. Bao năm qua, họ trải qua bao chuyện, nhưng chỉ mới thực sự khiến trái tim cô rung động.
Cô từng cố gắng buông bỏ , từng xem mắt với nhiều .
Cô bắt đầu cuộc sống mới.
? Anh trai cô , vì cô yêu nên mới buông .
Giờ ở bên , trái tim cô như sống dậy.
...
"Cơm chín , đây ăn !" Giọng Lục Khiêm ấm áp.
Cô một tiếng.
Khi bước , cô phát hiện đang ngay cửa phòng ngủ. Cô cúi đầu định qua nhưng chặn .
Anh ép cô cửa, hạ giọng: "Mặt em đỏ lắm! Đẹp lắm!"
Minh Châu chịu nổi.
Cô đẩy nhẹ: "Anh đừng ngọt như thế."
Mắt đỏ, cô thêm: "Em nhanh thế ."
Đều là lớn, cần rõ cũng hiểu, cô quan hệ quá nhanh. Lục Khiêm cũng chút lịch sự, xoa mái tóc đen của cô.
Lục Khiêm nấu ăn ngon, còn món cô thích.
Minh Châu ăn khá nhiều.
Xong xuôi, cô hối hận, sờ bụng : "Mập lên lên hình sẽ !"
Lục Khiêm pha hoa quả đưa cho cô: "Thi thoảng một ! Mai salad cho em."
"Anh cũng hiểu chuyện đấy." Minh Châu ôm ly nhấp từng ngụm.
Ánh đèn vàng ấm.
Căn nhà trang trí tinh tế, điều hòa mát lạnh giữa mùa hè, bụng chiều chuộng, tâm trạng ai mà chẳng vui, Minh Châu cũng ngoại lệ.
Cả hai đều tiến xa hơn.
Bù đắp những năm tháng thiếu vắng.
hai ba năm giao tiếp nhiều, thêm tuổi tác chênh lệch, vòng tròn xã hội khác biệt.
Chủ đề chung giữa họ, hóa chỉ con cái.
Nói vài câu, Minh Châu ngượng ngùng .
Cô khẽ : "Lần gặp cô Hồ, nhắn giúp em lời xin , hôm đó em mất bình tĩnh."
Lục Khiêm véo má cô: "Là ! Anh sẽ xin cô ."
Rồi họ .
Chẳng gì hơn!
Thời yêu đương và khi cưới, tình cảm họ , gặp là cuốn , ít khi trò chuyện. giờ trở nên xa cách.
Đêm khuya, Lục Khiêm giữ cô : "Ngủ ở đây ! Anh chuyện với em."
Minh Châu cũng khách sáo.
Giữa họ, chuyện đó vô , vợ chồng cũng từng là, ngủ chung giường chuyện, cô thể giả vờ về nhà.
Khi dọn dẹp, cô tắm.
Lúc cầm áo choàng phòng tắm, cô bên cửa sổ gọi điện về nhà. Phu nhân họ Hoắc bắt máy.
Giọng Minh Châu nhỏ nhẹ.
Không còn liều lĩnh như thời trẻ.
Nói vài câu, cô cúp máy, ánh mắt chạm Lục Khiêm.
Cô bỗng thấy ngượng ngùng.
Như đầu ngủ với đàn ông, cô tự nhiên kéo chiếc áo choàng lụa đỏ .
Lục Khiêm dịu dàng : "Đẹp lắm!"
Minh Châu mặt đỏ bừng.
Anh , bước phòng tắm, một lúc tiếng nước chảy vang lên.
Minh Châu định đợi sofa, nghĩ giường, cuối cùng tự thấy quá trẻ con, ngủ chung giường thì gì to tát?
Cô tức , bật lên giường.
Một tay ôm gối, mặt áp nhẹ đó, vẫn ngại ngùng.
Lục Khiêm bước khỏi phòng tắm, nước bám theo, mát lạnh.
Cô giật , rơi lòng , ngẩng đầu hỏi: "Anh tắm nước lạnh?"
Lục Khiêm thờ ờ gật đầu.
Minh Châu lo lắng cho sức khỏe , vui.
Lục Khiêm trong chăn nắm tay cô, kéo cơ thể mảnh mai của cô lòng, thì thầm: "Không ! Chỉ cần ăn uống điều độ, chuyện khác thành vấn đề."
Nếu chắc chắn, trở .
Minh Châu im lặng.
Một lúc lâu , khi tưởng cô nữa, cô với tay tắt đèn.
Rồi cô áp mặt vai .
Giọng cô nhỏ nhẹ, mềm mại: "Thực nếu , em sẽ từ chối , đừng tắm nước lạnh nữa."
Lục Khiêm gì.
Bàn tay vuốt ve eo cô.
Dần dần, bàn tay ấm lên...
Hơi thở cả hai đều chậm rãi, sợ đối phương nhận ý nghĩ của , nhưng chuyện kiềm chế , chẳng mấy chốc gấp gáp hơn.
Cuối cùng, Lục Khiêm kìm , ôm lấy đầu cô.
