Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 392: Tâm tư nhỏ của Hoắc Tây
Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:09:15
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Biệt thự họ Hoắc.
Từ sớm, hương thơm của thức ăn lan tỏa khắp nhà. Phu nhân họ Hoắc tự tay bếp, chuẩn một bàn tiệc thịnh soạn.
Món Hoắc Tây thích.
Món Ôn Mạn thích.
Món Tiểu Thước Thước và Minh Châu thích.
Món Sùng Quang thích.
Mấy đàn ông lớn tuổi trong nhà thì hưởng đặc ân như .
Hoắc Thiệu Đình bàn tròn, cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len màu xám bằng len nguyên chất.
Anh vòng tay qua vai Ôn Mạn, giả vờ phàn nàn: "Mẹ, thiên vị quá đấy!"
Phu nhân họ Hoắc xuống, lượt hai con .
Cả hai đều bên cạnh.
Bà cảm thấy vui mừng, dịu dàng với con trai: "Hồi nhỏ, chẳng thiếu chăm sóc cho con và Minh Châu! Giờ vài món cho bọn trẻ, con ghen ? Cái tính ghen của con, chắc bình thường Mạn Mạn chịu khổ nhiều lắm."
Hoắc Thiệu Đình gắp thức ăn cho vợ, : "Con dám khổ cô !"
"Tổng giám đốc Ôn nắm giữ hạnh phúc nửa đời của con đấy! Con phục vụ cô chu đáo ! Mẹ tin thì hỏi Mạn Mạn xem, bình thường con phục vụ cô thế nào!"
Anh càng càng đầu đuôi, Ôn Mạn đỏ mặt.
Cô gắp một miếng thịt cho .
Hoắc Thiệu Đình cô ngại, liền mà tiếp.
Trong bữa ăn, Lục Khiêm nhắc chuyện cưới hỏi.
Hoắc Chấn Đông mặt mày hớn hở, vung tay : "Chuyện , bữa cơm ba bố con thư phòng bàn bạc kỹ, đây là việc lớn, thể qua loa!"
Dù con,
nhưng Minh Châu vẫn ngại ngùng, cô lặng lẽ ăn cơm.
Lục Khiêm gắp thức ăn cho cô, khẽ : "Không thích ăn món nhất ? Sao chỉ ăn cơm ăn thức ăn?"
Tiểu Hoắc Tây lanh lảnh: "Cô và chú cưới , cô ngại !"
Rồi cô bé to: "Cô đỏ mặt !"
...
Không khí trở nên khá tế nhị.
Ôn Mạn áy náy .
Hoắc Thiệu Đình bế Hoắc Tây lên đùi, vỗ nhẹ mông: "Cái gì cũng , chỉ điều thừa một cái miệng!"
Hoắc Tây ôm , hôn một cái.
Rồi cô bé chịu xuống, đòi đùi Hoắc Thiệu Đình ăn cơm.
Bình thường Hoắc Thiệu Đình luôn yêu cầu con tự lập, nhưng đồng ý, chỉ , còn xúc cơm đút cho cô bé.
Ôn Mạn khỏi liếc .
Giờ nghỉ trưa, Hoắc Thiệu Đình dỗ bọn trẻ ngủ, dành thời gian riêng cho vợ.
Bụng Ôn Mạn lộ rõ.
Khi ngủ, thoải mái lắm...
Cô là chú trọng vóc dáng, nên bữa ăn thường tập một vài động tác đơn giản trong phòng ngủ, giữ dáng, giúp việc sinh nở thuận lợi.
Hoắc Thiệu Đình đẩy cửa bước .
Phòng khách ấm áp, dễ chịu.
Anh theo bóng lưng Ôn Mạn.
Nhìn từ phía , thể nhận cô đang mang thai, càng nghĩ cô sinh hai con.
Eo và hông cô vô cùng quyến rũ.
Hoắc Thiệu Đình kiềm lòng , ôm cô từ phía , áp mặt tóc cô hít một : "Sao ngủ?"
Bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bụng cô.
Ôn Mạn dừng động tác, dựa vai , mềm mại hỏi: "Bình thường cho em đút cơm cho Hoắc Tây, hôm nay phá lệ?"
Hoắc Thiệu Đình đặt cằm lên vai mỏng của cô.
Anh vẫn xoa bụng cô, trả lời đúng trọng tâm: "Mấy tháng nữa, đứa bé sẽ chào đời."
Ôn Mạn chuyện với .
Cô khẽ : "Thiệu Đình, em với chuyện của Hoắc Tây!"
Bình thường cô chiều con, nhưng hiếm khi đút cơm cho Hoắc Tây, cô bé học lớp lớn , cần tự lập.
Hoắc Thiệu Đình hiểu băn khoăn của cô.
Anh áp sát tai cô, : "Mạn Mạn, em nhận ? Hoắc Tây từng ghen với Doãn Tư, chỉ vì cô bé xem Doãn Tư như đồ chơi, mà còn vì Doãn Tư là con trai, nên cô bé ý thức tranh giành! đứa bé trong bụng em thì khác, cùng là con gái như Hoắc Tây, em nghĩ khi sinh , Hoắc Tây ghen ?"
