Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 413: Em Chỉ Có Thể Đợi Anh Ở Thành Phố B

Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:13:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Khiêm bận rộn cả ngày.

Hai đêm ngủ, dù là sắt cũng khó chịu nổi, nhưng vẫn thẳng đường đến bệnh viện.

Trên xe, Lam Tử My gọi điện.

Anh máy, bảo cô tự thương lượng với bác sĩ.

Cúp máy, tâm trạng chẳng vui. Anh hiểu rõ việc con gái Lục quân xử lý , chắc chắn tổn thương Minh Châu. Anh cũng thể bắt cô hiểu .

Minh Châu đúng, cô lý do gì hiểu? Có lý do gì chờ ?

Lục Khiêm nghĩ đến Thước Thước, lòng đầy áy náy.

Anh bảo tài xế dừng xe, tự xuống mua đồ chơi cho Thước Thước, là món đang hot gần đây.

Đến bệnh viện.

Thước Thước tỉnh.

Bác sĩ thể ăn uống , giờ đang nũng nịu bên bà ngoại, ăn cháo do bà tự tay nấu, thơm ngon dễ ăn.

Minh Châu sofa, việc với máy tính.

Lục Khiêm chỉnh đốn tâm trạng, bước với nụ nhẹ: "Tỉnh ? Thế nào ?"

Thước Thước ngẩng lên thấy , vui lắm.

Trẻ con luôn dễ tha thứ.

Lục Khiêm đặt đồ chơi cạnh giường, bé mê mẩn nghịch. Anh xoa đầu con, hỏi khẽ: "Còn đau ?"

"Một chút!" Giọng Thước Thước mềm mại.

Lục Khiêm xót con.

Anh ở bên Thước Thước một lúc, liếc Minh Châu.

Cô vẫn việc như đến, khiến đoán ý cô, nhưng đông qua , khó chuyện riêng.

Mãi đến 10 giờ tối, mới yên ắng.

Thước Thước ngủ .

Minh Châu về, cô tắm rửa xong bên giường con.

Lục Khiêm hỏi khẽ: "Thật thèm chuyện với nữa?"

Minh Châu khựng .

Cô buông tay con, bước đến cửa sổ, nhẹ: "Ba ngày nữa, khi Thước Thước khỏe hơn, em sẽ đưa cháu về thành phố B."

Lục Khiêm lòng thắt .

Anh bước đến, từ phía nắm lấy vai cô.

"Ý em là gì?"

Minh Châu nhạt: "Lục Khiêm, lẽ em nghĩ quá ! Giờ em mới , em và Thước Thước chỉ là phụ phẩm trong cuộc đời , so với sự nghiệp của , chẳng đáng là bao."

Giọng Lục Khiêm khàn khàn: "Không !"

Anh yêu cô, cũng yêu Lục Thước.

Đó là đứa con Minh Châu sinh cho .

Vân Vũ

Minh Châu vẫn nhẹ, đêm lạnh, nước đọng cửa kính.

Cô đưa ngón tay thon vạch nhẹ, một lúc mới lên tiếng: "Có lẽ, em chỉ hợp ở thành phố B để chờ !"

Lục Khiêm xoay .

Anh thẳng mắt cô: "Anh sẽ giành đứa bé đó cho họ Lục!"

Minh Châu : "Giành đứa bé? Đó việc nên can thiệp ? Đứa bé đó là con của Lam Tử My, bố nó cũng ! Lục Khiêm, , những việc vì nghĩa lớn khiến em sợ lắm, em... cảm thấy bất an."

Một mối quan hệ mang cảm giác an , thà còn hơn.

Lục Khiêm ôm cô lòng.

Minh Châu giãy giụa, thoát .

Cô gục đầu lên vai , nức nở!

Lục Khiêm lòng nặng trĩu, giọng khàn đặc: "Tin Minh Châu, gì với cô ! Những năm qua ai khác ngoài em!"

Minh Châu mơ hồ.

Mắt cô sưng, chỉ lắc đầu nhẹ.

Cuối cùng, cô nhẹ nhàng đẩy , cúi đầu: "Chúng tạm thời bình tĩnh !"

Lục Khiêm cô.

