Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 433: Anh trai Lục Khiêm rốt cuộc mắc bệnh gì?

Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:19:14
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc xe màu đen.

Hậu tọa hai em nhà họ Hoắc.

Minh Châu nép sát cửa xe, im lặng năng...

Thời gian trôi qua, trai nhịn liếc cô: "Anh là quái vật sẽ ăn thịt em ?"

Minh Châu khẽ dịch gần một chút.

Rồi dịch thêm chút nữa.

Hoắc Thiệu Đình ôm lấy đầu cô, đặt lên vai .

Trong xe tối om, chỉ hai em họ ở hậu tọa, giống như lúc nhỏ khi họ trốn chơi cùng .

Thế giới chỉ hai .

Hoắc Thiệu Đình điều gì đó, nhưng suy nghĩ mãi vẫn thốt lời.

Minh Châu hiểu lầm.

Cô ngẩng mặt lên hỏi: "Anh... giận em ? Em hứa sẽ gặp một nữa."

Giọng Hoắc Thiệu Đình khàn khàn: "Đồ ngốc!"

Sao nỡ giận cô chứ?

Anh chỉ lo lắng, lo rằng nếu cô chú Lục mà cô yêu nhất đời mắc bệnh nặng, cô sẽ đau lòng đến nhường nào.

Dù bây giờ họ rơi tình cảnh ,

nhưng Hoắc Thiệu Đình bao giờ nghi ngờ tình cảm của cô dành cho Lục Khiêm.

Anh em nhà họ Hoắc, quả thật "sa ngã" nhà họ Lục.

Hoắc Thiệu Đình vốn do dự.

chuyện , trăn trở lâu mà vẫn thể quyết định.

Đêm khuya, Hoắc Thiệu Đình hiếm khi hút thuốc trong thư phòng.

Cánh cửa đóng kín bỗng mở , một tia sáng lọt từ bên ngoài...

Anh tưởng là Ôn Mạn.

Hóa là một "cuộn lông xoăn màu nâu nhạt".

Hoắc Thiệu Đình dập tắt điếu thuốc, vỗ nhẹ đùi , giọng dịu dàng: "Không ngủ , bố bế ?"

Tiểu Hoắc Tây quấn trong chiếc chăn trắng nhỏ.

Cô bé chân trần chạy đến, leo lên lòng bố thì thầm: "Mẹ đang cho em gái bú! Hoắc Doãn Tư cũng thèm lắm !"

Hoắc Thiệu Đình hiểu con gái nhất.

Anh nhẹ nhàng cù mũi cô bé: "Hay là con cũng thèm ?"

Tiểu Hoắc Tây ngẩng cao đầu, đầy kiêu hãnh: "Con thèm! Con bảy tuổi !"

Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé.

Anh Hoắc Tây đang thèm.

Cô bé chờ đợi suốt hai năm trong phòng thí nghiệm, đừng đến sữa tự nhiên, ngay cả sữa bò cũng nếm mấy , dinh dưỡng nhân tạo, mùi vị thật sự.

Biểu cảm của Hoắc Thiệu Đình dịu dàng hơn cả màn đêm.

Tiểu Hoắc Tây vẫn tiếp tục chủ đề đó.

Hoắc Thiệu Đình đành bế cô bé lên, hướng về phòng em bé, tiểu Hoắc Tây ôm lấy cổ bố.

(Cuộn lông xoăn màu nâu nhạt)

Kết quả, Hoắc Doãn Tư trong phòng em bé.

Ôn Mạn vẫn đang cho Tiểu Hoắc Kiều bú.

Cô bé trắng trẻo, bụ bẫm đó, tóc thể buộc thành một chùm nhỏ, đôi mắt đen láy sáng ngời.

Cô bé ăn bố, bỗng nhiên buông , toe với Hoắc Thiệu Đình.

Hoắc Thiệu Đình đương nhiên cũng yêu cô bé.

Anh thuận tay đặt tiểu Hoắc Tây xuống, bế Hoắc Kiều lên : "Để bố tã cho con!"

Ôn Mạn nghi ngờ gì.

Tiểu Hoắc Tây ngại ngùng dám "ăn".

Hoắc Thiệu Đình cúi , áp sát tai Ôn Mạn thì thầm: "Anh thấy còn nhiều, đừng lãng phí."

Ôn Mạn hiểu .

Mặt cô ửng đỏ, bởi Hoắc Tây cũng lớn .

"Thiệu Đình." Cô nhịn kêu lên.

Hoắc Thiệu Đình lưng , thong thả tã... Cuối cùng còn cách nào khác, đành để tiểu Hoắc Tây "ăn", một đứa trẻ lớn như bế trong lòng.

Ôn Mạn cảm thấy hổ.

Sau khi dỗ các con ngủ, họ trở về phòng ngủ chính.

bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, Hoắc Thiệu Đình trêu chọc mãi mà cô thèm đáp, cuối cùng ôm lấy eo thon của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Giận ?"

Ôn Mạn nghiêng đầu: "Anh nghĩ ?"

Hoắc Thiệu Đình thấy cô thơm, nhịn cắn một cái.

"Hoắc Tây ăn mà! Lúc sinh Doãn Tư, sữa về nhanh quá, cũng cơ hội?"

Ôn Mạn hỏi : "Vậy là do ai?"

Hoắc Thiệu Đình thể dỗ nữa, liền nhẹ nhàng : "Là !"

Ôn Mạn gì, tiếp tục thoa kem dưỡng.

