Im lặng hơn mười giây.
Lục Khiêm mới lên tiếng: "Anh đồng ý! Minh Châu, chỉ cần một ngày ký, chúng vẫn là vợ chồng."
Minh Châu bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô vẫn nhớ rõ ánh mắt đầu tiên khi gặp , cũng nhớ cách cô yêu say đắm thế nào. Cô từng nghĩ sẽ ngày tình cảm của trở thành gánh nặng và khiến cô chán ghét.
, là chán ghét!
Minh Châu nhẹ nhàng dựa ghế, giọng khẽ: "Lục Khiêm, chúng đến bước là do ai? Là do em ?"
"Là !" Anh trả lời nhẹ nhàng.
Minh Châu bất giác đưa tay che miệng.
Gương mặt cô tái nhợt, run rẩy.
Một lúc lâu , khi bình tĩnh , cô mới : "Anh là bố của Thước Thước, tất nhiên thể gặp nó! Nếu nó đang ở chỗ , sáng mai đưa nó đến trường nhé!"
Nói xong, cô cúp máy.
Rồi cô gục đầu vô-lăng, nức nở.
Trong khoảnh khắc , cô vô cùng hận ...
Bên , Lục Khiêm từ từ đặt điện thoại xuống.
Thước Thước ngẩng mặt , ánh mắt đầy hy vọng, nhưng gương mặt nhỏ nhắn bỗng ủ rũ.
Mẹ nó chịu đến.
Lục Khiêm thất vọng, nhưng vẻ mặt buồn bã của Thước Thước, nỡ để con trai đau lòng.
Anh bế bé lên, cố tỏ vui vẻ: "Mẹ còn việc! Hôm nay con ở với bố nhé!"
Trên bàn ăn còn một chiếc bánh kem.
Hôm nay là sinh nhật Lục Khiêm.
Anh nghĩ, lẽ Minh Châu quên, hoặc cô còn quan tâm nữa.
Thước Thước yên, liếc xung quanh nhăn mặt: "Sinh nhật bố buồn quá."
Cậu bé mấy hứng thú ở đây.
Một phần vì sợ Lục Khiêm, phần khác là do hai ít gần gũi, nên thiết lắm.
Lục Khiêm lòng quặn đau.
Anh xoa đầu bé: "Không con ở đây với bố ?"
Thước Thước miễn cưỡng : "Chúc bố sinh nhật vui vẻ."
Rồi bé im lặng.
Lục Khiêm cắt bánh cho con, nhưng bé vẫn vui. Một lúc , Thước Thước hỏi: "Các bạn đều bố đón cùng ! Bố ơi, định ly hôn với bố ?"
Lục Khiêm cũng cắt một miếng bánh cho .
Bình thường ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay thử một chút.
Nghe câu hỏi của con, chợt lơ đãng.
Ngay cả một đứa trẻ cũng bố sắp chia tay.
Giọng Lục Khiêm khàn: "Không ! Bố sẽ ly hôn!"
Thước Thước tỏ vui mừng, vì tin. Mẹ dọn khỏi đây .
Cậu bé cúi đầu ăn bánh, ủ rũ.
Lục Khiêm mềm lòng, vuốt tóc con. Tính cách Thước Thước giống Minh Châu lắm.
Vì chỉ hai bố con, sinh nhật năm nay thật lạnh lẽo.
Thước Thước ít , lòng nặng trĩu.
Sau khi dỗ con bài tập, Lục Khiêm phòng việc. Dù nhiều công việc cần giải quyết, nhưng mở laptop mà chẳng chữ nào.
Anh bối rối.
Anh cảm nhận quyết tâm rời xa của Minh Châu. Cô cãi vã, gây lộn, chỉ lạnh lùng xử lý mối quan hệ giữa họ.
Anh chịu ly hôn, cô cũng thúc ép.
Anh , cô chỉ gặp , ở bên nữa.
Lục Khiêm nhắm mắt, lòng đau nhói.
Anh nhớ cô da diết.
Anh từng tự hỏi, liệu hối hận khi bỏ dở đám cưới hôm đó.
thực , hối hận.
Vì lựa chọn nào khác.
Minh Châu đúng, lúc đó chọn đạo nghĩa, bỏ mặc cô và Thước Thước.
Đêm khuya.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-420-em-van-muon-lam-vo-chong-voi-anh-2.html.]