Anh chợt nhận thực sự trưởng thành, trở thành phụ nữ độc lập.

, điều đó là .

Ba ngày trôi qua trong im lặng.

Trong thời gian , Lục Khiêm vẫn nhận điện thoại từ bên , nhưng đến, chỉ thỉnh thoảng chuyện với đứa bé tên Mông Mông, giọng dịu dàng.

Dù là con khác, nhưng đó là đứa bé do Lam Tử My sinh .

Minh Châu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hôm nay, Lục Khiêm bàn giao hết công việc, từ giờ còn là Lục nữa, mà chỉ là một đàn ông bình thường.

Xong việc, trong văn phòng.

Lòng đầy lưu luyến.

Lưu thư ký cũng xin nghỉ theo, quen việc với Lục Khiêm lâu năm, cũng ngoài lập nghiệp. Hiểu rõ Lục Khiêm nhất, nhẹ: "Với bản lĩnh của ngài, sang thương trường cũng sẽ thành tựu."

Lục Khiêm rút điếu thuốc.

Anh châm lửa, hút vài dập tắt: "Đi thôi!"

Vừa định rời .

Lam Tử My xuất hiện, cô căn phòng trống trải, nhịn hỏi: "Lục Khiêm, điên ? Đây là cả đời tích lũy của , quan hệ, sự nghiệp đều ở đây, từ bỏ vì một cô nhóc?"

Giọng Lục Khiêm bình thản.

"Đó là vợ !"

Nói xong, bước , thêm.

Lam Tử My sững , đuổi theo, hạ giọng: "Mông Mông nhớ lắm! Ít nhất cũng nên ghé thăm cháu!"

Lục Khiêm dừng bước.

Anh đột nhiên hỏi: "Lam Tử My, khi sinh Mông Mông, cô nghĩ gì? Cô yêu Lục quân ?"

Lam Tử My trả lời .

Môi cô run rẩy: "Cả đời chỉ yêu một đàn ông!"

Lục Khiêm tiếp, bước thang máy xuống tầng.

Anh tự lái xe, nhanh chóng đến bệnh viện.

Vào phòng bệnh, y tá đang dọn dẹp, giường trống trơn.

Lục Khiêm lập tức hỏi.

Y tá trả lời: "Chiều nay, một vị Hoắc giúp vợ thủ tục xuất viện, giờ chắc đang ở sân bay!"

Họ Hoắc?

Lục Khiêm đoán , đó là Hoắc Thiệu Đình.

Anh lập tức xuống lầu, xe và gọi cho Minh Châu.

Minh Châu máy, im lặng vài giây, dịu dàng hỏi: "Sao đợi đón? Giờ ở sân bay ? Anh qua ngay."

"Không cần!"

Minh Châu lên tiếng: "Máy bay riêng sắp cất cánh !"

Lục Khiêm dụi mắt, mệt mỏi: "Minh Châu, em hợp lý chút ! Có gì vui, chúng cùng bàn, đừng trẻ con như ?"

Bên truyền đến thở nhẹ.

Một lúc , Minh Châu kìm nén giọng: "Lục , quen sóng gió nên chẳng thấy ! em sinh tử mấy năm , trở nên sợ chết! Mà tất cả đều do Lam Tử My gây , giờ quản con cô , còn bắt em chín chắn rộng lượng!"

Nói xong, giọng cô nghẹn .

Lục Khiêm lẩm bẩm xin .

Minh Châu tỉnh táo: "Anh suy nghĩ kỹ ."

xong cúp máy.

Lục Khiêm từ từ bỏ điện thoại xuống, trong xe, rút điếu thuốc châm lửa hút từng ... Hút xong, vẫn lái xe đến sân bay.

Minh Châu bay .

Lục Khiêm mua vé, phòng chờ.

Anh một chỗ, lặng lẽ những chiếc máy bay cất cánh, hạ cánh.

...

Hoắc Thiệu Đình đón Minh Châu và Thước Thước về nhà .

Trong phòng khách, Sùng Quang dẫn Thước Thước chơi đùa.

Hoắc Tây đang chơi piano, dáng nhỏ nhắn ngay ngắn, chuyên nghiệp.

Hoắc Thiệu Đình bế Thước Thước, tay xách hành lý.

