Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 436: Anh ấy muốn tự tay ôm lấy Tiểu Lục U biết bao

Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:19:36
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Hoắc Thiệu Đình trầm xuống.

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y em gái, khẽ thì thầm: "Được! Anh sẽ gọi điện!"

Xung quanh phòng sinh một màu trắng xóa, chỉ ánh đèn neon phía chiếu xuống, chói mắt đến khó chịu.

Trong cơn đau thể chịu nổi,

Minh Châu ngước ánh đèn,

giọt nước mắt lăn dài khóe mắt, ánh đèn phản chiếu một màu trắng bạc...

Lục Khiêm, Lục Khiêm,

cô thầm gọi tên trong lòng, giọng , trong lúc gọi một tiếng "Minh Châu", nhưng cô sợ!

Cô sợ khi gọi điện, máy khác, hoặc thể .

Cô nhớ đến điên cuồng, nhưng cũng hận vô cùng...

Lục Khiêm,

em thực sự hận !

Anh Thước Thước nhớ đến thế nào ?

Anh ngày em tìm để khám thai, tâm trạng em vui sướng ?

Anh ,

chẳng gì cả...

Cơn đau ập đến từng đợt, đến mức cuối cùng, cô mơ màng đến nỗi còn sức lực để nhớ hận nữa, chỉ cảm nhận đứa bé đang chào đời trong những cơn co thắt dồn dập.

Một tiếng oe oe.

Ngày đầu năm mới, gia đình họ Hoắc đón chào một sinh linh mới.

Lục U, chào đời lúc 3 giờ 10 phút sáng.

Cái tên do Hoắc Thiệu Đình đặt!

……

Thụy Sĩ.

Kiến trúc cổ kính, cửa sổ khung gỗ màu xanh nhạt.

Nơi đây quanh năm tuyết phủ, vì trong căn phòng ấm áp, nhâm nhi tách ca cao nóng và ngắm thế giới trắng xóa bên ngoài là một trải nghiệm tuyệt vời.

nếu giam lỏng trong phòng suốt ngày,

cảnh đến mấy cũng trở nên nhàm chán.

Lục Khiêm bên cửa sổ, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, khuôn mặt lạnh lùng gầy gò đến mức tột cùng.

Các bác sĩ gần như tuyên bố bỏ cuộc.

vẫn kiên cường sống, sống thêm hai tháng so với dự đoán.

Lưu thư ký phía , tay là một cốc nước lọc và thuốc.

Giọng nhẹ nhàng: "Ngài nên uống thuốc !"

Lục Khiêm như thấy.

Anh lặng lẽ ngoài cửa sổ nơi bão tuyết đang hoành hành, khẽ : "Hôm nay là năm mới! Ở trong nước chắc đang náo nhiệt nhỉ!"

Lưu thư ký nghẹn ngào.

Anh gượng : " , nếu như năm giờ ở Lục Viên chắc treo đầy đèn lồng đỏ, bà cụ cũng chiên nhiều thịt viên, vàng ruộm giòn tan, là món ngài thích nhất."

Lục Khiêm khẽ thở dài: "Cũng là món cô thích nhất!"

Lưu thư ký gì, một lúc mới dè dặt đề nghị: "Hay là gọi điện cho đại tiểu thư, hỏi thăm xem ? Tính toán ngày tháng thì cô cũng sắp sinh ?"

Lục Khiêm trong túi áo lấy điện thoại.

Anh do dự cả ngày, cuối cùng vẫn gọi, thà để cô nghĩ chết.

"Thôi đừng gọi nữa..."

Sao cho cô hi vọng...

Lưu thư ký đau lòng, bước lên khuyên nhủ: "Uống thuốc ! Uống xong ngài nên nghỉ ngơi một chút! đặt bánh tổ, tìm mấy cửa hàng mới đấy, ngủ dậy thưởng thức nhé."

Lục Khiêm uống thuốc.

