Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 418: Lục Khiêm Sẽ Không Còn Đám Cưới Nữa

Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:13:54
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Minh Châu khẽ cắn môi.

Hôm nay là ngày trọng đại của cô, son đỏ thắm môi giờ càng thêm rực rỡ như máu.

"Vâng! Em điện thoại."

Lục Khiêm mặt mày khó coi.

Có lẽ vì quá sốt ruột, giọng lắm: "Sao với ?"

Minh Châu chằm chằm.

Cô chợt mơ hồ, đúng , tại với chứ?

Bởi vì là chồng cô, hôm nay là ngày cưới của cô, lẽ nào cô nhường chồng cho một phụ nữ khác để gặp ?

Chuyện đơn giản và rõ ràng như , nhưng Lục Khiêm thấy.

Rốt cuộc, quá để tâm đến đứa trẻ .

Còn cô, trả giá cho tình yêu thời trẻ của Lục Khiêm cả đời ? Không chỉ riêng cô, mà cả cha , chị dâu và Thước Thước cũng yên .

Mắt Minh Châu đỏ hoe.

Lục Khiêm đối diện, thể thấy?

lúc , chỉ lo lắng Lam Tử My sẽ điên cuồng chuyện gì đó, đó sẽ là hối tiếc cả đời thể cứu vãn.

Môi Lục Khiêm khẽ run.

Biết con ai bằng , ý định của , bà lão hiểu rõ hơn ai hết.

Bà lão xót xa cho con dâu út!

cha Lục Quân, bình tĩnh : "Chúng cũng thông cảm với cảnh của gia đình các vị, nhưng chuyện thuộc phạm vi hình sự, là chúng báo cảnh sát ! Các vị xem, hôm nay là ngày cưới của Lục Khiêm..."

Bà lão cảm thấy thật xui xẻo.

Hai cụ nhà họ Lục lau nước mắt: "Báo ! Lam Tử My nhất định đòi gặp Lục Khiêm."

Họ quỳ xuống mặt Lục Khiêm.

"Lục Khiêm, xem tình mặt Lục Quân, hãy gặp Lam Tử My một ! Dù ... dù cũng là vì mạng sống của Lục Quân! Chúng xin ."

Xung quanh yên lặng.

Mọi đều chờ đợi quyết định của Lục Khiêm.

Phải rằng, hôm nay là ngày trọng đại, thể sai sót, hai nhà họ Hoắc và họ Lục thể mất mặt.

Nhìn , Hoắc Chấn Đông và Hoắc Thiệu Đình mặt mày đen sì.

họ lên tiếng.

Vì họ nghĩ đến thể diện của Minh Châu.

Con gái nhà , hiểu rõ nhất.

Lục Khiêm đỡ hai cụ nhà họ Lục dậy, Minh Châu, khẽ : "Anh một chuyến, về sẽ tiếp tục lễ cưới."

Anh nỡ trách cô.

Minh Châu mặc váy cô dâu đỏ thắm, giữa sảnh chính.

Thước Thước bên cạnh, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cô trong im lặng.

Mặt Minh Châu tái nhợt.

Cô nhẹ nhàng tháo búi tóc đen, bình tĩnh : "Sẽ đám cưới nữa!"

Lục Khiêm nhíu mày: "Minh Châu, đừng trẻ con!"

Minh Châu khẽ .

Cô cúi đầu, vuốt ve mái tóc của con trai.

: "Em thật lòng đấy! Lục Khiêm, rốt cuộc em thể giữ ! Anh cứu Mông Mông tái hợp với Lam Tử My, thậm chí là... hôm nay Vụ viên trang hoàng thế , ... cưới cô , em cũng ý kiến! Lục Khiêm, cuộc hôn nhân ba quá chật chội, thể dốc lòng dốc sức, thì cuộc hôn nhân như thế em cũng cần nữa!"

Minh Châu rơi nước mắt.

Cô chỉ thành tiếng, cứ thế chú Lục của .

Ba năm, bốn năm... là năm năm,

yêu lâu như .

Những lúc đau đớn nhất, khó khăn nhất, cô từng nghĩ đến việc từ bỏ tình yêu dành cho .

hôm nay,

Vân Vũ

ngày cưới của họ, chỉ vì một cuộc điện thoại,

từ bỏ !

Lục Khiêm nắm chặt tay, gương mặt đầy nén giận: "Anh sẽ !"

Cô chỉ... khẽ một cái.

Bà lão tức giận đến run .