Cuộc sống hiện tại , cần lôi chuyện cũ khó , dừng ở đây là .

Về , hai vợ chồng ở bên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-433-anh-trai-luc-khiem-rot-cuoc-mac-benh-gi.html.]

Chuyện tình cảm tự nhiên diễn ...

Ôn Mạn đắm chìm trong cảm xúc, cô nhẹ nhàng vuốt mặt Hoắc Thiệu Đình, khẽ hỏi: "Thiệu Đình, tâm sự gì ?"

Hoắc Thiệu Đình ở cao.

Anh cúi xuống hôn vợ, hôn lâu, là một cuộc ân ái nồng nhiệt.

Một lúc , nghiêng sang một bên.

Ôn Mạn theo sát, vẫn nhẹ nhàng vuốt mặt : "Có chuyện của chú ?"

Hoắc Thiệu Đình ngửa, lên trần nhà khẽ : "Kết quả kiểm tra bệnh lý ! Phải lập kế hoạch điều trị!"

Anh đầu cô: "Ôn Mạn, quá trình điều trị đau đớn."

Anh nhịn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Anh yêu Ôn Mạn nhiều, vì chuyện của Lục Khiêm và Minh Châu, trong lòng một nỗi sợ hãi.

Thỉnh thoảng mơ, mơ thấy và Ôn Mạn đến với .

Tỉnh dậy, cô vẫn an nhiên bên cạnh ...

Ôn Mạn sững sờ.

Làm vợ chồng lâu, cô hiểu rõ nghĩ gì.

Một lúc lâu , Ôn Mạn mới khẽ : "Anh định với Minh Châu?"

Hoắc Thiệu Đình gì, chỉ ánh mắt sâu thẳm cô.

Vân Vũ

"Em đồng ý!"

Ôn Mạn nhẹ nhàng : "Minh Châu mang thai 5 tháng , hơn nữa giữa cô và chú bây giờ... Thiệu Đình, nếu chẳng may kết quả , định để Minh Châu sống cho hết đời?"

Hoắc Thiệu Đình lòng mềm , đồng thời cũng đau lòng.

Anh , Ôn Mạn còn khó xử hơn .

Anh ôm cô lòng, áp sát tai cô : "Ôn Mạn, em lo cho Minh Châu, nhưng nhưng... nếu chuyện may xảy , đó sẽ là nuối tiếc cả đời của cô . Đường dù khó , hãy để họ cùng nắm tay tiếp , ... đó là đoạn đường cuối cùng !"

Anh như , chứng tỏ tình hình tệ.

Ôn Mạn sững sờ một lúc.

Rồi cơ thể cô lạnh toát, cô gì thêm, chỉ im lặng trong lòng .

Hoắc Thiệu Đình khàn giọng: "Chú sinh tử mệnh, giàu sang do trời, nhưng nghĩ chú cam tâm, chú yếu đuối!"

Ôn Mạn lặng lẽ .

Cô vẫn nhớ như in đầu tiên nhận điện thoại từ Lục Khiêm ở thành phố H.

Anh : "Ôn Mạn... chú đây!"

Ôn Mạn Hoắc Thiệu Đình quyết định.

Cô cũng , giờ đây trong nhà họ Hoắc, quyết định, ngay cả cha là Hoắc Chấn Đông cũng theo quyết định của , gần như giao trọng trách gia đình cho .

Ôn Mạn thì thầm: "Thiệu Đình, em ?"

"Anh !" Anh hôn cô, cho cô nữa.

...

Sáng hôm .

Hoắc Thiệu Đình xuất hiện ở nhà họ Hoắc.

Minh Châu xuống lầu thấy trai sofa, nhâm nhi cà phê.

Nghe tiếng bước chân.

Anh lạnh lùng : "Hôm qua khám thai, hôm nay đưa em !"

Minh Châu thấy phiền .

"Có chú Triệu mà!"

Hoắc Thiệu Đình trừng mắt: "Không sợ khác tưởng em lấy ông già ?"

Lão Triệu xoa xoa mũi, cảm thấy : "Lục cũng trẻ hơn là mấy, chỉ là giữ gìn, trai nên trông trẻ thôi!"

Minh Châu bật .

Cô khoác tay lão Triệu, thiết : "Đến bệnh viện, em sẽ gọi chú là bố!"

Hoắc Chấn Đông suýt ngất xỉu.

Nhà họ Hoắc náo nhiệt.

Chỉ Hoắc Thiệu Đình đó, vẻ mặt khó tả, điều thoát khỏi ánh mắt của Hoắc Chấn Đông.

Cha nào con nấy.

Hoắc Chấn Đông cũng nhận điều gì đó, chẳng mấy chốc cũng nổi.

...

Trên xe, Hoắc Thiệu Đình luôn nhắm mắt dưỡng thần.

Minh Châu dám phiền .

Cô luôn cảm thấy trai gì đó .

Vào bệnh viện, Hoắc Thiệu Đình đột nhiên với lão Triệu: "Lái xe đến cửa khu điều trị, chúng thăm chú của Ôn Mạn."

Minh Châu cắn môi: "Sao thăm ?"

Hoắc Thiệu Đình bình thản : "Anh viện bốn tháng , dù là bình thường cũng nên đến thăm chứ?"

Bốn tháng?

Nhớ hình gầy guộc, khuôn mặt luôn tái nhợt của Lục Khiêm.

Minh Châu khẽ nắm chặt tay.

Một lúc lâu , cô mới lấy giọng: "Anh... rốt cuộc bệnh gì?"

Loading...