Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 429: Em có biết anh hận anh không

Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:16:22
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Khiêm dù đau nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu bé.

Ánh mắt hướng về Minh Châu.

Bốn mắt , bao ý nghĩa chất chứa.

chia tay, nhưng giữa họ vẫn tồn tại mối quan hệ phức tạp, như Hoắc Chấn Đông từng , họ vẫn giữ phép lịch sự như .

Mắt Minh Châu đỏ hoe: "Vào !"

Lục Khiêm gật đầu.

Anh bước , tay chống tường, Thước Thước thì cẩn thận đỡ lấy tay .

Lục Khiêm xuống ghế sofa.

Minh Châu rót cho ly nước, : "Con trai em dạy dỗ ngoan."

Minh Châu khẽ mỉm .

Trong tình huống , cô thể bình tĩnh như , cảm xúc và lời đều lộ vẻ gượng gạo.

Nếu đang yếu, lẽ cô đuổi khéo .

Lục Khiêm hiểu rõ suy nghĩ của cô. Vốn kiêu hãnh là thế, nhưng giờ nỡ rời .

Nhân lúc cô cúi đầu, ánh mắt lướt qua bụng cô.

Vẫn phẳng lặng.

Anh tính toán thời gian, mới chỉ hơn một tháng.

Minh Châu ... bắt gặp ánh mắt chăm chú của , khỏi bất giác ngẩn ngơ.

Bầu khí trở nên tế nhị.

Lục Khiêm bối rối, đúng lúc bụng đau quặn, đưa tay ôm lấy.

Mu bàn tay chi chít vết kim tiêm.

Vốn là điển trai, nhưng giờ tiều tụy, gầy nhiều... Minh Châu thấy mà lòng đau như cắt. Nếu họ vẫn là vợ chồng, khi ốm, cô thể ở bên chăm sóc.

Dù vụng về, cô vẫn thể khiến vui.

giờ, cô chỉ thể lịch sự hỏi: "Anh phẫu thuật xong?"

Lục Khiêm khẽ "ừ".

Một tiếng "ừ" thoáng chút dịu dàng khó nhận .

Anh nhiều về bệnh tình, mà gọi Thước Thước gần. Cậu bé vốn nhớ , ngọng ngào gọi: "Ba!"

Lục Khiêm lấy từ túi áo hai viên kẹo.

Minh Châu và Thước Thước đều thích ăn.

Thước Thước ba, cẩn thận bóc một viên cho miệng.

Lục Khiêm xoa đầu con: "Con trai ngốc, đưa một viên, cũng thích mà."

Thước Thước ngoan ngoãn chạy đến.

Một viên kẹo đặt lòng bàn tay Minh Châu, là loại quen thuộc.

Hàng của Thụy Sĩ.

Ngày , cô nhịn ăn giảm cân, thỉnh thoảng hạ đường huyết, túi áo Lục Khiêm lúc nào cũng vài viên kẹo, mỗi khi chỉ hai , đút cho cô.

Nhớ những chuyện đó, Minh Châu thấy lòng quặn đau.

Mắt cô cay xè, khẽ vài câu bước phòng ngủ.

Thước Thước lo lắng: "Mẹ hình như !"

Lục Khiêm về phía phòng ngủ, xoa đầu con, tự chống dậy, từ từ bước .

Minh Châu lưng bên cửa sổ.

Lục Khiêm chậm rãi tiến , khi cách cô một bước, chỉ cần giơ tay là thể chạm , thậm chí ôm lấy cô, nhưng !

Giờ đây, còn tư cách.

Giọng Lục Khiêm khàn đặc: "Sao ?"

Minh Châu im lặng, một lúc mới nghẹn ngào: "Lục Khiêm, đang ? Chúng ký đơn ly hôn , và Thước Thước cũng bắt đầu cuộc sống mới..."

đột ngột, gương mặt ngọc bích ướt đẫm nước mắt.

"Giờ lấy một viên kẹo dỗ , ý nghĩa gì?"

"Anh hận !"

...

hối hận vì yêu .

Cô hận , họ chờ đợi bao năm, lẽ thể hạnh phúc.

Cô cũng tiếc tuổi thanh xuân.

Bởi vì cô thật sự, thật sự yêu một . Đời , sẽ ai thể khắc sâu tim cô như Lục Khiêm nữa!