Anh thẳng giường, y tá bước kết nối các thiết y tế.

Anh nghiêng đầu những chiếc ống dẫn.

Chiếc điện thoại trong tay, nắm chặt buông lỏng.

Lục Khiêm hiếm khi ngủ , nhưng chợp mắt và mơ thấy Minh Châu.

Anh mơ thấy bệnh viện.

Là lúc Ôn Mạn sinh Hoắc Tây, mơ thấy vẫn khỏe mạnh, mơ thấy Minh Châu vẫn xanh tươi mơn mởn.

Thần thái cử chỉ của cô, giống hệt Hoắc Tây nhỏ.

Cô sẽ chăm chú , gọi "chú Lục", lén liếc .

Người trong mơ sống động như thật.

Ở ngay trong vòng tay , nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt , : "Lục Khiêm, em trách nữa!"

Tỉnh dậy.

Vẫn là căn phòng bệnh trắng xóa, ngay cả bên ngoài cũng là một màu trắng vô tận.

Lục Khiêm khẽ nhắm mắt.

Anh nghĩ, nên ngủ thêm một chút nữa...

Trong phòng ấm áp, nhưng lạnh buốt, cuộc sống Minh Châu mắt chỉ thấy là bế tắc.

Lưu thư ký lẽ lấy bánh tổ .

Trong phòng, chỉ nữ y tá ngoại quốc, mập.

Lục Khiêm về nước.

Rất , ...

Anh nhớ những giỏ hoa tử đằng ở Lục Viên, nhớ món thịt viên bà cụ chiên, nhớ căn hộ đường Quảng Nguyên, đó mới thực sự là nhà của và Minh Châu.

thể.

Chỉ cần còn một thở, cam tâm.

Dù cô hận đến tận xương tủy, dù sống trở về, cũng thể nữa.

Anh cũng hối hận.

Lục Khiêm ngủ nữa.

Anh dậy, tựa đầu giường gấp từng chiếc máy bay giấy, đó là thứ Thước Thước thích. Trước đây bé từng với , lớn lên sẽ phát minh một loại máy bay, nhanh đến mức mở mắt thể đến thành phố C.

Cậu bé nhớ ông ngoại.

Ngón tay gầy guộc của Lục Khiêm run rẩy: "Thằng bé ngốc ."

Lưu thư ký trở về trong gió tuyết.

Anh mang theo lạnh, ở cửa vẫy vẫy : "Ngài tỉnh ! Vừa vặn... bánh tổ còn nóng hổi đây."

Bước , thấy những chiếc máy bay giấy.

Lưu thư ký mím môi.

Lục Khiêm xếp gọn những chiếc máy bay, mỉm : "Được! Ăn một chút bánh tổ ."

Nói là ăn, nhưng thực chỉ nếm một chút.

Tổng cộng một thìa nhỏ.

Lục Khiêm khó chịu trong dày, đặt xuống.

Anh nheo mắt ngoài, : "Mong ước ở trong nước đón một cái Tết đoàn viên nữa."

"Chắc chắn sẽ cơ hội thôi." Lưu thư ký , khỏe.

Anh định gì đó.

Điện thoại của Lục Khiêm đổ chuông, gọi là Hoắc Thiệu Đình.

Giờ Bắc Kinh, 4 giờ sáng.

Lục Khiêm điện thoại, trong giây phút đó bỗng cảm thấy ngại ngùng, mãi phản ứng gì.

Lưu thư ký nhẹ nhàng thúc giục: "Nghe ! Biết Thước Thước nhớ ngài thì !"

Lục Khiêm khẽ : "Thằng bé ngốc."

Anh nhấc máy, vì là cuộc gọi quốc tế, đường truyền chút nhiễu.

Giọng Hoắc Thiệu Đình cũng mệt mỏi.

Anh : "Minh Châu sinh con gái! Tên là Lục U."

Sinh , tên là Lục U...