Minh Châu cảm thấy phiền.

Hoắc Thiệu Đình cẩn thận đặt Lục Thước xuống, liếc đôi mắt đỏ hoe của cô: "Em , ai chăm Thước Thước hàng ngày, em bố suốt ngày cằn nhằn? Anh , chuyện giữa em và Lục Khiêm bố , nếu chẳng còn sóng gió gì nữa!"

Minh Châu vốn sợ , chỉ theo.

Ôn Mạn đang mang thai.

Thước Thước ốm, cô tự tay nấu canh bồi bổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-413-em-chi-co-the-doi-anh-o-thanh-pho-b.html.]

Hoắc Thiệu Đình sợ nóng giận năng kiểm soát, nên bếp với vợ.

Anh nhẹ nhàng đến, ôm eo cô từ phía .

Ôn Mạn giật .

Cô nghiêng mặt hỏi khẽ: "Về ?"

Hoắc Thiệu Đình ừm một tiếng.

Chuyện Ôn Mạn , từ bà ngoại, Lục Khiêm và Minh Châu cãi , cô ở giữa khó xử, may là Hoắc Thiệu Đình vẫn đối xử với cô như xưa.

Hoắc Thiệu Đình cắn nhẹ cổ cô.

Anh bực bội: "Chú lớn tuổi thế , còn lôi thôi thế nhỉ!"

Ôn Mạn cắn môi: "Chú bao nhiêu tuổi chứ?"

"Với , đủ tư cách so sánh với chú ?"

...

Hoắc Thiệu Đình khẽ: "Anh dám! Lần , cảm ơn Ôn tổng chấp nhặt."

Ôn Mạn múc canh tô.

Cô dịu dàng: "Đừng đùa nữa! Mấy ngày tới an ủi cô chút."

Hoắc Thiệu Đình ánh mắt sâu thẳm.

Anh vợ, cảm nhận sự điềm tĩnh và thanh lịch của cô, thời gian thể khiến cô già , nhưng cũng mang vẻ chín chắn quyến rũ.

Anh vô cùng xúc động.

Ôn Mạn hiểu ý , nhẹ nhàng xoa tay .

Hoắc Thiệu Đình mỉm .

Ban đầu, Ôn Mạn định ở bên an ủi Minh Châu.

Minh Châu bảo , cô tự đưa Thước Thước ngủ. Nửa đêm, biệt thự vang lên tiếng xe.

Cô đoán .

Bước đến cửa sổ .

Một chiếc xe thể thao đen từ từ sân, dừng , một bóng cao ráo bước .

Minh Châu lặng .

Không từ lúc nào, nước mắt ngập mắt.

Cô thấy đàn ông bên xe, lên ngay, mà rút điếu thuốc châm lửa, hút một dài, như để lấy tinh thần.

Minh Châu thấy đau lòng.

Cô nghĩ, nếu đứa bé đó, mấy!

Một bàn tay đặt lên vai cô.

Quay , là Hoắc Thiệu Đình.

Anh mặc bộ đồ ngủ đen, vỗ nhẹ vai em gái: "Người đến , gặp ! Anh đưa Thước Thước sang phòng chị."

Minh Châu gì đó, nhưng thốt nên lời.

Hoắc Thiệu Đình đến bên giường.

Anh nhẹ nhàng bế Thước Thước, hai bước, tỉnh, ôm cổ lớn hỏi mơ màng: "Cậu?"

Hoắc Thiệu Đình hôn lên má cháu: "Cậu và dì ngủ với Thước Thước."

Thước Thước ngoan ngoãn.

Cậu bé luôn ôm em bé trong bụng dì.

Hoắc Thiệu Đình bế Thước Thước về phòng ngủ.

Phòng ngủ chính ánh đèn ấm áp, Ôn Mạn cũng tỉnh, cô còn pha sữa nóng.

Thước Thước uống sữa, hài lòng.

Một lúc , còn lén sờ bụng Ôn Mạn.

Ôn Mạn nghiêng, dịu dàng : "Em bé tên Hoắc Kiều, đặt đấy."

Lục Thước thích tên .

Cậu nghĩ, hơn cái tên Mông Mông nhiều.

