Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 407: Tôi Dùng Chính Mình Đền Đáp Ôn Tổng Không Chấp Nhặt Chuyện Cũ
Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:11:23
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Minh Châu lao đến, ôm lấy cánh tay .
Ở nhà chồng xa lạ mà gặp trai ruột, tất nhiên là thiết.
Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng ôm lấy cô, sang Cố Vân Phàm lạnh: "Cậu định tiểu tam cho ai ?"
Cố Vân Phàm chằm chằm Hoắc Thiệu Đình.
Dù ngang ngược bất cần, nhưng thừa nhận rằng Hoắc Thiệu Đình quá nổi bật.
Người đàn ông đó từ khi sinh trời ban phú quý.
Hắn cảm thấy khó chịu, hỏi : "Sao... sợ ?"
Hoắc Thiệu Đình rút hộp thuốc bằng một tay, châm một điếu, hít một dài.
Đôi mắt hẹp dài nheo Cố Vân Phàm, khẽ: " sợ ! chỉ sợ Ôn Mạn xong vui, cô vốn tính, chỉ là kén chút thôi."
Cố Vân Phàm cũng nhường nhịn.
"Nghe Hoắc Tổng đây luật sư, miệng lưỡi cứng hơn cả tuổi tác ?"
"Cũng tạm !"
"Ôn Mạn thích đàn ông chín chắn, loại tiểu tử như , luyện tập thêm !"
...
Hai đàn ông mỉa mai chút kiêng dè.
Minh Châu mà há hốc mồm.
lúc Lục Khiêm về sớm, bên cạnh Ôn Mạn và mấy đứa trẻ, tay ôm Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây cưng chiều lắm.
Khuôn mặt trắng nõn áp sát Lục Khiêm, thiết gọi ông bằng "ông ngoại".
Vân Vũ
Lục Khiêm nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, sưởi ấm cho cô.
Ông cảnh tượng , : "Hôm nay thật náo nhiệt!"
Cố Vân Phàm thấy ông dám hỗn, cung kính gọi: "Lục ."
Lục Khiêm liếc Minh Châu, cô lập tức di chuyển , bên cạnh ông.
Lão thái thái và Cố cũng dạo về.
Lục Khiêm giữ tư thế chủ nhà, mời Cố và Hoắc Thiệu Đình phòng trò chuyện, còn Cố Vân Phàm thì tư cách , một bên .
Minh Châu họ rời .
Cô thì thầm với Ôn Mạn: "Chú của em, giống cùng thế hệ với trai chút nào."
Ôn Mạn đang mang thai.
Cô trong khu vườn cổ kính của Lục gia, nhẹ nhàng xoa bụng mỉm : "Sao, chê chú già ? Em thấy mấy năm nay em thích lắm mà!"
Minh Châu thể cô, cũng dám.
Dì Nguyễn cũng theo, đắp cho Ôn Mạn chiếc khăn choàng len: "Các cháu chuyện , dì cùng lão thái thái."
Ôn Mạn "ừ" một tiếng.
Đôi mắt cô đầy dịu dàng, .
Minh Châu chút ghen tị, sờ bụng cô, nghĩ: "Phải chăng phụ nữ mang thai đều phong vị như ? Tiếc là năm đó mang thai Thước Thước quá chật vật, đừng đến phong vị, mùi là may !"
Ôn Mạn để bọn trẻ chơi.
Sùng Quang là trợ thủ nhỏ của cô, dẫn các em chơi.
Ôn Mạn và Minh Châu tiểu viện.
Phòng ngủ của Ôn Mạn hướng nam, thiết kế , mùa đông ấm áp.
Minh Châu đỡ cô xuống, giúp cởi áo khoác.
"Chị dâu, chị từ từ thôi?"
Ôn Mạn liếc cô, tủm tỉm: "Không đưa chị phong bì nữa, dì nhỏ?"
Minh Châu rót cho cô ly nước lọc.
Cô nũng nịu bên cạnh Ôn Mạn, nũng: "Ôn Mạn, đừng nhắc chuyện nữa! Anh trai sẽ g.i.ế.c em mất!"
Ôn Mạn cho cô bậy.
"Đang là năm mới, với hơn một tháng nữa em sẽ kết hôn, lời may mắn chút."
Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu.
Ôn Mạn lấy một phong bì: "Tiền mừng tuổi!"
Minh Châu nhận lấy, reo lên.
Mở xem, là một đôi hoa tai ngọc trai , chất lượng là hàng cao cấp Nam Dương.