Bà bước tới tát Lục Khiêm một cái, quát: "Lục Khiêm, nếu dám bước khỏi đây một bước, sẽ dẫn Minh Châu và Thước Thước , bao giờ nữa! Anh thật là giỏi lắm, thà phụ lòng cả thiên hạ cũng phụ hai con Minh Châu! Mấy năm nay thiếu nợ cô còn ít ?"

giận thương, nước mắt tuôn rơi.

tất cả những điều đó vẫn giữ Lục Khiêm.

Anh lo lắng cho một sinh mạng bé nhỏ.

Khi rời , Lục Khiêm Minh Châu cuối, bảo cô chờ .

Ôn Mạn phía , kêu lên: "Chú!"

Lục Khiêm dừng , mắt cay xè, nhưng vẫn bước ...

Ôn Mạn khẽ nhắm mắt.

Hoắc Thiệu Đình ôm vai cô, đỡ lấy hình mềm nhũn của cô.

...

Vụ viên hỗn loạn.

Khoảnh khắc đó, Minh Châu cảm thấy giải thoát, lẽ cô đoán kết cục.

xung quanh, là chữ "Hỷ".

Là thứ cô mong đợi bao năm nay, cô mong bà Lục , thật sự lâu lâu ... Tiếc , bà Lục cô chỉ một ngày.

Khách mời nhiều, nhà họ Hoắc mặt mũi.

Minh Châu cha và mất mặt.

Cô cúi chào bà lão, : "Bà lão, cháu về đây!"

Bà lão lập tức òa.

ngừng mắng Lục Khiêm, mềm mỏng xin Minh Châu... đợi thêm chút nữa.

"Không đợi nữa!"

Minh Châu nhẹ trong nước mắt.

Cô bế Thước Thước đến mặt Hoắc Chấn Đông và Hoắc Thiệu Đình, như lúc nhỏ mỗi gây chuyện, cẩn thận : "Ba, trai... xin hai mất mặt!"

Hoắc Chấn Đông lòng đau như cắt.

ông quan tâm nhất đến cảm xúc của con gái.

Ông xoa đầu Minh Châu, : "Nhà nuôi nổi con gái ? Không chỉ nuôi con gái, chúng còn nuôi Ôn Mạn ! Con cái trong nhà đứa nào cũng béo ."

Minh Châu .

Cô lao lòng Hoắc phu nhân.

Hoắc Thiệu Đình rốt cuộc là lo toan.

Hôm nay chuyện , Lục Khiêm sai trái, nhưng thể bỏ dở thứ mà chạy theo.

Ôn Mạn kẹt ở giữa, khó xử nhất.

Anh liền với Hoắc Chấn Đông: "Ba , hai dẫn Minh Châu và các cháu về thành B , con và Ôn Mạn ở đây!"

Hoắc Chấn Đông cũng thấy hợp lý.

Ông Ôn Mạn : "Đừng bận tâm! Minh Châu vẫn coi em là chị dâu mà!"

Ôn Mạn đắng.

...

Dù tình cảnh hỗn loạn, nhưng Hoắc Thiệu Đình ở đây, thứ vẫn trật tự.

Khách mời lượt về.

Khi xong việc, là xế chiều.

Hoắc Thiệu Đình thấy đói, trong sân châm điếu thuốc.

Hút xong điếu thuốc, bước sân nhỏ của bà lão.

Ôn Mạn đang ở bên cạnh bà lão.

Bà lão thật sự sốc nặng, đứa con trai duy nhất hơn 40 tuổi cuối cùng cũng định, con dâu út nhà , ngoan ngoãn hợp ý bà.

Giờ thành thế ...

Bà lão giường, dậy nổi.

Bác sĩ đến hai .

Hoắc Thiệu Đình đẩy cửa , bà lão đang lẩm bẩm, sẽ đuổi Lục Khiêm khỏi nhà.

Ôn Mạn nhẹ nhàng dỗ dành.

Hoắc Thiệu Đình bước đến.

Anh cúi hỏi nhẹ: "Em và bà ngoại ăn trưa ?"

Ôn Mạn lắc đầu.

Hoắc Thiệu Đình xoa vai cô, "Một miếng cơm nuôi hai đấy! Em bảo chuẩn cơm, sẽ dỗ bà lão."

Ôn Mạn thì thầm: "Sợ dỗ !"

Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng cù mũi cô.

Ôn Mạn dậy rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-418-luc-khiem-se-khong-con-dam-cuoi-nua.html.]