Cậu bé uống sữa nóng dễ ngủ, khi thở đều đều, Ôn Mạn khẽ: "Họ cãi , trai mà nỡ để họ ở chung một phòng, sợ chú bắt nạt Minh Châu ?"

Hoắc Thiệu Đình khẽ.

Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng vạch, mang chút ý trêu ghẹo.

"Họ con với ! Có gì ?"

Ôn Mạn đỏ mặt.

chuyện nghiêm túc, đùa, may là tối nên Hoắc Thiệu Đình thấy.

nảy sinh ý nghĩ khác.

giữa họ một đứa bé, , chỉ chuyện thôi.

Anh đặt tay lên bụng cô, khẽ: "Ôn Mạn, lâu chúng ..."

Ôn Mạn gì.

hiểu hứng thú với phụ nữ mang thai như !

Mang thai 6 tháng, dù , dáng cũng đổi.

Hoắc Thiệu Đình giải thích.

Anh là đàn ông, suy nghĩ và cảm nhận của đàn ông, Ôn Mạn hiểu .

...

Bên , Lục Khiêm lên lầu.

Anh phòng ngay, mà gõ cửa nhẹ.

Minh Châu sợ ồn ào, mở cửa.

Lục Khiêm ngoài, phong trần.

Trên vẫn áo sơ mi xanh và quần âu, khoác thêm áo khoác đen.

Anh ngay, mà cô.

Minh Châu : "Vào !"

đưa tay, nhẹ nhàng vuốt má cô, dịu dàng: "Mấy ngày gặp, gầy nhiều!"

sang một bên.

Lục Khiêm bước , liếc quanh: "Thước Thước ?"

"Anh trai em bế !" Minh Châu khẽ, đoán ăn tắm, cô lấy dép cho , xuống bếp lấy mì gói pha, thêm hai cái xúc xích.

"Tạm ăn ! Anh trai em giận , chắc nấu cho ."

Giọng cô trong đêm, mềm mại.

Lục Khiêm cởi áo khoác, xuống bàn nhỏ.

Thực đồ ăn nhanh như mì gói, ít khi đụng đến, nhưng Minh Châu thỉnh thoảng ăn.

nấu ăn, mấy năm ở ngoài chắc cũng ăn nhiều.

Trước khi ăn, Lục Khiêm hỏi nhẹ: "Em cũng giận, còn lo đồ ăn cho ?"

Tưởng cô trả lời, nhưng cô nhạt.

"Tình cảm là tình cảm! Anh vẫn là bố của Thước Thước."

Lục Khiêm nhíu mày.

Anh hài lòng với câu trả lời , ăn một miếng hỏi: "Anh chỉ là bố của Thước Thước thôi ? Không là Lục thúc của em nữa ?"

Minh Châu im lặng.

Lục thúc, với cô là từ lâu . Không chỉ vì cô lớn tuổi hơn, mà còn vì mối quan hệ của họ giờ khác, ba chữ đó cô thể gọi nữa.

Sau mâu thuẫn, họ xa cách hơn.

Dù dịp Tết, họ còn quấn quýt bên .

Lục Khiêm thực sự đói, mì gói dở tệ cũng ăn sạch.

Xong, rút điếu thuốc.

Muốn hút, nhưng ngại cô, nên châm lửa.

Anh cô, khẽ: "Lại đây nào? Để ôm một cái!"

Minh Châu , cuối cùng là chủ động.

Anh ôm cô, hôn lên tóc, mắt, môi...

Từng nụ hôn nhẹ nhàng.

Khi định hôn sâu, Minh Châu chịu, mắt đỏ .

Lục Khiêm cô khó chịu.

Anh áp môi lên môi cô, thì thầm: "Anh chỉ hôn em thôi! Minh Châu, chuyện chỉ em đau khổ, cũng !"

hổ .

Đến giờ, vẫn cho cô câu trả lời rõ ràng, cô lựa chọn của .

Đứa bé đó, vẫn sẽ quản.

Minh Châu còn sức để tranh cãi.

Cô bình tĩnh một lúc, khẽ: "Mấy năm qua bên cạnh, em quen ! Thước Thước cũng ít gặp , Lục Khiêm, chúng thực sự cần thiết ..."

Loading...