Tay Lục Khiêm cầm điện thoại run rẩy dữ dội, đến nỗi lâu vẫn thốt nên lời...

Hoắc Thiệu Đình dừng một chút: "Cậu, Thước Thước nhớ lắm."

Lục Khiêm khẽ nhắm mắt.

Hoắc Thiệu Đình : "Tuần Ôn Mạn sẽ bay sang, sẽ nhờ cô mang theo ảnh của bé."

Lục Khiêm khẽ : "Được."

Hoắc Thiệu Đình im lặng một lúc: "Dù thế nào nữa, , hy vọng thể sống ."

Bỏ qua những rắc rối tình cảm với Minh Châu.

Lục Khiêm là một , nửa đời hy sinh quá nhiều, nên kết thúc trong bi thảm như .

Lục Khiêm nghẹn ngào.

Khi cúp máy, thậm chí dám yêu cầu chuyện với Minh Châu.

Lưu thư ký bên rõ.

Anh hỏi: "Có chuyện gì ?"

Lục Khiêm vịn mép giường, từ từ xuống, lâu mới ngẩng đầu lên khẽ : " bố , Minh Châu sinh con ... là con gái, tên là Lục U!"

Lưu thư ký lập tức vui mừng.

Anh đ.ấ.m nhẹ khí.

"Thật tuyệt vời! Đầu năm mới tin vui ! Còn cái tên thật , rể quả là học, cái tên thấy khí chất!"

Lục Khiêm cầm lấy chiếc máy bay giấy, nhẹ nhàng vuốt ve.

Anh bay về thăm các con bao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-436-anh-ay-muon-tu-tay-om-lay-tieu-luc-u-biet-bao.html.]

Chỉ một thôi, cũng .

Lưu thư ký bên cạnh dịu dàng : "Ngài nhớ Minh Châu ?"

Lục Khiêm gật đầu thành tiếng.

Anh lâu gặp cô, gần nửa năm, ngay cả giọng cũng , cô hận đến mức nào, và thằng bé ngốc chắc cũng hận - cha .

Lưu thư ký lấy một cốc nước lọc.

Anh suy nghĩ một lúc, : "Hôm nay là ngày vui của ngài, ngờ cũng chuyện chia sẻ."

Lục Khiêm mỉm : "Chuyện gì mà vui thế?"

Lưu thư ký đặt cốc nước tay , bí mật : "Vợ luôn con gái, Mông Mông đến đây ngay , nhân dịp năm mới , thủ tục nhận nuôi, cùng ngài song hỉ luôn!"

Lục Khiêm mắt ướt.

Anh , Lưu thư ký nhận nuôi Mông Mông là vì .

Anh cảm thấy với vị thuộc hạ cũ .

Nếu Lưu thư ký vẫn ở văn phòng, cuộc sống sẽ thoải mái, nhưng theo đến đất nước xa lạ trong ngày Tết... còn nhận nuôi Mông Mông.

Lưu thư ký thấy gì, sốt ruột: "Sao thể nuôi ? Con của Lục Quân thương ? Đứa bé bảo mẫu bóp đến tím bầm khắp chỗ nào lành lặn, xót ?"

Lục Khiêm khổ.

Môi khô, nhưng khi uống nước cẩn thận, chỉ nhấp một chút để ẩm môi.

Một lúc : "Cũng !"

Lưu thư ký đỡ xuống.

"Ngài chỉ cần dưỡng cho khỏe, khi bệnh khỏi hẳn thì về Bắc Kinh tìm Minh Châu tiểu thư, còn Thước Thước và Tiểu Lục U... những chuyện khác ngài đừng nghĩ nữa, ở đây."

Lục Khiêm xuống.

Thân thể gầy gò đến mức tột cùng, đó như một tờ giấy.

Anh mỉm .

Khỏi bệnh, sẽ về tìm họ.

Bệnh của chắc chắn sẽ khỏi.