Bước ngoài, cô cảm thấy sân nhà đột nhiên trống vắng, những chữ "Hỷ" đỏ rực dẹp bỏ hết.

Quản gia đang phân công việc.

Tất cả đều im lặng, cúi đầu .

Thấy Ôn Mạn , quản gia gượng : "Tiểu thư, bà lão thế nào ?"

Ôn Mạn : "Thiệu Đình đang an ủi bà! Chuẩn cơm !"

Quản gia gật đầu.

, dù thế nào thì cơm vẫn ăn!

...

Cơn sóng gió kết thúc trong đau thương.

Lam Tử My dẫn Mông Mông ban công, cha Lục Quân bất chấp ngăn cản, tiến gần.

Họ cứu đứa cháu duy nhất của con trai .

Cuối cùng, họ cùng Lam Tử My rơi xuống.

23 tầng lầu...

Mông Mông rơi xuống, mắc tấm bạt che nắng ở tầng 20, cứu sống.

khi trải qua chuyện đó, cô bé chịu nữa.

Thời gian trôi qua, cô bé mất luôn khả năng ngôn ngữ.

Lam Tử My chết, cha Lục Quân cũng còn.

Trong vũng m.á.u và vô ánh mắt tò mò, Lục Khiêm nhẹ nhàng bế Mông Mông lên, cô bé ôm chặt lấy , mặt áp mặt , run rẩy.

Cô bé trở thành đứa trẻ mồ côi.

Những phóng viên thi đưa tin, thêu dệt đủ điều.

Lục Khiêm đưa Mông Mông về nhà.

Nếu mang cô bé về, cô bé chỉ thể trại mồ côi, với phận như , tương lai của cô bé thể tưởng tượng .

Khi Lục Khiêm trở về Vụ viên, vẫn còn dính máu.

Ngày cưới mà dính máu,

thật may mắn.

Anh bế Lục Huân (Mông Mông), sân , khắp nơi yên tĩnh, chỉ vài giúp việc đang dọn dẹp những chữ "Hỷ" xé rách.

Màu đỏ chói mắt.

Lục Khiêm khàn giọng hỏi: "Minh Châu ?"

Người giúp việc cúi đầu : "Thiếu phu nhân theo Hoắc và Hoắc phu nhân về thành B , đại tiểu thư và phò mã ở , bà lão khỏe, bác sĩ đến mấy ."

Lòng Lục Khiêm thắt .

Anh bế Lục Huân sân nhỏ.

Đẩy cửa , bà lão đang , Hoắc Thiệu Đình và vợ đang ở bên an ủi.

Lục Khiêm bước .

Bà lão bật dậy, bà chằm chằm Lục Khiêm và đứa trẻ trong tay .

Bà cảm thấy con trai thật vô phương cứu chữa.

, đứa trẻ thật đáng thương.

cháu nội ruột của bà là Thước Thước chẳng đáng thương ?

Thước Thước học , Lục Khiêm cha mấy ngày?

Bà lão chỉ , quát: "Anh còn về đây gì nữa! Anh bỏ vợ con, nghĩ đến thể diện của cha , còn về nhà gì?"

Lục Khiêm đặt Lục Huân xuống ghế sofa.

Anh tự đến đầu giường bà lão, quỳ xuống.

Anh lời biện minh nào, vì với Minh Châu, là bỏ rơi cô.

Bà lão thèm .

Lục Khiêm chỉ xin bà lão đến thành B một chuyến.

Bà Lục lạnh lùng : "Hôm nay gây chuyện lớn thế , còn mặt mũi nào nữa!"

Lục Khiêm vẫn quỳ.

Ôn Mạn mềm lòng, gọi dậy.

Hoắc Thiệu Đình vỗ nhẹ tay cô.

Anh nhẹ nhàng : "Chú cần như ! Cháu nghĩ khi chú rời , Minh Châu , chú và cô đường ai nấy , liên quan gì đến nữa."

Lục Khiêm mặt mày tái nhợt.

Hoắc Thiệu Đình giọng dịu : "Nhà họ Hoắc ai trách chú! Chỉ là... chỉ là chú và Minh Châu, thật sự duyên phận."

Lục Huân cảm nhận , cô bé chú Lục, đôi mắt đen láy mất ánh sáng.

Lục Khiêm nghiến răng.

Anh bế Lục Huân, từ từ bước .