Một sinh linh nhỏ bé hơn, yếu ớt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-392-tam-tu-nho-cua-hoac-tay.html.]
Con gái nào cũng sẽ ghen tị.
Nếu hỏi Hoắc Thiệu Đình thích đứa con nào nhất, cần suy nghĩ, chắc chắn là Hoắc Tây.
Hoắc Tây là đứa con Ôn Mạn đánh đổi bằng mạng sống.
Hơn nữa, cô bé ở phòng thí nghiệm suốt hai năm.
Cha đối xử với con cái công bằng, luôn sự thiên vị.
Hoắc Tây chính là sự thiên vị của .
Không cần , Ôn Mạn cũng đoán .
Cô giận, mà nhẹ nhàng xoa bụng như , khẽ : "Thiệu Đình, dạy con giỏi, đứa bé sinh , cũng dạy nó nhé."
Hoắc Thiệu Đình dịu dàng gật đầu.
Ôn Mạn đổi chủ đề, bàn với về hồi môn của Minh Châu.
Hoắc Thiệu Đình ôm cô xuống, nhẹ: "Người chị dâu như , quả sai! Mẹ còn sống mà em lo xa thế."
Vừa , nhẹ nhàng vuốt bụng cô.
Ôn Mạn đỏ mặt.
Cô biện bạch: "Bố phần của bố , chị em chúng cũng thể thiếu."
Hoắc Thiệu Đình sâu cô.
Anh cô lâu, khẽ áp sát, hôn lên môi cô, thì thầm: "Mạn Mạn, cảm ơn em đối xử với Minh Châu và Thước Thước như ."
Giọng thẳng thắn và ngọt ngào.
Ôn Mạn quen, giả vờ để ý: "Thước Thước là con của ."
Hoắc Thiệu Đình vờn tóc cô: "Anh , dù Thước Thước con của , em vẫn sẽ đối xử với Minh Châu."
Ôn Mạn hiếm khi , nhưng , cô quý Minh Châu.
Có lẽ, là yêu ai yêu cả đường .
Hoắc Thiệu Đình cảm thấy tình cảm , cả đời đủ.
Hai đang chuyện,
thì tiếng gõ cửa vang lên, là Lục Khiêm.
Vân Vũ
Hoắc Thiệu Đình khóa cửa, nên mở. Lục Khiêm mặc áo khoác, chuẩn ngoài.
Hoắc Thiệu Đình ngạc nhiên: "Cậu về thành phố C ?"
Lục Khiêm gật đầu.
Anh : "Đến đột xuất, bên đó còn việc giải quyết! cũng sắp xong , Tết sẽ thỏa."
Hoắc Thiệu Đình gật đầu.
Lục Khiêm bước , Ôn Mạn dậy gọi "".
Dù Ôn Mạn là vợ , mấy đứa con, nhưng Lục Khiêm vẫn xem cô như trẻ con.
Anh xoa đầu cô, ôn tồn : "Tết rảnh, về thành phố C chơi với Minh Châu, bà già chân tay linh hoạt nhưng nhớ cháu."
Ôn Mạn gật đầu.
Lục Khiêm ngập ngừng, khó khăn : "Chăm sóc Minh Châu giùm ."
Ôn Mạn khẽ .
Hoắc Thiệu Đình : "Cậu yên tâm! Lúc nãy Mạn Mạn còn bàn với cháu chuẩn hồi môn cho Minh Châu."
Lục Khiêm gì, chỉ sâu.
Anh hiểu rõ trong mối tình , Ôn Mạn khó xử thế nào, còn nhà họ Hoắc dễ dàng đồng ý cũng là nhờ Ôn Mạn...
Anh hiểu, nhưng chỉ ôm cô một cái.
"Giữ gìn sức khỏe."
Ôn Mạn định tiễn xuống lầu, Lục Khiêm từ chối, thư ký Lưu đợi xe nhà.
Hoắc Thiệu Đình tiễn ngoài.
Khi trở , phủ một lớp tuyết mỏng, phủi : "Chúng cũng về sớm, tuyết lớn xe khó ."
Ôn Mạn đến bên , nhẹ nhàng cởi cúc áo khoác.
Cô ôm eo , áp mặt n.g.ự.c .
"Thiệu Đình, năm nay hình như tuyết rơi nhiều."
Hoắc Thiệu Đình cúi đầu, dịu dàng cô.
Anh cũng nhớ năm họ gặp , trong đêm tuyết dịu dàng Giáng sinh...
Anh khẽ : "Em đang mang bầu, đợi sinh con xong, chúng sẽ những phút giây lãng mạn."
Ôn Mạn thì thầm: "Em ý đó."
Hoắc Thiệu Đình , hôn lên khóe môi cô: " đàn ông thường chỉ nghĩ đến những thứ ! Mạn Mạn, ở bên lâu mà em vẫn ?"