Minh Châu xong, mũi đỏ ửng.

xinh .

Không hề thảm hại.

Lục Khiêm chỉ ôm cô, ôm lấy đứa con trong bụng cô, là m.á.u thịt của họ.

Anh kìm nén bản , thì thầm: "Đừng nữa, ?"

thể kiềm chế.

Nếu thể, cô gặp .

Bởi vì thấy , cô sẽ tiếc nuối, sẽ nghĩ rằng bao giờ... bao giờ ở bên chú Lục nữa. Đến tận bây giờ, Minh Châu mới hiểu, yêu và hận một thể phức tạp đến thế.

Cô bắt bình tĩnh .

Lục Khiêm giơ tay, như lau nước mắt cho cô.

Cô ngẩng đầu .

Cuối cùng, buông tay xuống, hỏi: "Dạo em ?"

Minh Châu hổ mặt .

Hỏi những điều để gì!

Lục Khiêm thèm khát ngắm gương mặt cô, cũng đoán suy nghĩ của cô. , hai ly hôn, nên quan tâm như thế, trông thật giả tạo.

Anh gặp cô, gặp Thước Thước.

Không còn lý do để ở .

Cơ thể đau đớn, nhưng vẫn giữ phong độ, dịu dàng : "Anh về bệnh viện !"

Minh Châu gật đầu.

Nhìn , cô : " tiễn !"

Lục Khiêm từ chối.

Anh cô thấy thảm hại, may chuông cửa reo, thư ký Lưu yên tâm nên tìm đến...

Minh Châu mở cửa.

Thư ký Lưu tinh ý, thấy đôi mắt đỏ ngay lập tức.

Ông quen miệng dỗ dành: "Sao thế ? Lại cãi ?"

Minh Châu ngoài chứng kiến.

Cô nhẹ nhàng : "Không ! Chú Lưu đến đón ?"

Thư ký Lưu khéo: " với Lục tổng hẹn ! Anh nhớ hai con lắm, sáng sớm thế ảnh hưởng đến việc học của Thước Thước chứ?"

Minh Châu miễn cưỡng .

Thư ký Lưu xã giao xong, vội đỡ vị bệnh nhân như Tây Thi , nhẹ nhàng : "Ngài giữ gìn sức khỏe, lão phu nhân đang giận dữ lắm, về chắc chắn mắng."

Lục Khiêm theo ông rời .

Anh đau, nhưng cố gắng xoa đầu Thước Thước.

"Nghe lời nhé."

Thước Thước mắt chứa đầy nước.

Minh Châu họ rời , khi Lục Khiêm sắp bước cửa, cô bất chợt hỏi thư ký Lưu: "Anh bệnh gì?"

Câu hỏi quá đột ngột.

Thư ký Lưu hổ là từng trải.

Ông cô, bình tĩnh đáp: "Chỉ là bệnh dày thông thường!"

Minh Châu tin lời.

Ra khỏi cửa, Lục Khiêm ôm bụng, đau đến mồ hôi túa .

Thư ký Lưu mà xót xa: "Ngài khổ sở thế gì! Người ở đây lúc nào gặp chẳng , mắt hãy lo dưỡng sức ."

Bước thang máy.

Lục Khiêm dựa tường.

Lúc hút một điếu thuốc, tỉnh táo , nhưng thuốc bên tịch thu hết.

Anh mỉm nhạt.

Minh Châu ở đây, nhưng gặp là gặp nữa.

Về bệnh viện, lão phu nhân tất nhiên sẽ trách mắng.

...

Lục Khiêm rời .

Minh Châu cũng khá hơn, cô nhà vệ sinh lâu mới bước .

Thước Thước ngoài cửa cô.

Cậu bé cẩn thận đến ôm lấy .

Mẹ , nhưng con trẻ thể cảm nhận, trong bụng một em bé.

Minh Châu nhẹ nhàng : "Mẹ đưa con học!"

Trên đường, Thước Thước do dự mãi mới dè dặt : "Mẹ, con thể đến bệnh viện thăm ba ? Ba bệnh, trông đau."

Con trai ngoan ngoãn.

Minh Châu điều.

Cô "ừ" một tiếng: "Cuối tuần đưa con !"

Thước Thước dựa cô, nhoẻn miệng .

Cậu bé thật nhớ ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-429-em-co-biet-anh-han-anh-khong.html.]