Anh hiểu rõ, bà lão chấp nhận đứa trẻ . Và nếu hàn gắn với Minh Châu, cũng thể để cô bé ở Vụ viên.

Lục Khiêm đưa Lục Huân đến thành B.

Anh mua một biệt thự nhỏ, sắp xếp cho cô bé ở đó, thuê hai giúp việc chăm sóc.

Anh cảm thấy với Minh Châu.

Khi gặp cô, là ba ngày .

ở trong ngôi nhà của họ, mà tạm thời dọn về Hoắc gia, Thước Thước cũng Hoắc Chấn Đông và vợ chăm sóc .

Lục Khiêm chặn cô ở trường .

Tháng tư trời ấm, cô mặc chiếc váy xanh nhạt, trông trẻ trung xinh .

vui vẻ với diễn viên trẻ.

Người đàn ông hơn 20 tuổi cô với ánh mắt ngưỡng mộ, lẽ đây Minh Châu sẽ tránh né, nhưng giờ cô độc , khác tỏ tình cô lý do để từ chối.

Lục Khiêm trong xe đen, lặng lẽ quan sát.

Lưu thư ký sốt ruột .

"Giờ đang là giờ ăn trưa, đến mời cô ăn !"

Lục Khiêm dập điếu thuốc, mấy ngày nay mỗi ngày hết hai bao, ngón tay thon dài vàng.

Anh mở cửa xe bước xuống.

Đứng mặt Minh Châu, cô vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy bình tĩnh.

Mọi xung quanh đều vị Lục .

Lục Khiêm ánh mắt sâu thẳm: "Đi ăn trưa nhé!"

Anh tưởng cô sẽ giận dỗi, ngờ Minh Châu đồng ý ngay, cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen óng ả, chào đồng nghiệp, thậm chí mang theo trợ lý, lên xe cùng Lục Khiêm.

Vừa xuống, Lưu thư ký bắt đầu phá bầu khí.

"Minh Châu hôm nay em diện đồ quá! Lục tổng từ xa thấy , dám chắc từng thấy cô gái nào xinh như em?"

Minh Châu thắt dây an .

Lục Khiêm, khẽ : "Lục tổng từng thấy chứ?"

Lưu thư ký gì tiếp.

Mặt Lục Khiêm vui, nhưng vẫn dịu dàng : "Ăn cơm Trung Quốc nhé!"

Minh Châu quan trọng.

Khi cô quan trọng, thoải mái hơn nhiều so với ngày cưới, như thể chỉ ba ngày ngắn ngủi chữa lành vết thương, đoạn tình cảm với cô cũng chẳng quan trọng nữa.

Điều khiến Lục Khiêm đau lòng.

nhẫn nhịn, vì chuyện nghiêm túc với cô.

Không cố ý , họ đến nhà hàng ngày xưa, cùng một phòng ăn.

Nơi đó, Lục Khiêm từng đeo bùa bình an cho cô.

Bây giờ...

Mắt Minh Châu cay xè, nhưng cô kìm nén, nhanh chóng lấy bình tĩnh.

Lục Khiêm ân cần chăm sóc cô.

Minh Châu cũng thoải mái ăn uống, ai nhắc đến quá khứ vui, hoặc đang suy nghĩ cách mở lời.

Lục Khiêm ăn nhiều.

Giữa chừng, lấy một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.

Minh Châu nhẹ nhàng : "Dạo em họng , dập nhé!"

Lục Khiêm dập điếu thuốc.

tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ cô, khẽ hỏi: "Minh Châu, nhiều lắm ?"

Anh rõ ràng chuyện...

Minh Châu đặt đũa xuống.

những chiếc đĩa tinh xảo mặt, chợt : "Ừ! Khóc nhiều lắm, nhưng dù bao nhiêu cũng đổi kết cục của chúng ."

Lục Khiêm thì thầm: "Lam Tử My c.h.ế.t !"

Minh Châu hiểu ý .

Cô lắc đầu: "Lục Khiêm! Cô c.h.ế.t , cũng đổi quyết định của em, em yêu nữa, mà là em giữ nữa."

Lục Khiêm ngón tay run nhẹ, rút một điếu thuốc.

châm lửa.

Vì cô hít khói thuốc.

Minh Châu ngẩng đầu, mắt cay xè, nhưng cô vẫn mỉm câu đó: "Chúng đăng ký kết hôn ! Lục Khiêm, khi nào chúng đổi giấy tờ nhé?"

Ý cô là, ly hôn.

Loading...