Cô đeo , hợp với chiếc váy len đang mặc.
Lấp lánh rực rỡ.
Cô thích, sờ tai: "Ôn Mạn, chị gu quá."
Ôn Mạn nhắc nhở cô về lời dặn của vợ chồng Hoắc Chấn Đông, giọng điệu và thần thái đầy uy nghiêm của chị dâu. Minh Châu áp đảo bởi khí chất, dám dì nhỏ nữa.
Ôn Mạn đạt mục đích, liền dừng .
Cô hỏi nhẹ nhàng: "Còn quen ?"
Minh Châu cô thật lòng với , khỏi cảm động, khẽ: "Lão thái thái đối xử với em , Lục Khiêm cũng ."
Ôn Mạn yên tâm.
Minh Châu nhớ đến Cố Vân Phàm, yên tâm hỏi: "Hắn lỳ ở đây, ảnh hưởng đến tình cảm của chị và trai ?"
Ôn Mạn chọc đầu cô, trả lời.
Chỉ là đến tối, cô tham dự tiệc, rằng khỏe.
Trong đại sảnh Lục gia, bày một bàn tiệc thịnh soạn, tin Ôn Mạn đến, hai cha con nhà Cố chút thất vọng.
Lão thái thái .
Bà : "Phụ nữ mang thai, khẩu vị là chuyện thường, Thiệu Đình xem cô thế nào."
Hoắc Thiệu Đình gật đầu.
Anh dập tắt thuốc, mang đồ ăn ngon đến cho cô.
Đẩy cửa phòng ngủ, Ôn Mạn đang ghế mềm bên cửa sổ, tay cầm một cuốn sách.
Yên tĩnh dịu dàng.
Hoắc Thiệu Đình luôn thấy cô , khỏi thêm vài giây mới tới, đặt đồ ăn xuống, lưng cô, đặt tay lên vai mỏng manh, hỏi nhẹ nhàng: "Chỗ nào khỏe?"
Ôn Mạn khay đồ ăn.
Một phần thịt viên sốt, hai món xào, một bát canh sụn.
Nhìn thấy ngon miệng.
Cô đặt sách xuống, nhẹ: "Chỉ là lộ bài quá sớm thôi."
Hoắc Thiệu Đình hiểu là vì Cố .
Anh , đỡ cô đến bàn ăn nhỏ xuống.
Ôn Mạn gắp một viên thịt nhỏ, đưa đến miệng Hoắc Thiệu Đình: "Nhìn là ngoại nấu, nếm thử ."
Hoắc Thiệu Đình ăn xong, cũng thấy ngon.
Anh tò mò: "Em sống ở Lục gia nhiều, nhận ?"
Ôn Mạn lặng lẽ ăn một viên thịt.
Cô ngẩng đầu , nhẹ: "Sau khi sinh Hoắc Tây, em ở đây hai tháng."
Hoắc Thiệu Đình giật .
Anh đặt bàn tay lên tay Ôn Mạn, giọng khàn: "Ôn Mạn, lúc đó, xin !"
Đây là chủ đề khá nặng nề, thường nhắc đến.
Ôn Mạn mỉm với : "Thiệu Đình, em trách nữa! Quan trọng là bây giờ chúng hạnh phúc, em cảm thấy hạnh phúc khi ở bên ."
Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đùa để giảm bớt khí nặng nề.
"Vậy cảm ơn Ôn Tổng chấp nhặt chuyện cũ."
"Anh là !"
Đùa xong, cô thúc giục : "Anh tiếp khách ! Em !"
Hoắc Thiệu Đình sờ má cô, rời .
Trong sảnh, đang náo nhiệt.
Cố ý kết giao, Lục Khiêm khéo léo, hai bên nhanh chóng thiết.
Hoắc Thiệu Đình Cố ăn .
Anh một dự án năng lượng mới, hợp với Lục Khiêm.
Thế là tham gia cuộc rượu.
Lão thái thái và dì Nguyễn ăn xong, dẫn bọn trẻ chỗ khác, chỉ còn mấy đàn ông uống rượu bàn chuyện ăn.
Cố luôn nhắc đến Ôn Mạn, cô dẫn dắt Cố Vân Phàm.
Hoắc Thiệu Đình luôn xoay quanh dự án năng lượng mới.
Lục Khiêm nào ?
Một bữa ăn, mỗi một ý, chỉ Cố Vân Phàm buồn chán điên lên.
...