...

Thứ bảy.

Minh Châu đến bệnh viện thăm Ôn Mạn, tiện thể đưa Thước Thước , gặp Lục Khiêm.

Sáng sớm, háo hức.

Còn chuẩn kỹ lưỡng món quà cho ba.

Xe nhanh chóng đến bệnh viện.

Thước Thước cầm quà chạy phòng bệnh, quen thuộc như về nhà.

Minh Châu thai, dám nhanh.

Đến cửa phòng, Thước Thước định chạy gọi ba, bỗng dừng bước.

Gương mặt non nớt nhăn .

Trông vui.

Minh Châu thấy lạ, phòng, bất giác ngẩn .

Lục Khiêm dựa đầu giường.

Bên cạnh, giúp việc lạ mặt dẫn theo một bé gái, đang lật cuốn truyện cổ tích, ánh mắt Lục Khiêm cô bé dịu dàng...

Là Lục Huân.

Con gái của Lam Tử My.

Lục Huân chịu chuyện, nhưng cô bé , Lục Khiêm cảm thấy với cô.

Anh mang cô bé theo, nhưng thể cho cô một mái nhà.

Trong khoảnh khắc yên lặng, ngẩng lên, thấy Minh Châu và Thước Thước ngoài cửa.

Trẻ con giấu lòng .

Thước Thước vốn vui vẻ đến, ngờ thấy Lục Huân, chút hổ chút tức giận, bé đặt quà lên bàn, đầu bỏ chạy.

Minh Châu Lục Khiêm một cái.

Cô đuổi theo: "Thước Thước!"

Thước Thước , lời chú con trai , nhưng nhịn .

Rõ ràng đó là ba của mà!

Minh Châu đau lòng.

Mối tình giữa cô và Lục Khiêm, chịu tổn thương lớn nhất là Thước Thước.

Cô ôm lấy con, hôn lên má: "Vậy chúng nhé?"

Thước Thước nước mắt lưng tròng.

Cậu cắn môi đỏ mọng: "Con đến nữa!"

Minh Châu trách con.

Cô lau nước mắt cho con, "Chúng đến chỗ dì xem Tiểu Hoắc Kiều nhé? Con thích em bé ?"

Thước Thước cố gượng .

Trông còn khổ hơn .

Minh Châu hôn con: "Nào, chúng là đàn ông con trai mà."

Hai con rời .

Lục Khiêm từ từ bước khỏi phòng, tay chống tường, lặng lẽ theo hướng họ ... Anh Thước Thước tổn thương, Minh Châu cũng .

Anh từng nghĩ đến giải thích, nhưng giải thích cũng vô ích.

Giờ đây, thể cho cô bất cứ điều gì.

Tháng năm trôi qua.

Anh nhớ từng kiêu hãnh đến nhường nào, nhưng giờ dám thừa nhận yêu cô.

Người giúp việc gây họa, chạy đến liên tục xin : "Lục , xin , là , nên đưa Mông Mông đến thăm ngài!"

Lục Khiêm phản ứng gì.

Cơ thể đau đớn, nhưng tâm còn đau hơn.

Một đời dành cho sự nghiệp, nửa đời cho Minh Châu hạnh phúc, nhưng thất bại...

Phòng bệnh của Ôn Mạn khách.

Mẹ của Cố Vân Phàm, tùy tùng phu nhân đến thăm, Cố Vân Phàm cũng ở đó.

Tùy Vân sức khỏe .

Bà xem Tiểu Hoắc Kiều, thích, mua nhiều đồ cho em bé.

Cố Vân Phàm sofa, lòng dậy sóng.

Em bé đáng yêu.

nghĩ đến đó là con của Hoắc Thiệu Đình, thấy thoải mái.

Tùy Vân là từng trải, bà hiểu rõ suy nghĩ của con, mỉm hỏi: "Con bế một chút ?"

Cố Vân Phàm kịp , bà đặt em bé tay .

Anh định bộ dữ tợn.

Tiểu Hoắc Kiều quá đáng yêu.

Đôi mắt đen láy , hiểu lòng Cố Vân Phàm chợt mềm , khẽ hỏi: "Em gì thế?"

Ôn Mạn : "Em bé , chỉ thấy trong phạm vi 20cm thôi."

Cố Vân Phàm chọc em bé.