Vừa hôn cô, cởi áo choàng.
"Lục Khiêm!"
Giọng của Minh Châu như tiếng mèo con, cô ngước đàn ông phía .
Lục Khiêm khẽ "ừ" một tiếng.
Hắn lấy từ ngăn tủ đầu giường một hộp đồ, đặt sang bên cạnh, nôn nóng hôn lên môi cô...
Ánh trăng dịu dàng,
Ánh đèn chiếu lên tường,
Hai bóng hình quấn quýt, xen lẫn tiếng động đầy dục vọng của đàn ông và phụ nữ.
Đêm, càng thêm mê hoặc!
Khi kết thúc, là ba giờ sáng.
Cô gối đầu lên bờ vai trắng ngần của , mái tóc đen dài phủ đầy .
Giữa nam và nữ, khi trải qua những chuyện đó, quan hệ sẽ bước tiến nhảy vọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-449-nhung-nam-nay-anh-co-nho-em-khong.html.]
Minh Châu nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp của , giọng mềm mại hỏi: "Hai năm đó nhớ em ?"
"Tất nhiên là nhớ! Ngày nào cũng nhớ! Nhớ cả Thước Thước và đứa bé trong bụng em."
Lục Khiêm cúi đầu: "Còn em? Có nhớ ?"
Minh Châu khẽ nghiêng đầu: "Có nhớ! Có lúc nhớ chuyện , lúc nghĩ đến chuyện vui, nhưng lúc nào cũng nhớ!"
Lục Khiêm hôn lên trán cô.
Hắn : "Ngày mai em lịch ? Rảnh thì cùng thăm bà ngoại nhé! Rồi cũng sẽ đến nhà em thăm bố em."
Minh Châu khẽ .
Cô hỏi : "Anh còn dám đến nữa ?"
Lục Khiêm cô trong bóng tối, cố ý : "Sao dám! Anh chỉ dám đến cầu hôn, còn dám ngủ chung giường với em, khiến em ngừng cầu xin."
Minh Châu liếc một cái.
Một lúc cô bỗng : "Chuyện cầu hôn để tiếp !"
Dù cô và chung một giường, nhưng chuyện trọng đại cả đời, cô phiền bố thêm nữa.
Lục Khiêm ép cô.
Hắn chỉ : "Ngủ , ngủ thì chúng một nữa!"
Minh Châu cảm thấy thật trơ trẽn, ai như thế chứ.
Lục Khiêm dùng sống mũi cao của chạm cô, khẽ : "Anh dưỡng sinh lắm đấy!"
"Đồ vô liêm sỉ!"
...
Hôm Minh Châu lịch , khá bận rộn.
Cô và Lục Khiêm hẹn cuối tuần thăm bà ngoại.
Lục Khiêm đưa cô đến trường , lúc xuống xe, lặng lẽ cô.
Minh Châu vui.
Cô tháo dây an , : "Anh thôi! Em thể lúc nào cũng ở bên , còn công ty quản lý nữa ?"
Lục Khiêm nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
Lần tái hợp, Minh Châu khác.
Đêm qua dù mật đến thế, cô cũng gọi một tiếng "chú Lục", cô chỉ gọi là Lục Khiêm.
Hắn mỉm : "Tối nay đến đón em?"
Minh Châu suy nghĩ một chút : "Không cần ! Em để tài xế đưa, xe em còn ở chỗ trai nữa!"
Lục Khiêm : "Anh sẽ bảo lái xe đến trường !"
Cách sắp xếp khá , cô phản đối.
Lục Khiêm ở bên cô nhiều hơn, nhưng Minh Châu quá dính dáng, vẫn hẹn đến cuối tuần.
Cô xuống xe rời .
Lục Khiêm lái xe đến công ty.
Vừa đến nơi, thư ký Lưu vui mừng hớn hở, bên cạnh thăm dò: "Tối qua chơi thâu đêm với Dịch ?"
Mắt tinh phát hiện, Lục Khiêm áo sơ mi.
Lục Khiêm cởi áo khoác, đặt lên ghế sofa, xuống tựa lưng.
Hắn ngẩng đầu thư ký Lưu, khẽ : " với Minh Châu ở cùng , ở căn nhà đường Quảng Nguyên."
Thư ký Lưu giật .
Một lát , ông rót cho Lục Khiêm, dò hỏi: "Vậy đêm qua ngài vất vả ! Tiểu thư Minh Châu say rượu chắc cũng nặng lắm."
"Say rượu gì! Không chuyện đó, chúng lành!"
Thư ký Lưu tròn mắt.
Ông một lúc lâu thể lấy tinh thần, Lục Khiêm cũng đờ đẫn, : "Lần thể để cô buồn nữa!"
Hắn thực sự cũng thể cảm nhận , Minh Châu đối với , như nữa.
Có lẽ là xa cách, lẽ cô trưởng thành.
Dù cũng còn thiết như xưa.
Thư ký Lưu cuối cùng cũng lấy giọng, ông lắp bắp : "Sao... đột nhiên nghĩ thông thế?"