Đêm khuya, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Lục Khiêm tiễn khách, Hoắc Thiệu Đình nhân lúc hứng rượu trở về phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-407-toi-dung-chinh-minh-den-dap-on-tong-khong-chap-nhat-chuyen-cu.html.]
Ôn Mạn vẫn ngủ, bất ngờ.
Chưa kịp cởi giày leo lên giường bên cạnh cô, ôm cả lẫn chăn, vùi mặt bụng cô, thấy đủ, thò tay chăn sờ soạng.
Ôn Mạn nhẹ: "Anh đừng nghịch! Tay lạnh lắm."
Hoắc Thiệu Đình khẽ.
"Chỗ nào lạnh! Rõ ràng là nóng bỏng!"
Ôn Mạn kéo , đối diện, cánh tay mảnh mai thò khỏi chăn ôm lấy cổ , mềm mại thương lượng: "Tối nay em ngủ với ngoại!"
Hoắc Thiệu Đình áp trán cô.
Anh thì thầm: "Đã trong chăn , trời lạnh."
Ôn Mạn đồng ý, hiếm khi nũng, cuối cùng đành đồng ý một điều khoản bình đẳng.
Tất nhiên là chuyện mà đàn ông nào cũng thích.
Hoắc Thiệu Đình uống rượu, thế nào chịu .
Người nóng bừng một , Ôn Mạn đỏ mặt chống vai : "Anh say , sẽ tổn thương con!"
Cuối cùng cô cũng chịu chuyện đó tối nay.
Vòi vĩnh mãi, chỉ một nụ hôn.
Hoắc Thiệu Đình vẫn thỏa mãn, dậy mặc đồ cho cô: "Được , Ôn Tổng tối nay việc lớn, chồng ủng hộ thì từ năm đến cuối năm đều yên!"
Vừa , hôn bụng cô.
Ôn Mạn lòng mềm , vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của : "Sao em chuyện chính?"
Hoắc Thiệu Đình khi uống rượu, kiêng dè.
Anh khẽ: "Trong ngoài em, đều thấu hiểu! Em nhích m.ô.n.g là em bay hướng nào, Ôn Tổng, em giấu !"
Những lời đùa ngọt ngào như , Ôn Mạn cũng thấy ngọt ngào.
Nếu việc, cô thật sự ôm như thế, chuyện một lúc.
, còn nhiều thời gian.
Hoắc Thiệu Đình đưa Ôn Mạn đến chỗ lão thái thái.
Lão thái thái ngủ, thấy Ôn Mạn đến vui, lập tức kéo bảo Hoắc Thiệu Đình về phòng nghỉ.
Cửa đóng , hai bà cháu chuyện riêng.
Lão thái thái sắc mặt cháu gái, thấy .
Bà : "Bà thấy tình cảm của cháu và Thiệu Đình ."
Ôn Mạn gật đầu: "Vâng, ạ!"
Lão thái thái trầm ngâm, nhớ quá khứ, nhưng nhanh chóng gạt .
Nói chuyện một lúc, Ôn Mạn vẫn mục đích đến, lão thái thái mắt sáng lên, : "Đứa bé càng ngày càng sâu sắc! Giống chú mày!"
Tuy nhưng đầy yêu thương, chút ngưỡng mộ.
Tính cách Ôn Mạn giống Lục Khiêm.
Cũng chính vì tính cách , Thiệu Đình mới định.
Ôn Mạn cũng : "Em giấu ngoại!"
Cô kể sự việc.
Lão thái thái vỗ tay cô, mắng: "Có gì khó ! Chỉ là chuyện bề ngoài thôi, với bữa tối bà cũng thấy, Thiệu Đình cũng đang tranh thủ vài thứ cho chú mày!"
Quan hệ lợi ích, chỉ là bề ngoài.
Ôn Mạn yên tâm, cố tình nịnh bà: "Ngoại bảo em giống chú, nhưng em thấy em giống ngoại, ngoại thông minh nên sinh em!"
Lời khiến lão thái thái vui vẻ.
Bà : "Mấy đứa trẻ, Hoắc Tây thông minh nhất! Sùng Quang trầm nhất."
Ôn Mạn suy nghĩ.
Cô nhỏ: "Thiệu Đình ý định cho hai đứa nhỏ ... nhưng em lo, cả hai đều quá mạnh mẽ, lớn lên chắc hợp."
Lão thái thái bảo cô yên tâm, con cái tự phúc.
Ôn Mạn đồng ý.
Xong chuyện, lão thái thái giữ cô .