Anh trằn trọc ngủ , bác sĩ thường tiêm thuốc an thần cho , nhưng hôm nay từ chối... Anh nghiêng, mắt rời điện thoại.

Anh mong điện thoại đổ chuông.

Anh gọi , nhưng trong đầu hiện lên đánh giá của bác sĩ...

Lục Khiêm giơ tay.

Anh nhẹ nhàng bấm chuông gọi bác sĩ, bình thản : "Tiêm thuốc an thần cho ."

……

Bệnh viện tư Bắc Kinh.

Minh Châu tỉnh dậy lúc xế chiều.

Tuyết tạnh, trời quang đãng, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu xuống giường, khiến ấm áp.

Bên giường cô là một chiếc nôi màu hồng.

Em bé đang ngủ say.

Lục U cũng thừa hưởng gen nhà họ Lục, làn da trắng nõn, mái tóc màu nâu nhạt.

Vô cùng xinh .

Hoắc Chấn Đông chọc em bé, với giọng mấy hài lòng: "Trong đám trẻ , chỉ Hoắc Kiều là giống nhà họ Hoắc chúng , còn ... từ Hoắc Tây đến Thước Thước Hoắc Doãn Tư, đứa nào cũng mang gen nhà họ Lục!"

Nói xong, ông liếc Hoắc Thiệu Đình đầy oán hận.

Hoắc Thiệu Đình cúi xuống, em bé dịu dàng.

Có lẽ vì bố, thần sắc thêm phần trưởng thành, nhẹ nhàng véo má em bé, hỏi bố : "Bố thích ?"

Hoắc Chấn Đông sờ mũi.

Sao dám thích, Hoắc Tây sẽ là đầu tiên tha cho ông.

Minh Châu yên, lặng lẽ...

Cửa phòng bệnh mở nhẹ, Ôn Mạn bước với một bình canh cá, bên cạnh là Thước Thước.

Mở , là canh cá tươi ngon.

Món ăn lý tưởng cho sản phụ.

Minh Châu mỉm : "Thơm quá! Em thể uống hai bát."

Ôn Mạn vuốt tóc cô: "Uống từ từ thôi, ngày nào cũng mà."

Minh Châu cúi đầu uống từng ngụm nhỏ, ngoan ngoãn.

Cô uống xong canh, Tiểu Lục U cũng đói, nhè nhẹ.

Bảo mẫu bế em bé cho Minh Châu.

Gia đình họ Hoắc ngoài tránh, Hoắc Chấn Đông còn việc công ty nên .

Hoắc Thiệu Đình định hút một điếu thuốc.

Nhìn thấy vợ, bỏ ý định đó, ôm cô xuống ghế dài, xoa xoa tay cô: "Sáng sớm nấu canh, vất vả ! Hoắc Kiều thế nào, ngoan ?"

Ôn Mạn dựa vai .

Cô khẽ : "Lục U đáng yêu."

Hoắc Thiệu Đình cô đang nhớ Lục Khiêm, dù Lục Khiêm cũng là của Ôn Mạn, cô thể nhớ lo, an ủi nhẹ nhàng: "Tuần đưa em sang."

Ôn Mạn gật đầu.

Hoắc Thiệu Đình lấy điện thoại, cho cô xem ảnh.

Đều là ảnh của Lục U.

Anh gửi cho cô.

Ôn Mạn , Hoắc Thiệu Đình xoa xoa mái tóc nâu của cô, ôm cô lòng thì thầm: "Gửi cho xem, thấy Lục U, tâm trạng sẽ hơn."

Ôn Mạn gì.

Cô chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo chồng.

Hoắc Thiệu Đình bây giờ, quả thực là một chồng hảo, cũng là một cha .

Hoắc Thiệu Đình hút thuốc.

Cô cẩn thận chọn vài tấm ảnh, cả của Thước Thước, gửi cho Lục Khiêm...