Lục Khiêm mỉm : "Chắc là Thiệu Đình với cô !"
Hắn hỏi thư ký Lưu: "Có dự án nào hợp tác với Tây Á , nhượng thêm vài điểm, để Thiệu Đình thời gian về nhà với Ôn Mạn và các con."
Thư ký Lưu .
" tìm ngay, cũng nghĩ một cái!"
Lục Khiêm cả thư giãn.
lúc, điện thoại của tổng giám đốc Ngô, hẹn đánh golf.
Bình thường những cuộc giao lưu như , Lục Khiêm nhất thiết .
hôm nay tâm trạng , thư giãn, nên lập tức đồng ý.
Thư ký Lưu thần sắc , đoán đêm qua đơn giản, bèn trêu: "Đêm qua ngài mệt , hôm nay nên nghỉ ngơi chút."
"Mệt gì! Một cô nhóc cũng xử lý ?"
" mệt chút nào!"
...
Vân Vũ
Thư ký Lưu mắt phun lửa, ghen tị.
...
Ba ngày cuối tuần, Lục Khiêm thể gặp mặt Minh Châu.
Cô sự nghiệp,
Cô còn cả ngày chờ đợi .
Công ty của Lục Khiêm cũng bận, thể lúc nào cũng xoay quanh cô, mãi đến thứ sáu mới rảnh đón cô và các con.
Đến nhà họ Hoắc, là bảy giờ tối.
Hoàng hôn, màn đêm buông xuống.
Chân trời phủ một tầng mây hồng cuối cùng, hùng vĩ đẽ.
Nhà họ Hoắc náo nhiệt, em nhà họ Hoắc đều ở nhà, thêm mấy đứa trẻ nhộn nhịp.
Lục Khiêm xuống xe, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Tiểu Hoắc Tây ôm chân : "Ông !"
Lục Khiêm xoa đầu cô bé, bế lên, tiểu Hoắc Tây tranh sủng.
Ông bây giờ cưng chiều cô bé,
Một lát nữa thấy Lục Thước và tiểu Lục U sẽ rời mắt, nên quãng đường chính là thời gian tươi mới tình cảm giữa cô bé và ông , thể lãng phí!
Lục Khiêm nào suy nghĩ tinh quái của cô nhóc.
Đến cửa.
Ở đó đặt một bộ bàn ghế nhỏ, tiểu Lục Thước đang đó!
Tiểu Hoắc Tây từ trong lòng Lục Khiêm chui , giọng lanh lảnh: "Lục Thước, em trả ông cho nè!"
Lục Khiêm nhịn .
Tiểu Hoắc Tây biến mất trong nháy mắt.
Lục Thước ngẩng mặt Lục Khiêm, khẽ gọi một tiếng.
Lục Khiêm đến bên cạnh cúi xuống, xoa đầu con trai: "Thằng ngốc, đợi bố ở đây ?"
Lục Thước giữ thể diện.
Cậu bé tự nhiên : "Không , ở đây sáng!"
Lục Khiêm cũng bóc mẽ, xem bài tập cho con trai, tiểu Lục Thước mắt rời , một lúc bỗng hỏi: "Bố với lành ?"
Lục Khiêm khẽ "ừ" một tiếng.
Rồi hỏi con trai: "Vậy con lành với bố ?"
Cậu nhóc mặt đỏ bừng, chịu .
Lục Khiêm cũng ép, bế cả lẫn ghế đại sảnh, : "Sau đó sách, ánh đèn , nóng."
Hoắc Chấn Đông đang uống , thấy.
Ông hiếm hoi: "Này, Lục Khiêm mày đừng , mày chiều con thật đấy!"
Ông tặc lưỡi hai tiếng: "Không đơn giản ! Xem mày giờ tên lửa đại bác, mà với gia đình trách nhiệm thế , thật cảm động lắm !"
Cái miệng , kém gì Hoắc Thiệu Đình, đặc biệt lợi hại.
Phu nhân họ Hoắc thúc chồng.
Lục Khiêm phong độ, đưa quà, khiêm tốn : " nhiều việc , sẽ sửa từng cái, mong bố cho cơ hội."
Hoắc Chấn Đông cũng điều.
Con cái, chỉ cần gõ một chút là .
Thực sự đuổi , Minh Châu !
Ông mời , gọi giúp việc: "Lên lầu gọi Thiệu Đình chúng nó xuống ăn cơm, thật đấy, mấy đứa cứ gặp là rời!"
Phu nhân họ Hoắc : "Ôn Mạn với Minh Châu mua sắm, mua ít quần áo trang sức, bảo Thiệu Đình tham khảo ý kiến mà! Con cái tình cảm , ông vui ?"
Lục Khiêm trong lòng lạnh giá.
Không bận , thời gian gặp mặt ?
Hắn ghen, nhưng tiện !
Đang nghĩ, lầu xuống.
Hoắc Thiệu Đình , Ôn Mạn và Minh Châu sánh vai, cô dựa Ôn Mạn, cả ôm lấy cánh tay ...
Hoắc Chấn Đông lạnh lùng : "Cậu của các con đến !"