Gương mặt non nớt mềm mại, dễ thương.

Anh buột miệng: "Vậy là thứ gì cả!"

Tùy Vân mắng ngốc, nhưng trong lòng vui.

Vân Phàm thích trẻ con.

Không khí đang vui, Minh Châu dẫn Thước Thước đến, Cố Vân Phàm bế em bé thấy cô, quen miệng châm chọc: "Đại tiểu thư Hoắc dũng cảm vì tình đến !"

Hoắc Minh Châu thường ngày miệng lưỡi khéo.

ưa , buông một câu: "Không bằng đời tư của phong phú."

Chọc xong, cô Ôn Mạn đầy mong đợi.

Ôn Mạn đoán là liên quan đến .

Tùy phu nhân tinh ý, định dẫn con trai .

Cố Vân Phàm , ôm chặt em bé: "Các cô cứ tự nhiên!"

Minh Châu tức đỏ mặt.

Ôn Mạn đến nhẹ nhàng ôm Minh Châu, dịu dàng hỏi: "Đến thăm ?"

Minh Châu nhắc đến Lục Huân.

Thước Thước ôm chân Ôn Mạn, nhịn kể .

Một lớn một nhỏ buồn bã như .

Ôn Mạn , trong lòng Minh Châu vẫn , nếu đau khổ thế.

Đang an ủi thế nào.

Cửa phòng mở, Hoắc Thiệu Đình bước .

Vân Vũ

Vừa thấy em gái sắp , Ôn Mạn liếc mắt, hiểu ngay, bế Thước Thước lên hôn một cái: "Đến xem em gái hả?"

Thước Thước "ừ".

Giờ chỉ em bé mới an ủi .

Hoắc Thiệu Đình tự nhiên giành Tiểu Hoắc Kiều từ tay Cố Vân Phàm, đúng lúc em bé đói, pha sữa cho em uống, Thước Thước mà thèm thuồng.

Cố Vân Phàm: Có con gái thì ghê gớm lắm !

Tùy phu nhân tinh ý, dẫn con trai .

Trong phòng chỉ còn nhà, Minh Châu rốt cuộc rơi nước mắt, nhưng lòng tự trọng cho phép cô than thở.

Hoắc Thiệu Đình cho em bé bú, chuyện với cô.

Ôn Mạn yên lặng .

Cô hiểu, dù với Minh Châu đến , cũng bằng Thiệu Đình.

Họ là ruột thịt, những lời chỉ trai mới an ủi , nên khi Minh Châu định , Ôn Mạn : "Thiệu Đình đưa em về ! Em đói, ở đó ăn cơm xong về."

Hoắc Thiệu Đình đặt em bé đang ngủ nôi.

Không nhịn hôn thêm một cái.

"Được thôi! Vợ bảo gì, chồng nấy!"

Ôn Mạn liếc .

Hoắc Thiệu Đình dịu dàng : "Mẹ của con, nghỉ ngơi !"

Minh Châu kêu lên: "Anh, thôi mà!"

Hoắc Thiệu Đình cầm chìa khóa, bế Thước Thước lên: "Cậu đưa hai cháu ăn!"

...

Ngồi trong xe.

Hoắc Thiệu Đình sang em gái.

Anh khẽ hỏi: "Đi thăm của Ôn Mạn ?"

Minh Châu gật đầu.

Anh xoa đầu cô, : "Em nên học chị dâu, cứng rắn lên! Lục Khiêm dù quan trọng thế nào cũng bằng con trong bụng em, Thước Thước còn đợi trai nữa! Con nó mong em gái thế nào."

Mắt Minh Châu cay xè.

Có lẽ chỉ mặt trai, cô mới thể bỏ hết phòng , cần giả vờ mạnh mẽ.

Cô nhẹ nhàng dựa vai Hoắc Thiệu Đình.

Cô thì thầm: "Anh, mấy ngày nay em mơ! Tỉnh dậy phân biệt đang ở quá khứ hiện tại, em cứ nghĩ, em và vẫn còn bên ."

Minh Châu nỡ.

buộc buông.

Hoắc Thiệu Đình đau lòng, nếu Minh Châu Lục Khiêm bệnh nặng thế, cô chắc chắn sẽ .

như , với cô thật tàn nhẫn.

Làm trai, đành lòng...

Loading...