Bà duỗi chân: "Bà già , tay chân linh hoạt, để Thiệu Đình chăm sóc cháu đêm nay."
Ôn Mạn nghĩ đến Hoắc Thiệu Đình say rượu.
Anh đang ... hứng!
Cô nũng, ngủ một đêm với lão thái thái.
...
Sáng sớm, Ôn Mạn tỉnh dậy.
Hoắc Thiệu Đình bên giường, mặc áo sơ mi xanh dương, ngoài khoác áo choàng xám đậm.
Anh tuấn tú khác thường.
Không thể nhận tối qua say rượu.
Ôn Mạn thấy , dịch đầu gần, hỏi nhẹ: "Say mà dậy sớm thế?"
Hoắc Thiệu Đình sờ mặt cô.
"Trên đất của Ôn Tổng, tất nhiên thể hiện !"
Ôn Mạn mềm mại: "Anh càng ngày càng khéo ."
Hoắc Thiệu Đình .
Một lúc , hỏi: "Dậy ? Ngoài trời tuyết rơi, Minh Châu và bọn trẻ đang chơi đùa."
Ôn Mạn lắc đầu.
Cô đang mang thai, lười động đậy.
lúc quản gia gõ cửa: "Phò mã, đại tiểu thư, Cố và Cố thiếu gia đến, gặp."
Ôn Mạn Hoắc Thiệu Đình.
Hoắc Thiệu Đình véo má cô: "Đều do em gây ! Chú nhà, tiếp !"
Anh vội vã rời .
Ôn Mạn dậy, vuốt mái tóc màu , suy nghĩ.
Cô để Cố chờ cũng đủ lâu, đến lúc gặp .
Cô dậy rửa mặt đồ, phòng khách.
Cố tươi : "Cháu gái, thế nào ? Sắp sáu tháng nhỉ?"
Ôn Mạn mỉm .
Người hầu bưng yến sào lên, cô hứng ăn, chỉ uống nửa bát.
Hoắc Thiệu Đình tự tay bữa sáng cho cô.
Cô ăn ngon miệng hơn.
Cố Vân Phàm , ngạc nhiên, vì trong tưởng tượng, Ôn Mạn và Hoắc Thiệu Đình sống cuộc sống giàu sang bình thường, ăn sẵn mặc sẵn, đeo châu báu hết.
Hắn ngờ, một bữa sáng, Hoắc Thiệu Đình cũng tự tay cho cô.
Hắn tự nhận !
Nhận thức khiến vui.
Tình cảm của Cố Vân Phàm với Ôn Mạn trở nên phức tạp, giống như xứng.
Chút tình cảm nhỏ đó, Ôn Mạn để ý.
Cô đối đáp với Cố , chỉ dự án.
Cao thủ đấu trí, để dấu vết.
Ôn Mạn nhắc đến chuyện dẫn dắt Cố Vân Phàm, cô : "Thật sự là em đang mang thai, chuyện thương trường quan tâm nhiều."
Cố khỏi thất vọng.
vẫn ở ăn trưa.
Sau bữa trưa, Hoắc Thiệu Đình và Cố bàn chuyện ăn, Ôn Mạn dạo trong phòng ánh sáng, nơi một vườn hoa hồng lớn.
Ôn Mạn cầm kéo, cắt một bó hồng champagne.
Cô đưa cho hầu.
Định , bất ngờ: "Cố Vân Phàm, là ?"
Không từ lúc nào, hầu thành Cố Vân Phàm.
Cố Vân Phàm sắc mặt .
Hắn đặt hoa lên bàn, chất vấn cô: "Việc của cô xong! Người phụ nữ đó khiến phát ngấy, việc cô hứa với , bao giờ thực hiện?"
Ôn Mạn liếc .
Cô tiếp tục cắt hoa, định một bó cho Minh Châu, đặt trong phòng tăng thêm tình cảm.
Cố Vân Phàm nắm lấy cổ tay cô.
Ôn Mạn giọng lạnh: "Buông ! Tôn trọng chút!"
Cố Vân Phàm lạnh nhạt, buông tay cô, khó chịu : "Ai gì ! chỉ hỏi cô bao giờ việc cho !"
Ôn Mạn đặt kéo xuống, đỡ bụng xuống.
"Vội gì! đang mà!"
Cố Vân Phàm vui.
Cô rõ ràng đang nghỉ dưỡng, ngày ngày ngủ nghỉ chăm thai nhi chơi hoa cỏ, thoải mái vô cùng, nào việc gì nghiêm túc?