【Chúc năm mới vui vẻ】

Cô mong thấy sẽ khỏi bệnh, sống lâu trăm tuổi.

……

Bên , Lục Khiêm tỉnh dậy, nhận ảnh Ôn Mạn gửi.

Trong ảnh, Minh Châu đang ngủ.

Bên cạnh cô là một em bé màu hồng, nét mặt làn da đều giống hệt nhà họ Lục, Lục Khiêm lặng lẽ ngắm , Minh Châu, Lục U và thằng bé ngốc của !

"Thằng bé ngốc!" Lục Khiêm ảnh mắng.

khóe mắt , đầy nước mắt nóng hổi...

Lưu thư ký cũng hào hứng: "Đáng yêu quá! Giống hệt khuôn mặt của ngài, con gái giống bố là phúc lớn đấy."

Lục Khiêm lưu luyến vuốt ve màn hình.

Anh khẽ : "Bé còn nhỏ, thể lớn lên sẽ giống , nhưng chắc chắn sẽ là phúc."

Lưu thư ký đúng lúc đề nghị: "Hay ngài gọi điện cho Minh Châu? Cô sinh, trong lòng chắc đang mong tin ngài lắm."

Lục Khiêm điện thoại.

Rất lâu, mỉm : "Được!"

Ngay lúc cửa phòng mở, một bác sĩ trẻ tóc vàng mắt xanh bước : "Ngài Lục, trao đổi về tình hình bệnh của ngài..."

Lưu thư ký: "Cái đồ c.h.ế.t tiệt!"

Không đến sớm, đến muộn, đến đúng lúc !

Lục Khiêm nhận báo cáo, nụ vui vẻ môi đóng băng...

Lưu thư ký cũng im bặt.

Vị bác sĩ trẻ : "Chúng phác đồ mới, liệu trình sẽ dài hơn một năm! Quá trình cũng đau đớn, nhưng tỷ lệ thành công thể tăng từ 5% lên 30%, xin ý kiến của ngài! Dĩ nhiên chi phí hề nhỏ."

30%...

Lục Khiêm cần suy nghĩ: " đồng ý."

Vị bác sĩ trẻ đưa cho một tệp tài liệu để ký.

Lục Khiêm sức .

Anh nhờ Lưu thư ký , Lưu thư ký xong, im lặng lâu.

Phương pháp điều trị tàn khốc, đau đớn, nếu là bình thường chắc chắn sẽ bỏ cuộc, nhưng Lưu thư ký Lục Khiêm sống đến mức nào, nhẹ nhàng : "Không vấn đề gì! sẽ đồng hành cùng ngài."

Lục Khiêm cầm bút ký tên.

Ký xong, từ từ đặt bút xuống, khẽ : "Mong rằng năm lúc , chúng thể về nước đón Tết đoàn viên."

Mong rằng lúc đó, vẫn còn sống.

……

Một năm hai tháng .

Mùa xuân, vạn vật hồi sinh, đất trời ấm áp.

Minh Châu chụp xong tạp chí, một lái xe về, cô nhớ Tiểu Lục U.

Em bé 14 tháng tuổi, vẫn cai sữa .

Như thường lệ, cô mở cửa xe, tay ôm một túi bánh mì baguette.

Món Hoắc Doãn Tư thích nhất.

Cô bước chậm dần, hôm nay biệt thự họ Hoắc chút khác lạ, cô thấy cửa đỗ mấy chiếc Audi đen, và đài phun nước lâu ngày hoạt động bật.

Cuối cùng, cô dừng bước.

Cô thấy một bóng hình thanh tú, trong vườn.

Vẫn gầy, nhưng sắc mặt khá hơn nhiều.

Mùa xuân, mặc áo len màu nâu đậm, bên ngoài khoác áo len mỏng.

Chiếc bánh mì baguette tay Minh Châu rơi xuống đất.

Vân Vũ

đàn ông mặt, khẽ thốt lên hai từ: "Lục Khiêm."

Loading...