Sau khi Thước Thước ngủ, Lục Khiêm gọi điện cho Minh Châu.
Gọi mấy , cô mới chịu , giọng khàn.
Lục Khiêm nhỏ: "Con trai ngủ ! Em đang gì?"
Giọng đầy mật, phảng phất sự dịu dàng của một chồng. Minh Châu thể nhận .
Cô đáp .
Cô chỉ dặn dò chuyện đưa con học sáng mai.
Dù giọng cô lạnh nhạt, nhưng Lục Khiêm vẫn . Giờ đây, cô cũng là một điều xa xỉ với .
Hai phút , Minh Châu dừng .
Cô khẽ: "Chỉ thôi!"
Cô định cúp máy, Lục Khiêm gọi giật : "Hôm nay là sinh nhật ."
Cô bất ngờ, nhưng vẫn lịch sự chúc mừng: "Chúc sinh nhật vui vẻ."
Lục Khiêm đằng chân lân đằng đầu: "Minh Châu, em với tư cách gì? Là vợ là của Thước Thước?"
"Là vợ cũ!" Minh Châu dựa đầu giường, thong thả : "Lục Khiêm, chúng ràng buộc quá nhiều! Không chỉ Thước Thước mà còn cả chị dâu ở giữa. Em căng thẳng với , nhất nên giữ mối quan hệ họ hàng! Với , bao giờ ký đơn?"
"Vội tìm bạn trai mới ?"
" !"
Bên , thở Lục Khiêm gấp gáp.
Minh Châu tưởng sẽ nổi giận, nhưng , chỉ im lặng cúp máy.
Cô điện thoại, ngẩn ngơ lâu.
Những ngày đó, Lục Khiêm như cố tình đeo bám cô.
Anh đón Thước Thước về nhà mỗi ngày.
Thước Thước thích lắm.
bé cũng phản đối, mỗi lên xe đều ngoan ngoãn. Lục Khiêm đôi khi thấy con trai ngây thơ, đôi khi cảm giác bé chất chứa quá nhiều tâm sự.
Có Thước Thước bên cạnh, mới cớ gọi điện cho Minh Châu.
Cô thường từ chối.
Họ thể chuyện về con, dù chỉ là chuyện vặt vãnh cũng đủ khiến thỏa mãn.
Anh tin rằng, thời gian sẽ cô mềm lòng.
Thước Thước dần quen với việc sống cùng bố.
Trong bữa ăn, Lục Khiêm tình cờ hỏi, Thước Thước im lặng cúi đầu ăn.
Một lúc , bé mới ngẩng mặt lên: "Con ở với bố, sẽ thời gian , hẹn hò với chú ."
Mặt Lục Khiêm đơ .
Gương mặt điển trai, từng khen ngợi bằng vô tính từ, giờ đây trở nên khó coi.
Vân Vũ
Thước Thước xong sợ.
Cậu bé cúi đầu ăn tiếp, chậm rãi : "Mẹ cũng sẽ kết hôn thôi."
Lục Khiêm chẳng còn thiết ăn uống nữa.
Anh bước đến cửa sổ, châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.
Thước Thước .
Trong khoảnh khắc , bé chỉ thấy bố thật cô đơn.
Lục Khiêm như đoán suy nghĩ của con, giọng dịu dàng: "Thước Thước, trong lòng con trách bố ?"
Thước Thước ừ khẽ, giọng nghẹn ngào.
Cậu bé dường như hỏi điều gì đó.
Lục Khiêm điếu thuốc đang cháy, khẽ: "Bố chỉ yêu mỗi con thôi! Sau cũng ! Bố sẽ để con cả."
Thước Thước mũi cay cay, .
Đêm nay với hai bố con, lạnh lẽo ẩm ướt, nhưng cũng khác biệt.
Sáng hôm , Lục Khiêm chuẩn đưa Thước Thước học.
điện thoại từ biệt thự reo lên, giúp việc gọi đến, giọng gấp gáp.
Đêm qua, Lục Huân sốt.
Bác sĩ , thể cô bé sẽ bao giờ nữa.
Lục Khiêm nắm chặt điện thoại, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Cúp máy, bảo tài xế đưa Thước Thước đến trường, còn lái xe thẳng đến bệnh viện...
Một tiếng .
Minh Châu gọi điện: "Lục Khiêm, Thước Thước biến mất !"